Lệ Ngọc vừa bước ra khỏi nhà hát, đã gặp Dương Nguyên đứng chờ cô từ bao giờ. Lệ Ngọc ngạc nhiên hỏi.

- Anh lên từ bao giờ vậy? Sao lại đứng đây chờ tôi?

Dương Nguyên đáp.

- Tôi lên tới đây hồi tám giờ, biết hôm nay cô biểu diễn muốn tranh thủ mua vé vào xem mà hết vé rồi, ngay cả vé đứng cũng hết sạch. Đành ngồi ngoài này chờ cô ra chứ sao? Mà hôm nay thế nào? Khán giả có... như lần trước không?

Vụ oanh động đó vẫn cứ ám ảnh Dương Nguyên không ngớt.

Lệ Ngọc cười cười lắc đầu.

- Không dữ dội như lần trước. Mà anh cũng đừng có lo quá! Anh thấy vậy chứ không có gì đâu. Nếu họ không thích thì họ cũng đâu kích động như vậy? Thôi! Đừng đứng đây nói nữa! Tôi lại mời anh đi nhà hàng ăn.

Lệ Ngọc vừa đưa tay lên định cặp cổ Dương Nguyên thì đột nhiên Hiếu Minh từ đâu vội chạy ra kéo tay cô, rồi nói.

- Này này... sao mời Dương Nguyên là nhà hàng mà mời tôi là quán ăn vỉa hè là sao?

Lệ Ngọc thản nhiên đáp.

- Vì anh là ông chủ!

Hiếu Minh khó hiểu.

- Ông chủ tại sao phải ngồi vỉa hè?

Lệ Ngọc lại tỉnh như bơ mà đáp.

- Vì mời anh vào nhà hàng sao tôi trả nổi, phải mời anh ăn vỉa hè chứ sao? Vậy cũng không hiểu!

Hiếu Minh: "...."

Nhưng thực ra lần này là Hiếu Minh mời. Anh là ông chủ mà.

.......

Lệ Ngọc đã có nhiều tiền rồi. Hôm sau, cô thuê hẳn một căn nhà nguyên căn để ở. Cũng ở trong hẻm đó thôi. Lệ Ngọc là nhạc sĩ, đôi khi ngẫu hứng sáng tác lúc nào không biết. Cho nên, cô không muốn tiếng đàn của mình làm phiền hàng xóm. Vì vậy, thuê hẳn một căn nhà sẽ tốt hơn là ở phòng trọ. Lệ Ngọc định sau này kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua hẳn một căn nhà thuộc về mình. Nói ra thì có vẻ hơi xa xỉ, nhưng mà sự thật là Lệ Ngọc thích ở biệt thự lớn cơ. Hii vọng ước mơ này sẽ thành công.

Có điều, lúc Lệ Ngọc đi ra giao chìa khóa trả phòng thì lại gặp Thu Trang cũng ra trả phòng. Từ cái hôm ấy, Thu Trang và Ngọc Hiếu cũng về quê. Sáng nay Lệ Ngọc còn thấy cửa phòng còn khóa. Sao bây giờ lại ra trả phòng rồi? Lệ Ngọc thắc mắc hỏi.

- Cô lên khi nào mà giờ lại ra trả phòng?

Thu Trang mỉm cười đáp.

- Tôi lên ngày hôm qua lận nhưng do sắp xếp chỗ ở mới nên hôm nay mới qua dọn đồ đạc, rồi trả phòng.

Lệ Ngọc cũng hỏi thăm thêm.

- Ồ... vậy giờ cô ở đâu?

Thu Trang thành thật đáp.

- Tôi và Hiếu qua đường XX ở. Chúng tôi đã thuê một căn nhà bên đó để làm ăn buôn bán. Nếu cô có rảnh thì qua ủng hộ chúng tôi nhé!

Lệ Ngọc cười tủm tỉm.

- Điều đó là đương nhiên. Nhưng nói vậy là hai người đã lấy được tự do rồi đó hả?

Thu Trang gật đầu.

- Việc này phải cảm ơn cô. Nếu không có cô chỉ dẫn, chắc chúng tôi phải còn trốn dài dài, khó có thể có được tự do như vầy lắm.

Lệ Ngọc phát phát tay.

- Đều gần giống cảnh ngộ mà, đừng nói cảm ơn.

Nhưng rồi cái tính nhiều chuyện từ trong gen của phụ nữ lại bọc phát. Lệ Ngọc tò mò hỏi.

- Mà mẹ cô thật sự bệnh à?

Thu Trang cũng không giấu.

- Một phần là bệnh nhưng một phần cũng là kế dụ tôi về để bắt gả cho Dương Quang.

Nhưng mà Thu Trang cũng đã nói rõ tình cảm của mình và quyết liệt đấu tranh. Thậm chí đi sang luôn nhà Dương Quang nói rõ với cha mẹ hắn. Còn nói, nếu họ cứ nhất mực ép cô ấy thì cô ấy sẽ kêu chính quyền vào và tự sát trước mặt họ.

Thật sự lúc đó Thu Trang rất sợ hãi nhưng vì cô ấy muốn tự do nên đã quyết tâm vượt qua cho bằng được. Bây giờ, tuy người nhà Thu Trang không muốn xem cô ấy là con nữa nhưng cô ấy đã lấy lại được tự do của mình, làm những gì cô ấy muốn. Có điều thấy cũng rất buồn.

Lệ Ngọc vỗ vai Thu Trang nói.

- Có gì mà buồn! Nếu cha mẹ cô thật sự thương cô thì một thời gian họ sẽ hết giận và sẽ thông cảm cho cô. Còn nếu họ cứ giận hoài thì cứ mặc họ.

Thu Trang vì chữ hiếu mà đánh đổi nửa đời sau phải sống trong địa ngục thì thà cô ấy chết quách trước mặt họ còn hơn. Nếu vậy tính ra họ cũng đâu xem cô ấy là con. Mà họ chỉ xem cô ấy là công cụ, là món đồ trao đổi cái gọi là tình nghĩa của họ mà thôi. Vậy thì cô ấy cần bận tâm làm gì. Cứ sống cho thật tốt, thật hạnh phúc, để chứng minh với họ rằng sự lựa chọn của cô ấy là sáng suốt.

Thật ra những điều này cũng chính là kinh nghiệm xương máu của Lệ Ngọc. Nửa đời làm con ngoan nhưng kết quả chẳng có gì ngoài sự đau khổ. Thế nhưng, người nhà có ai hiểu cho cô? Họ chỉ biết cái mặt mũi của họ mà thôi.

Thu Trang gật đầu tươi cười.

- Cảm ơn cô!

Lệ Ngọc vẫy vẫy tay.

- Có gì mà phải cảm ơn chứ! Thôi... để tôi tiễn cô một đoạn ra ngoài đầu hẻm. Tiện thể chỉ cô biết nhà tôi mới thuê luôn, mốt có rảnh thì sang chơi.

Thu Trang sảng khoái đáp.

- Được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play