Phó Mặc Quân cảm thấy cả người nóng rực, anh chớp mắt liên tục nhìn xuống gương mặt tinh xảo dưới thân mình, đôi môi mỏng vừa áp lên thì một cảm giác khó chịu liền hiện rõ, đôi mày anh dần cau lại, ánh mắt u ám.
Bàn tay từ nhẹ nhàng nhanh chóng chuyển thành mạnh bạo, hơi thở càng lúc càng dồn dập, anh đưa tay siết chặt cổ của Trương Khả Di, gằn từng chữ một.
“Trương Khả Di, sao lại là cô.”
Câu nói này là một câu nói khẳng định, Trương Khả Di bị bóp nghẹn, trong phút chốc không thở được, gương mặt cô ta liền tím tái lại, lắp bắp chữ có chữ không.
“Em, em là Lăng Tuệ đây.”
Phó Mặc Quân không muốn đôi co, cơ thể anh có thể nhận ra rõ được xúc cảm giữa hai người, huống hồ khi nãy vừa chạm vào, phía dưới của anh lại không hề có phản ứng.
Cùng một gương mặt, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy rất chán ghét, bàn tay nắm lấy cổ Trương Khả Di dần buông lỏng, ánh mắt anh nhiễm một lớp mờ đục. Cô ta vậy mà dám hạ thuốc anh.
Được buông lỏng, Trương Khả Di cố gắng hít thở, không khí tràn vào phổi, gương mặt cô ta dần trở nên hồng hào lại.
Phó Mặc Quân nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, bàn tay vặn chiếc vòi tắm, nước lạnh tuôn ra nhưng lại chẳng làm giảm đi được mấy so với thuốc, cơ thể nóng đến khó chịu, hơi thở dồn dập.
Trương Khả Di nhìn một màn này thì giận đay nghiến. Ngay cả lúc có thuốc, anh vẫn không hề chạm vào cô. Cô ta chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cởi bỏ hết lớp áo trên người, lộ ra thân hình trắng nõn, đôi tay trần ôm lấy cả người Phó Mặc Quân liên tục ma sát kích thích dục vọng.
Thuốc này cô đã dùng giá cao nhất để mua, hiệu quả cũng mạnh nhất, anh căn bản không thể phản kháng.
Phó Mặc Quân càng lúc càng cảm thấy cơ thể nóng rực, một điều gì đó kích thích nảy sinh trong cơ thể, nhưng trong phút chốc trước khi mất lý trí, trong đầu lại hiện ra rõ gương mặt khi say ửng hồng của Lăng Tuệ, câu nói mềm mại “Em yêu anh” như hiện rõ trong đầu anh.
Bàn tay gạt phắt đẩy mạnh Trương Khả Di ra, cô ta cứ thế loạng choạng ngã xuống đập vào thành sàn. Dù như vậy cô ta vẫn cố gắng để bản thân đứng dậy, từng bước bò lại phía anh với cơ thể trần trụi quyến rũ.
Trương Khả Di hét lớn, giọng không hề phục.
“Phó Mặc Quân, em yêu anh mà, em cũng rõ ràng là người đến trước. Dựa vào đâu mà bây giờ anh lại chỉ quan tâm đến mỗi nó chứ.”
Phó Mặc Quân không mảy may đoái hoài, cơ thể khó chịu vô cùng, đầu óc anh dần mơ hồ, nếu như không cảnh tỉnh bản thân, cơ thể anh chắc chắn sẽ chịu sự chi phối của thuốc mà lên giường với Trương Khả Di.
Ánh mắt sắc lạnh đẩy qua li rượu, anh đập vỡ nó xuống sàn, vớ lấy mảnh thủy tinh đâm thật mạnh vào cánh tay, đau đớn như kéo con người anh lên từ vũng bùn, máu cùng vết thương lớn đó mà văng tung tóe ra, thấm vào những giọt nước trắng tạo thành một màu đỏ nhạt.
Phó Mặc Quân loạng choạng bước, Trương Khả Di lại không dễ dàng buông tha, cô ta lại chạy tới ôm chặt anh, bàn tay không kiêng nể lần mò xuống phía dưới, nhanh chóng áp môi lại gần.
Con ngươi Phó Mặc Quân dần đen kịt, anh lần nữa bóp chặt lấy cổ Trương Khả Di, đè cô ta xuống sàn, anh rút chiếc thắt lưng ở quần trói chặt cô ta vào cây cột ở thành giường.
Máu trên tay vẫn cứ chảy, vết thương kéo dài tới tận 10 cm.
“Tôi hỏi lại lần nữa. Lăng Tuệ đâu?” Anh gằn từng chữ một bóp chặt cổ cô ta lại lần nữa.
Một màn này không khỏi dọa đến Trương Khả Di, thái độ khi nãy với bây giờ của anh lại khác nhau một trời một vực.
“Sau khu rừng phía sau thành phố.” Cô ta lắp bắp trả lời.
Nghe được câu trả lời, Phó Mặc Quân không quan tâm đến cơn đau khó khăn bước ra khỏi phòng, cơ thể anh ướt nhẹp, áo sơ mi trắng dính nước sớm bám chặt lên cơ thể lực lưỡng ấy.
Ngay khi vừa ra, giọng của Trương Khả Di đã hét từ bên trong phòng.
“Con Lăng Tuệ nó bây giờ đang ở khu rừng sau thành phố, nó bây giờ căn bản đã bị bọn người của em chơi rồi, nó cũng đã mất sạch sẽ rồi, anh dựa vào đâu mà lại coi trọng nó hơn em chứ. Em mới là người đến trước.”
Cô ta lắp bắp lập lại từng chữ, trước khi đi cô đã dặn bọn canh giữ nếu quá khuya thì lúc ấy cứ việc xử đẹp nó. Thời gian bây giờ đã đủ, cô ta chắc chắn đã bị hành hạ rồi.
Phó Mặc Quân vừa nghe mấy lời đó gương mặt liền đen lại, anh bước thẳng ra xe dưới ánh mắt đầy lo lắng của dì Phương. Giờ phút này trong đầu anh chỉ có gương mặt của cô.
Chiếc xe hào nhoáng lao thẳng trên đoạn đường mưa, đôi con ngươi đen kịt, nét mặt anh đầy u ám.
Mưa càng lúc càng xối xả, chặn lên hết tấm cửa kính trước xe, từng đợt từng đợt một.
Chỉ thấy phía trước một ánh sáng trắng chớp lên, sau đó một cú va chạm xe kinh hoàng xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT