- Lệ Ngọc này! Ngoài sáng tác, ca hát, dẫn chương trình, tấu hài ra thì cô còn biết gì nữa hả? Nói luôn đi, để sau này tôi khỏi phải bất ngờ.
Lệ Ngọc kề sát vào mặt anh ta nói.
- Anh muốn biết?
Hiếu Minh nhướng mày, ý nói là dĩ nhiên. Tuy nhiên, cô lại cười tủm tỉm, nhón chân lên khoác vai, nói khẽ vào tai anh ta.
- Tôi mới không nói cho anh biết đấy! Cho anh tò mò chơi.
Nói rồi cô cười khúc khích, đưa mấy bó hoa cho Dương Nguyên ôm hộ, đi một mạch vào phòng hóa trang đổi lại trang phục và tẩy trang, trở lại là một cô gái bình thường như ban đầu. Lệ Ngọc không biết rằng, khi cô quay đi thì vành tai Hiếu Minh đã đỏ lên. Lần đầu có một cô gái dám khoác vai nói khẽ vào tai anh ta đấy. Nhưng chẳng hiểu sao vừa rồi, anh lại không bài xích, mà khi cô bỏ ra lại có chút lưu luyến nữa chứ. Ừ... chắc tại cô đang kích thích trí tò mò của anh nên anh mới vậy thôi. Ừm... cô đúng là một cô gái thông minh. Anh thích!
Khi Lệ Ngọc trở ra, Hiếu Minh mới nói.
- Hôm nay cô đã gây ra oanh động trên sân khấu của tôi như vậy. Bây giờ cô định giải quyết làm sao với khán giả đây?
Lệ Ngọc thản nhiên đáp.
- Sao là sao? Đó là chuyện của anh mà. Tôi chỉ là bị anh bắt thay thế tiết mục của nhạc sĩ nào đó thôi. Chứ nào phải ca sĩ nổi danh gì mà tôi phải sợ. Tôi còn chưa bắt anh phải trả tiền cát - xê cho tôi nữa đó.
Hiếu Minh trừng mắt, nhưng nhìn lại ánh mắt của Lệ Ngọc đầy ý cười nhìn mình thì anh biết, cô lại đang đùa. Hiếu Minh tươi cười lắc đầu.
- Cô y như là diễn viên chuyên nghiệp vậy, suýt nữa tôi bị cô lừa. Vậy mà bảo là ca sĩ nghiệp dư cái gì. Gạo cội thì có!
Lệ Ngọc nghiêm túc.
- Cảm ơn lời khen của anh! Tôi không dám nhận mình là chuyên nghiệp, bởi vì tôi chưa từng trải qua trường lớp đào tạo nào cả. Tôi chỉ có đam mê rồi học hỏi ở trên...
Lệ Ngọc định nói là ở trên mạng nhưng chợt nhớ ra, hiện tại thế giới này chưa có mạng, tivi còn trắng đen lấy đâu ra mà mạng với chả nhện. Cho nên Lệ Ngọc liền nhanh trí bẽ lại lời nói.
- Ở những người có kinh nghiệm. Rồi chạy theo xem họ biểu diễn ra sao. Sau đó tự rút ra kinh nghiệm của bản thân và... thường xuyên đi hát đám ma, đám cưới vậy là có kinh nghiệm. Chứ nào phải gạo cội gì. Tôi không dám nhận đâu.
Hiếu Minh tưởng rằng Lệ Ngọc đang khiêm tốn, lại có thêm một ấn tượng tốt về cô. Có tài mà không kiêu, anh rất thích. Chứ thực ra thì là do Lệ Ngọc không hề biết rằng, những ca sĩ nổi danh hiện tại ở đây cũng đâu có ai trải qua trường lớp đào tạo gì. Có người mới vào còn không biết chữ nữa kìa. Nhưng vì Hiếu Minh thấy họ có tài thì anh mời thôi. Tuy nhiên, ít có người được như cô, vừa bước ra sân khấu đã khiến khán giả oanh động như vậy, mà lại còn có sự khiêm tốn đó. Họ chỉ cần thấy khán giả chào đón họ nồng nhiệt là khi trở vào, họ đã lên mặt rồi. Điều đó vô tình lại khiến anh rất nể phục cô.
Nếu như Hiếu Minh mà biết ở những năm 20xx, sự đòi hỏi về một nghệ sĩ rất cao, không những phải đa tài mà còn phải đẹp nữa thì nhất định anh sẽ không nói là cô khiêm tốn. Ngược lại sẽ đồng ý với lời nói của cô. Lệ Ngọc đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi trên truyền hình nhưng do cô thiếu rất nhiều sự hiểu biết về lĩnh vực giải trí, không bằng những người đã được đào tạo từ trường lớp đi ra, cho nên cô chưa bao giờ đậu một cuộc thi nào. Cho đến khi cô rút ra được kinh nghiệm từ rất nhiều lần bị loại, cuối cùng cô cũng lọt được vào top 10. Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại thiếu về yếu tố ngoại hình nên dù cô có hay thế nào cũng không lọt vào ba hạng đầu. Cũng may còn có mạng xã hội, nếu không, cũng chẳng ai biết đến cô. Lệ Ngọc bị xuyên đến đây không biết có phải là may mắn đã mỉm cười với cô không nhỉ?
Nhưng hiện tại thì Lệ Ngọc lại không biết điều đó. Cô nói với Hiếu Minh.
- Anh yên tâm! Tôi là người có trách nhiệm, tôi đã hứa là tôi sẽ làm được. Buổi biểu diễn tiếp theo tôi sẽ không làm khán giả thất vọng đâu.
Hiếu Minh tươi cười.
- Vậy là cô đã đồng ý vào trung tâm của tôi rồi nhé!
Lệ Ngọc nhún vai.
- Đó là anh nói không phải tôi!
Hiếu Minh liếc xéo cô.
- Tôi không biết! Cô đã đứng trên sân khấu của nhà hát tôi thì tức là người của tôi.
Lệ Ngọc đột nhiên lấy tay che ngực, lập tức bước cách xa anh ta mấy bước. Ánh mắt lo sợ chớp chớp.
- Anh... anh không được nói bậy! Tôi... là người của anh bao giờ? Tôi vẫn là thiếu nữ trong trắng trinh nguyên nha!
Hiếu Minh: "..."
Dương Nguyên: "...Vậy cũng nói được luôn đó hả?"
Đêm hát cũng đã kết thúc, Lệ Ngọc và Dương Nguyên cùng nhau ra về. Hiếu Minh định đưa hai người về nhưng anh ta lại bận gì đó nên thôi. Lệ Ngọc đây cũng là lần đầu gặp ông chủ nhiệt tình như anh ta đấy. Nhưng mà cô lại nghĩ, chắc là do anh ta mới mời cô vào nên nhiệt tình thế thôi, đợi lần sau là hết ngay ấy mà. Những người trước cũng không ngoại lệ đi. Vâng! Đó chỉ là suy nghĩ của Lệ Ngọc thôi. Chứ sự thật thì thế nào đâu ai biết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT