Phó Mặc Quân cất giọng khàn khàn, giờ phút này anh thật không biết là nên làm như thế nào.
“Em đừng khóc, là anh sai.”
“Em không hỏi ai sai, em hỏi vết thương đến từ đâu?” Ánh mắt Lăng Tuệ kiên định, cô chắc rằng nếu hôm nay anh không nói rõ việc này thì đừng hòng rời khỏi.
Lăng Tuệ thấy anh im lặng, cô bước xuống giường, bàn tay vừa vớ lấy quần áo thì Phó Mặc Quân đã kéo trở lại, anh giữ chặt cô trong lòng.
“Anh bị tai nạn.”
“Tại sao ngay từ đầu anh lại không nói với em?”
“Anh sợ em lo.”
Sợ cô lo.
Nhưng căn bản cứ nhìn những vết thương này là cô lại đau lòng.
Cô không biết anh đã trải qua chuyện gì, nhưng chỉ nhìn vết thương là có thể biết anh đã phải chịu đau như thế nào. Cô vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực thì Phó Mặc Quân đã kẹp chặt lại. Cô lại trừng mắt nhìn anh, gằn giọng.
“Buông em ra hoặc là...”
Lời chưa dứt Phó Mặc Quân đã buông ra, bất kì một câu nói nào từ cô cũng đều có thể trở thành câu uy hiếp.
Lăng Tuệ vớ lấy đồ mặc vào rồi rời đi.
Sắc mặt Phó Mặc Quân ngày càng đen lại, chẳng lẽ sự thu hút trên người anh đã giảm rồi.
Vợ anh vậy mà lại bỏ đi ngay trong đêm động phòng. Lăng Tuệ định bỏ chồng ư?1
Rầm. Tiếng cửa vang kéo anh tỉnh lại, bàn tay anh cũng nhanh chóng mặc đồ vào mà chạy theo cô.
Phó Mặc Quân bối rối hẳn đi theo sau cô, anh không dám làm gì, chỉ sợ lỡ đụng lại vô tình khiến cô buồn thêm.
Lăng Tuệ vừa đẩy cửa cổng thì Phó Mặc Quân đã lái xe ra chặn lại. Thấy vậy cô cũng mở cửa xe.
“Đi đến chỗ hai đứa trẻ.”
Phó Mặc Quân nghe xong cũng không chậm trễ, anh lái thẳng.
Bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, Phó Mặc Quân lại không biết nên làm gì mới đúng.
Chiếc xe dừng lại, hai người bước vào trong, ở Biệt Uyển vẫn rất sáng đèn, mọi người đều chưa ngủ.
Trên chiếc bàn gỗ, Lăng Kì và Lăng Vi lại đang cùng nhau để đánh cờ với Phó Trung Kì. Vừa thấy Lăng Tuệ hai đứa nhóc đã chạy lại, nét mặt vui mừng hẳn.
“Mẹ.”
Lăng Tuệ không mảy may quan tâm đến anh mà bước lại gần.
Giờ phút này Phó Mặc Quân đích thực là bị bỏ rơi. Tô Mạch Hoa bưng hai li sữa nóng cho hai đứa trẻ, lại quay ra nhìn đứa con trai của mình.
Vợ bỏ ngay trong đêm. Tội nghiệp tội nghiệp. Bà lắc đầu hai cái
“Con với con bé có chuyện gì sao?”
Phó Mặc Quân hậm hực nhìn bà một lúc.
“Cô ấy biết con bị tai nạn.”
Lời vừa dứt thì Tô Mạch Hoa cũng giật nảy mình, đây chẳng phải là do ban chiều bà đã lỡ mồm sao?
Ánh mắt hai người dời tầm lên bồn con người đang quây lại bàn cờ ở phía xa.
“Chán con thật, mới ngày đầu đưa vợ về đã không xong, sau này còn làm được gì nữa?”
Đây có lẽ chính là thất bại trong quá trình đưa vợ về.
Đêm đến, Lăng Tuệ ở lại đây. Cô thật không giận anh, mà chỉ đang rất bực bội việc anh giấu nhẹm đi những chuyện bị thương đó.
Đứng trước phòng hai đứa trẻ, Phó Mặc Quân vừa ngước đầu vào đã bị Lăng Tuệ đẩy ra.
“Đêm nay anh ngủ riêng đi.”
Vị chủ tịch cao ngạo đích thật bị bỏ rơi rồi. Phó Trung Kì thấy vậy liền lắc đầu, ngoài mặt thì cảm thông nhưng trong lòng ông lại không thể nhịn cười.
“Con thật không có tiền đồ gì cả. Chẳng phải những lần thực hiện dự án hay đấu thầu luôn đem về nguồn vốn cho tập đoàn rất cao sao? Vậy mà ngay cả việc cỏn con này cũng không biết làm gì.”
.....
Sáng hôm sau, cửa phòng vừa đẩy, hai đứa nhóc đã trông thấy bố nó đang ngồi dựa vào cạnh cửa phòng.
“Bố thật là tội nghiệp.”1
Có thể nói, cả ngày hôm đó gương mặt Phó Mặc Quân trông vô cùng không thoải mái. Đám nhân viên nhìn nét mặt lại không nhịn được thắc mắc, chẳng phải hôm qua là đám cưới của chủ tịch sao, bây giờ vẻ mặt lại rầu rĩ như vậy.
Trong phòng họp, gương mặt ai nấy căng thẳng tột độ, tất cả đều nhìn vào nét mặt của chủ tịch mà làm việc.
Hôm qua mới thông báo ngày hôm nay sẽ nghỉ, vậy mà sáng nay đã có hẳn một dòng tin nhắn là họp lúc tám giờ sáng.
“Tôi thật nghi ngờ năng lực làm việc của các ngài, chẳng lẽ các bằng chứng chỉ gì đó đều là giả sao?”
“Cái tôi cần là kết quả chứ không phải là lý do, chỉ có một việc mà làm mãi vẫn không xong.”
Vốn những lời phàn nàn vẫn còn sẽ thốt ra cho đến khi dòng tin nhắn trên điện thoại anh hiện ra.
[Anh đã làm xong chưa? Em mang cơm đến rồi.]
Chỉ thoáng chốc, nét mặt nở hoa thấy rõ. Một cái phẩy tay ra hiệu dừng lại, đám nhân viên lại tựa như vừa mới chết đi sống lại.
Trong phòng làm việc của Phó Mặc Quân, Lăng Tuệ vẫn không ngừng suy nghĩ.
Ban nãy cô đã thông qua trợ lý lấy được chút thông tin, sau khi tìm hiểu lại thì mọi việc mới rõ ràng.
Cánh cửa được đẩy, dòng suy nghĩ cắt ngang. Phó Mặc Quân thấy cô liền bước lại gần, anh ôm chặt cô vào lòng.
“Đừng giận anh nữa, lần sau có chuyện gì anh chắc chắn sẽ nói cho em biết. Em cứ giận anh như thế, anh thật sự sẽ tổn thọ đấy.”1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT