Đến khi kết thúc bữa cơm, hai người mới đi về nhà. Trên đường, tâm trạng cô vô cùng không thoải mái, nhiều nhất là rối bời. Cuối cùng không nhịn được mới quay qua nhìn Phó Mặc Quân, nhưng khi cô chuẩn bị mở miệng Phó Mặc Quân đã nói trước.
“Lăng Tuệ, em đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, bởi vì anh sẽ không cho phép đâu.”
Nghe được một màn này, mày cô nhăn lại, không nhìn anh nữa mà quay qua nhìn khung cảnh đìu hiu bên ngoài cửa kính.
“Nếu đêm đó người leo lên giường của anh là Trương Khả Di, có lẽ bây giờ cô ta mới là người lắng nghe những lời này.”
Phó Mặc Quân khẽ cười.
Khi thấy điều đấy, trong lòng cô không khỏi bực bội, sao anh lại cười cơ chứ?
“Cơ thể của anh, chỉ tiếp nhận một mình em. Nếu là Trương Khả Di, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.”
Nghe những câu này, trong lòng cô dường như có một loại cảm xúc gì đó trào dâng. Cuối cùng, đành giả vờ mà nằm dựa vào ghế nhắm mắt lại, sau đó mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy chẳng biết là mấy giờ, chỉ biết đã là ban đêm, cô mở đôi mắt ra nhìn xung quanh, vậy mà cô lại đang nằm trên giường, hơn nữa còn là trong lòng của anh.
Lăng Tuệ im lặng ngồi dậy ngắm nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng, giờ đây, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ dần trôi.
Bên ngoài, tại một góc cửa sổ chưa được che bởi rèm, có thể thông qua đó mà thấy được ánh trăng mờ nhạt vằng vặc đang treo, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác nhớ nhung.
Đã hai tháng rồi, cô vẫn chưa về thăm mộ của cha, vẫn chưa về lại ngôi nhà cũ.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt cô, một hàng nước ấm nóng bỗng nhiên rơi xuống. Lăng Tuệ đưa tay lau đi, nhưng vừa mới lau, lại thêm một giọt nữa rơi.
Dứt khoát rời khỏi giường, Lăng Tuệ mặc lên chiếc áo khoác nhỏ mà bước ra khỏi phòng. Cô vừa đi, Phó Mặc Quân liền ngồi dậy.
Trong đầu bắt đầu nhớ lại bộ dạng đáng thương của cô vào ngày cha cô mất. Khi xem đoạn video, tim anh đã không khỏi thắt lại. Anh cứ lẳng lặng ngồi yên trên giường, thời gian cứ thế trôi dần đi, Lăng Tuệ cũng chẳng trở lên, dần dần, thiếu hơi người, lạnh lẽo cũng bắt đầu tràn vào.
Đến khi ánh bình minh ló dạng, Phó Mặc Quân mới tỉnh táo lại, anh sửa soạn xong bước xuống.
Lúc này đây, phía gian bếp có chút ánh sáng hắt ra.
Phó Mặc Quân khẽ ngó qua, Lăng Tuệ đang đeo trên người miếng tạp dề, mái tóc thì búi cao, vài lọn tóc vươn trên gương mặt xinh đẹp ấy, cô đang chuyên tâm vào nếm nồi canh trước mặt.
Anh bước vào gian bếp, thấy vậy dì Phương mới nói
“Thiếu gia, nơi đây đầy dầu mỡ, ngài đừng nên vào.”
Phó Mặc Quân chỉ nhíu mày đầy bà ra. Trực tiếp lại gần phía Lăng Tuệ, vòng hai tay ôm eo cô, đầu gục trên vai.
“Em đang nấu cho anh?”
Bắt gặp hành động bất ngờ này, Lăng Tuệ vừa định xô ra, nhưng lại nhìn xuống bàn tay mình đang dính đầy bột, vẫn chưa rửa.
“Dì Phương đã nấu cho anh rồi, cái này của tôi.”
Phó Mặc Quân nhíu mày.
“Dì Phương có nấu cho cháu à?”
Hiểu chuyện, dì Phương mới lắc đầu mà nói.
“Không thưa thiếu gia, nhưng từ sáng sớm cô Tuệ đã thức dậy để làm món này cho thiếu gia đấy.”
Anh thủ thỉ vào tai cô.
“Vậy à.”
Mặt Lăng Tuệ dần đỏ lên, gạt anh ra. Cuối cùng anh cũng không ghẹo cô nữa, bước ra bàn ngồi. Hơn mười lăm phút sau, Lăng Tuệ bưng hẳn một bát sủi cảo nghi ngút khói ra bàn.
Cô đẩy ghế ra, cầm lấy chiếc muỗng múc lấy một cục, vừa định đưa vào miệng Phó Mặc Quân đã lại gần, anh chống tay lên bàn nhìn cô.
“Ngon không?”
“Đương nhiên là ngon rồi. Tôi nấu làm sao mà dở được.”
Nói đoạn giơ chiếc muỗng đựng miếng sủi cảo ngang miệng anh, nhưng chỉ sượt qua, chứ không cho anh ăn, vừa nói vừa mỉm cười.
“Anh tự đi mà múc.”
Nhưng vừa đưa vào miệng, tên nào đã trực tiếp lại gần, cắn lấy nửa miếng trong miệng cô.
Lúc này, thời gian như ngừng lại.
Lăng Tuệ trợn tròn mắt nhìn anh, người đàn ông này, đang nhai rất ngon lành, không hề có vẻ gì bị ảnh hưởng cả.1
“Bà xã anh làm rất ngon.”
Lăng Tuệ chầm chậm nhai nửa miếng trong miệng mình, cố gắng nuốt trôi. Cuối cùng cô buông chiếc muỗng xuống, đứng dậy mà rời khỏi nơi đây.
Phó Mặc Quân khẽ nhếch mép, cầm lấy cái muỗng của cô mà ăn tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT