Lệ Ngọc ngạc nhiên hỏi.

- Sao lại tặng cho tôi?

Dương Nguyên ngập ngừng mở miệng.

- À... coi như tôi thay mặt em tôi xin lỗi cô đi! Tôi thấy cô thích viết nhạc như vậy, cho nên... cũng chỉ có thể tặng cô cây đàn thôi. Cô... cô không thích à?

Lệ Ngọc sao lại không thích, rất thích là đằng khác. Cô bỏ qua sĩ diện, lập tức ôm lấy cây đàn.

- Ha ha... sao lại không thích chứ? Tôi mơ ước còn không kịp nữa kìa. Cảm ơn anh nhé! À... mà xin lỗi thì không cần đâu. Anh tặng thì tôi nhận nhưng tôi cũng sẽ tặng lại anh cái khác. Anh thích cái gì cứ nói, chỉ cần trong khả năng tôi có, tôi nhất định sẽ tặng cho anh.

Lệ Ngọc đã nói như vậy, Dương Nguyên cũng không khách sáo làm gì, bèn nói.

- Vậy cô có thể viết một bài hát tặng tôi không?

Lệ Ngọc tươi cười gật đầu. Gì chứ viết bài hát thì không khó đối với cô.

- Được! Nhưng anh muốn tôi viết cho anh về điều gì?

Dương Nguyên ngẫm nghĩ một hồi, mới nói.

- Ưm... vậy cô viết về cảm nhận của cô về tôi đi.

Dương Nguyên đúng là rất muốn biết, Lệ Ngọc sẽ nghĩ như thế nào về anh. Còn Lệ Ngọc thì vô tư gật đầu.

- Được! Nhưng anh phải cho tôi thời gian, chừng nào tôi có cảm hứng đã.

Dương Nguyên dĩ nhiên là gật đầu.

- Ừ... khi nào cũng được. Vậy bây giờ cô có thể vừa đàn vừa hát cho tôi nghe một bài hay không?

Lệ Ngọc dĩ nhiên là sẽ không từ chối. Cô đang rất muốn thử cây đàn mới này mà.

Lệ Ngọc mở cửa phòng mời Dương Nguyên vào, nhưng anh cũng chỉ ngồi ở cửa thôi. Lệ Ngọc cũng ngồi xuống đất, dựa vào cạnh cửa ôm đàn chỉnh dây này nọ, thấy đã ưng ý, cô mới nhìn anh hỏi.

- Anh muốn nghe bài gì?

Dương Nguyên thản nhiên đáp.

- Bài gì cũng được!

Lệ Ngọc gật đầu.

- Được! Vậy tôi sẽ hát bài ruột mà tôi thích nhất đây.

Lệ Ngọc bắt đầu dạo đàn, rồi cất lên tiếng hát.

"Phận là con gái, chưa một lần yêu ai

Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài

Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn

Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên

Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền

Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến

Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên.

Chưa yêu lần nào biết ra làm sao

Biết trong tình yêu như thế nào

Sông sâu là bao nào đo được đâu

Lòng người ta ai biết có dài lâu

Qua bao thời gian sống trong bình an

Lỡ yêu người ta gieo trái ngang

Nông sâu tùy sông làm sao mà trông

Chưa đỗ bến biết nơi nào đục trong

Rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên

Một ngày nên duyên một bước em nên người vợ hiền

Bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác đứng trông theo mắt đượm buồn

Thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng

Dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng

Bước qua dòng sông hỏi từng con sóng

Đời người con gái không muốn yêu ai được không?"

(Duyên phận. Tác giả: Thái Thịnh)

Vừa dứt bài hát thì một tràng pháo tay vang lên. Chẳng những thế, còn kèm theo mấy tiếng hít nước mũi sụt sịt. Lệ Ngọc tròn mắt nhìn ra thì thấy cả đám người vây xung quanh, có cả bà chủ phòng trọ. "Này... này... này là cái tình huống gì a?"

Thì ra lúc Lệ Ngọc vừa đàn, vừa hát, đã nhập tâm quá, mà không để ý những người xung quanh đều nghe nên đều đi lại xem cả. Không những vậy, lời bài hát lại vô tình trúng với hoàn cảnh của một số người phụ nữ, trong đó có bà chủ nhà trọ, hỏi sao mà người ta không khóc cho được. Thậm chí, giọng hát của Lệ Ngọc thật quá ngọt ngào, truyền cảm, không kém ca sĩ chuyên nghiệp, không khóc mới uổng đó. Ngay cả Dương Nguyên dường như cũng đượm buồn nữa kìa. Anh ấy đang nghĩ cô là hát về chính mình.

Lệ Ngọc thật đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Tuy giọng của nguyên chủ cũng rất ngọt ngào truyền cảm nhưng so với ca sĩ Như Quỳnh vẫn không thể bằng. Nếu bây giờ mà họ nghe ca sĩ Như Quỳnh hát thì không biết sẽ khóc thành cái dạng gì nữa. Lần đầu tiên nghe ca sĩ Như Quỳnh hát bài này thì cô đã vô cùng thích rồi. Nhưng có lẽ vì vậy mà cuộc đời lúc trước của cô cũng giống như cô gái trong bài hát đi. Tuy nhiên, Lệ Ngọc cũng đã mạnh mẽ mà thoát được nên cô đã không còn buồn khi nghe hay hát bài này nữa. Mỗi khi cô hát lên, cũng chỉ đơn giản là để ôn lại một thời đã qua thôi.

Chợt có một thanh niên khoảng hai mươi mấy, ba mươi tuổi cũng khá đẹp trai, chen qua đám đông, tiến gần Lệ Ngọc hỏi.

- À... xin lỗi! Cô có thể cho tôi hỏi bài hát này là do cô sáng tác hay là do ai sáng tác ạ?

Chết cha! Cô quên mất bài hát này do nhạc sĩ Thái Thịnh sáng tác năm 2007 a. Nếu tiểu thuyết này lấy bối cảnh từ thập niên 1980 đến 90 của thế kỷ 20, thì đúng là thời điểm này chưa ra đời. Tuy rằng, thế giới trong tiểu thuyết này cũng có vài phần khác với thế giới thực bên ngoài của những năm đó, nhưng cũng đâu ai chắc rằng, về sau, những nhạc sĩ hay ca sĩ như vậy sẽ không xuất hiện ở đây. Cho nên, Lệ Ngọc cũng không muốn đánh cắp tâm huyết của người ta. Lệ Ngọc cũng là một nhạc sĩ, nên cô rất tôn trọng quyền tác giả của người khác, có mang đi thì cũng bê tên người ta vào, chứ đâu thể lấy tên mình được. Vì thế cô đáp.

- Bài này là do một nhạc sĩ khác sáng tác không phải tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play