Một người phụ nữ xinh đẹp cùng hai bên là hai đứa bé trông vô cùng đáng yêu. Cô gái trong chiếc váy đen sang trọng, cả người toát lên đầy vẻ diễm lệ, bộ đồ chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng khi khoác lên người cô lại trở nên đẹp tuyệt dịu như thế.
Hai đứa trẻ một nam một nữ, mỗi đứa nắm chắc một tay mẹ nó.
Cả ba người thu hút không ít ánh nhìn từ những người xung quanh.
“Hai đứa trẻ dễ thương quá đi mất.”
“Mẹ đơn thân sao? Đi chỉ có một mình, nhưng dù gì cũng thật là quyến rũ.”
Ánh mắt trầm trồ khen ngợi vang lên không ngớt.
Đã sáu năm kể từ lúc cô rời khỏi nơi đây.
Chiếc điện thoại chớp sáng, Lăng Tuệ mở màn hình lên, một tin nhắn được gửi tới.
[Đêm hội triển lãm tranh của các họa sĩ nổi tiếng sẽ được diễn ra vào đêm ngày mai tại khu trưng bày lớn nhất ở trung tâm thành phố. Cuộc triển lãm với sự tham gia của ba vị họa sĩ nổi tiếng đến từ ba nước Ý, Đức, Mỹ]
Lần này quay lại đây một tháng là vì tham dự sự kiện, cũng là vì về lại quê hương của mình.
Chiếc xe chở ba người dừng lại vùng thôn quê, đường xá đã sớm thay đổi, con đường đất đá cũng đã được tráng lên một lớp xi măng. Con đường được mở rộng hơn, những ngôi nhà được xây cao hơn.
Đứng trước ngôi mộ cũ, Lăng Tuệ lại kể về người cha của mình cho hai đứa trẻ. Nghe xong mỗi đứa liền ngoan ngoãn tiến tới cầm một bó hoa đặt vào. Kính cẩn cúi đầu.
Lăng Tuệ lại cùng hai đứa trẻ bước về phía ngôi nhà cũ, chỉ có điều, bây giờ nơi đây đã được xây thành một quán ăn nhỏ.
Cô nắm tay hai đứa trẻ bước vào, hi vọng tìm lại được chút quen thuộc nơi đây.
Mọi thứ đúng thật là dần bị thời gian làm mai mọt.
Thời gian một tháng ở lại đây cũng quá dài.
Cô trực tiếp thuê một căn phòng rộng rãi tại một khách sạn.
Lăng Kì vừa bước về nhà đã vồ lấy chiếc máy tính tìm kiếm thông tin của người đàn ông kia. Theo như thông tin, chú ấy sống ở nơi đây.
Lăng Vi bước lại nhìn, sắc mặt lại trầm xuống.
“Em thật là rảnh rỗi”
Cậu bé bĩu đôi môi nhỏ hồng xinh xắn.
“Lai lịch chú ấy thật sự rất được, vẫn là nên để em kiểm chứng. Một người như chị đâu thể hiểu được phong cách làm việc của một nhân tài như em.”
“Hừ...”
Lăng Vi vừa định phản bác thì Lăng Tuệ từ xa đã bước lại gần, cô bé thay đổi nét mặt, Lăng Kì cũng vì vậy mà vội tắt hết thông tin trên chiếc máy tính đi, xóa đi mọi dấu vết.
“Hai đứa làm gì vậy?”
Lăng Kì lắc cái đầu nhỏ, Lăng Vi cũng ngây thơ tỏ vẻ không biết. Việc tìm người chồng mới tuyệt đối không để mẹ biết được.
Lăng Tuệ đẩy dĩa táo tới cho hai đứa trẻ, xong xuôi cô cũng sửa soạn lại hành lí.
Ngày mai đêm hội diễn ra, người đầu tư là đến từ Dương thị. Tập đoàn này tương đối có tiếng trong giới.
......
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Trương Khả Di trong bộ dáng ngáo ngơ, mái tóc bù xù che trước mắt, ánh mắt vô hồn nhìn lặng ra ngoài cửa sổ, trên tay vẫn là con búp bê mà đung qua đung lại.
Bạch Mai bước tới bưng chén thuốc, miệng liên tục thổi để làm dịu lại. Thấy bà ta, Trương Khả Di liền từ từ quay lại, cái đầu gật gù như một kẻ điên. Chính xác thì bây giờ cô ta chẳng khác gì một kẻ điên cả.
Sau cái đêm đó, cô đã bị đám người đó tra tấn, hành hạ thân thể dã man. Hàng loạt đám nam nhân cặn bã, thô bạo lao vào.
Cứ ngày này qua đêm nọ, hành xác cô ta.
Phó Mặc Quân đứng bên ngoài nhìn vào, ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ. Nếu không phải vì cô ta có gương mặt giống như Lăng Tuệ, anh thật sự sẽ giết cô ta.
Giữ lại một mạng thật sự đã là ban phước lắm rồi.
Sáu năm rồi, cô đã rời đi sáu năm.
Trong sáu năm đó, bản thân anh luôn điên cuồng tìm kiếm.
Nhưng chuyến bay ra nước ngoài, nó đã không còn nằm trong phạm vi tìm kiếm, mọi thứ cũng dần trở nên bế tắc.
Dù câu chưa kết thúc nhưng lại ngang nhiên đặt dấu chấm.
Điện thoại bên cạnh vang lên, mày anh hơi nhíu nhìn dòng chữ trên đó, cất giọng lạnh băng.
“Cậu gọi tôi cái gì?”
Dương Hàn hơi rùng mình khi nghe câu nói, kể từ lúc cô gái đó rời đi, tính cách Phó Mặc Quân thay đổi hoàn toàn.
Tính tình bắt đầu trở nên nóng nảy, cục cằn, chỉ cần làm phật ý anh một tí, chắc chắn người đó sẽ không xong.
Dương Hàn ho khan hai tiếng, giọng cố giữ ngữ điệu vui vẻ.
“Đêm nay công ty tôi tổ chức cuộc triển lãm tranh, cậu...”
Phó Mặc Quân nghe vậy liền buông máy xuống, Dương Hàn từ đầu dây bên kia cũng dường như đoán được vội nói thêm vài câu.
“Đừng, đừng cúp máy vội. Lúc trước chẳng phải vợ cậu rất có hứng thú với các cuộc triển lãm sao. Cậu đừng có mãi chìm đắm trong quá khứ như thế, đêm nay đến tham dự rồi thưởng thức đi.”
Phó Mặc Quân không trả lời. Anh hơi nhíu mà, Lăng Tuệ rất thích các bức tranh, đúng vậy.
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Dương Hàn nhắc lại, nhưng chưa kịp nói thì vang lên ba tiếng “tút, tút, tút”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT