Thay đồ xong, Lăng Tuệ bước ra ngoài nhưng không thấy anh đâu cả. Thấy cô ngó nghiêng vị đó mới lên tiếng anh đã đi có chút chuyện, thế là cô cất bước đi theo vị đó. Đúng hơn một tiếng sau, vị tạo hình liền dẫn cô đến trước mặt Phó Mặc Quân. Miệng không ngớt lời khen ngợi.

“Ngài Phó thật có phúc, vị phu nhân của ngài đây thật sự rất đẹp.”

Ánh mắt Phó Mặc Quân ngay khi thấy cô liền phát sáng, tim liên tục đập rộn ràng. Thường ngày cô vốn đã xinh đẹp rồi. Vậy mà nay khi trang điểm lại trở thành một người hoàn toàn khác, đến nỗi khiến anh thật không muốn dời mắt.

Chiếc váy cúp ngực ngọc màu xanh ngọc bích, kết hợp với làn da mịn màng càng làm tôn lên vẻ đẹp. Chiếc váy chỉ kéo dài đến phần đầu gối, từ phần đầu gối về sau là một lớp ren màu xanh nhạt, khiến đôi chân thon dài trắng nõn kia như ẩn như hiện.

Mái tóc dài đen nhánh được uốn xoăn lại đôi chút, cứ thế rơi vương lên phần cổ dài trắng sứ. Vầng trán cao đầy đặn, đôi mắt hạnh long lanh mà sáng ngời, sóng mũi cao, bờ vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo. Đôi môi được điểm lên một lớp son hồng nhạt, mấp máy, tựa như nụ hoa anh đào chớm nở mê người.

Lăng Tuệ xinh đẹp như thế, giờ phút này, trong đầu anh liền xuất hiện một suy nghĩ, thật sự là không muốn để cho người khác nhìn thấy cô một chút nào, chỉ muốn giấu làm của riêng.

Thấy được ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm như thế có chút không tự nhiên, cô ho khan hai tiếng, cất giọng.

“Phó Mặc Quân.”

Nghe được giọng cô, anh mới tỉnh táo lại. Bước từng bước lại gần, bàn tay đưa lên lướt nhẹ qua phần xương quai xanh. Lúc nãy anh đã cắn cô một cái có hiện lên dấu răng, giờ đã bị lớp phấn che đi rồi.

“Bà xã, em rất đẹp.” . harry potter fanfic

Nghe được câu này, hai má cô vốn đã đánh một lớp phấn hồng nay lại thêm phần ửng đó, ở mang tai cũng có chút lớp hồng nhạt.

Chiếc xe sang trọng chạy qua đoạn đường sầm uất, dừng lại trước một khách sạn thiết kế theo phong cách hoàng cung, từ lúc vào cho đến phía trong, đều treo đầy những ánh đèn trang trọng, lớp thảm đỏ cùng một hàng người thủ vệ kéo dài từ cửa cho đến lúc vào. Khiến cho mọi người gợi lên cái cảm giác sang trọng mà quý phái.

Lúc này bên trong sảnh đã tập trung rất nhiều vị khách đến trong những bộ đồ lộng lẫy, đắt tiền. Tất cả đều toát lên vẻ diễm lệ, bàn tay ai nấy đều ưu nhã nâng ly rượu mà nói chuyện.

Bước vào, Phó Mặc Quân nắm chặt bàn tay cô. Thấy hai người, không cần thông báo, tất cả đều không hẹn mà đẩy ánh mắt về hướng này. Bởi vì ở nơi đây, không ai là không biết đến Phó Mặc Quân cả.

Bên cạnh đó còn có không ít lời bán tán xoay quanh việc cô có gương mặt trông rất giống với Trương Khả Di. Thế nhưng lời vào được một nửa đã im bặt, không dám bàn luận về vấn đề này bởi bị chủ trì đã cảnh báo.

Hai người bước vào, đàn ông thì ngước nhìn Lăng Tuệ với cái ánh mắt đầy si mê, phụ nữ lại nhìn cô với vẻ ghen tị hiện rõ trên mặt, không ít người lộ ra sự thất vọng.

Chưa đầy mười lăm phút, tiếng vị chủ trì vang lên, giọng nói lôi cuốn ánh mắt mọi người.

“Rất cảm ơn các vị khách quý đã đến dự bữa tiệc này. Bây giờ chúng ta đã có thể vào phần tiệc, mời mọi người cứ tự nhiên.”

Lời vừa dứt thì tiếng nhạc du dương vang lên, một hàng nhân viên từ phía sau kính cẩn bưng đồ ăn ra đặt trên bàn. Xếp một cách đẹp mắt.

Tuy nói Phó Mặc Quân nắm chặt tay Lăng Tuệ nhưng thật ra cô cũng giữ rất chặt tay anh. Nơi đây, phía sau bộ mặt tươi cười của mọi người đều là những ánh mắt dò xét người ta từ tận sâu trong thâm tâm. Điều đó khiến cô có chút không quen.

Lăng Tuệ định kéo tay anh đi về phía đồ ăn thì có một vị thương nhân khác trong đám người nhao nhao tiến tới đến trước mặt, cúi đầu chào. Lăng Tuệ hiểu chuyện cũng không đứng yên, nói nhỏ vào tai anh.

“Tôi đi kiếm đồ ăn.”

Phó Mặc Quân nhíu mày, anh nhìn xung quanh đôi chút mới bỏ tay để cô đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play