Khi về đến nhà cũng đã 12 giờ khuya, thường thì tầm giờ này, Phó Mặc Quân có lẽ cũng đã về rồi.

Lăng Tuệ lẳng lặng bước vào, bàn tay nhỏ nhẹ mở cửa phòng, nhưng vừa bước vào đã đụng phải thân hình cao lớn trước mặt.

Mà bây giờ, chủ nhân của thân hình ấy đang trừng mắt nhìn cô.

“Em biết mấy giờ rồi không.”

Lăng Tuệ không mấy quan tâm.

“Chẳng phải anh cũng thường đi làm giờ này mới về ư?”

“Anh khác em khác.”

Phó Mặc Quân chẳng muốn đôi co, trực tiếp bế phốc cô dậy, đặt lên giường, gương mặt anh tuấn sáp lại gần.

“Bà xã, chúng ta biến đứa nhỏ thành thật đi.”

Lăng Tuệ giật nảy mình lùi về sau.

“Tôi đi tắm.”

“Anh không chê em.” Người đàn ông nhíu mày.

Bàn tay kéo đôi chân cô lại gần, bắt gặp hành động này Lăng Tuệ mới nói to lên.

“Phó Mặc Quân, chẳng phải anh bảo anh sẽ làm tôi yêu anh à, anh không thể ép buộc tôi được.”

Phó Mặc Quân ngừng lại trong giây lát, sau đó ngồi xuống giường.

“Em tắm đi.”

Lăng Tuệ như thoát khỏi biển lửa, cô lao xuống rồi bước vào phòng tắm đóng cửa lại, chỉ sợ chậm trễ một giây là anh ta lại lôi cô lên giường.

Nhưng khi cô tắm gần xong, cửa phòng tắm bỗng vang lên một tiếng cạch, kẻ nào đó mặt dày đứng khoanh tay nhìn cô, đáy mắt dần đen lại.

Phó Mặc Quân nghĩ thầm: “Vợ mình quyến rũ thật.”1

Lăng Tuệ hốt hoảng vớ lấy chiếc khăn tắm mà quấn lại, mặt cô tưởng chừng như có thể bốc lửa luôn rồi. Cái tên này, sao có thể mặt dày như thế chứ.

“Phó Mặc Quân.” Lăng Tuệ hét lên.

Trái với sự tức giận của cô, anh chỉ nở nụ cười quỷ dị

“Cái gì của em cũng đều thấy rồi, giờ mới che thì có vẻ hơi muộn.”

Thế là anh nhanh tay bế cô lên mặc cô cứ liên tục vùng vẫy. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó mới tiến lại gần, người cô lúc này toát lên mùi hương sữa tắm mà cô hay dùng, rất mê hoặc.

“Em cứ liên tục cử động như vậy, anh không chắc anh sẽ giữ được bình tĩnh đâu.”

Câu nói này là đe dọa, thế là ánh mắt cô lại vô thức đẩy xuống phía dưới của anh ta. Cái đó, giờ phút này, đang vểnh lên rõ ràng. Lăng Tuệ cố gắng hít thở sâu.

“Tôi chưa mặc đồ.”

Phó Mặc Quân cũng chẳng mảy may quan tâm, ôm chặt cô vào.

“Yên tâm, anh sẽ không cởi khăn tắm ra.”

Anh bắt đầu gục vào hõm vai cô, tưởng chừng anh sẽ ngoan ngoãn ngủ, chưa đầy vài giây sau, cô đã cảm thấy xương quai xanh của mình đã bị gặm hết rồi.

Lăng Tuệ tức giận nhưng vẫn cố gắng rên rỉ mấy câu.

“Lưu manh.”

“Học từ em cả.”

Thế là một đêm lại trôi qua không mấy an yên, một người thì gương mặt tràn trề sinh lực, một người thì ủ rũ có thể thấy rõ.

Lăng Tuệ ngắm nhìn bản thân trong gương. Đêm qua, anh ta không làm gì cả, chỉ gặm nhắm thôi. Giờ đây, cả người cô đầy những dấu vết ái muội.

Hai người cùng nhau bước xuống thì thấy thím Hạ đã đứng đợi, thấy hai người, bà cũng cúi đầu mà chào.

“Thiếu phu nhân, hôm qua cô không đến Biệt Uyển, phu nhân rất nhớ cô.”

Lăng Tuệ vừa định giật tay mình khỏi Phó Mặc Quân thì anh đã nắm chặt rồi. Không cho cô có cơ hội buông ra.

Lăng Tuệ đành miễn cưỡng mỉm cười.

“Vậy chúng ta đi.”

“Anh chở.”

Thím Hạ cũng hiểu chuyện mà gật đầu, đi trước.

Thế là cô lại lần nữa bước lên xe Phó Mặc Quân. Lúc này, bộ đồ trên người cô là một bộ đồ cao cổ, che đi hết các dấu vết đêm qua.

Đến Biệt Uyển, Phó Mặc Quân cũng nhanh chóng rời đi. Lúc này, cô mới thở phào được một hơi. Vừa vào, Tô Mạch Hoa liền bưng hẳn một bát cháo cá ngừ đến mà đưa cô.

“Con mau ăn đi, bồi bổ bản thân.”

Lăng Tuệ ngước nhìn bát cháo đầy mỡ ấy, bỗng trong người như thể có gì đó trào lên khó chịu vô cùng. Thế là Lăng Tuệ hốt hoảng mà chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn ọe.

Thím Hạ thấy hành động nó mới nói khẽ với Tô Mạch Hoa.

“Phu nhân, hình như thiếu phu nhân đang tới thời kì ốm nghén.”

Nghe vậy, mặt Tô Mạch Hoa rạng rỡ hơn.

“Mau gọi bác sĩ Bình đến đây mau lên, kiểm tra sức khỏe cho con dâu của ta.”

Lăng Tuệ cứ ở yên trong nhà vệ sinh, vốc một nắm nước mà tạt lên mặt cho tỉnh táo lại.

Ngay sau đó mới bước ra, ngồi xuống cạnh Tô Mạch Hoa, thế nhưng khi thấy bát cháo ấy, Lăng Tuệ lại bắt đầu lấy tay bụm miệng lại mà chạy vào nhà vệ sinh. Sáng nay cô đâu có ăn cái gì cơ chứ, sao cơ thể cô lại kì lạ như vậy.

Đến lúc cô bước ra, thì bên ngoài cũng đã có thêm tiếng nói của một người đàn ông trung niên, ông ta mặc chiếc áo vest đen, gương mặt thì tương đối là hiền từ.

Tô Mạch Hoa bắt đầu cúi người chào.

“Chào bác sĩ Bình nhé. Hôm nay, mời ngài đến là vì con dâu tôi không khỏe.”

Ông cũng kính cẩn cúi đầu.

“Hân hạnh, xem ra phu nhân Tô có phúc rồi.”

Trái tim Lăng Tuệ khi nghe thấy mấy chữ “con dâu tôi không khỏe” thì bắt đầu nhảy thót lên, không lẽ, phu nhân Tô định khám thai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play