Ngay khi tắm xong thì Phó Mặc Quân liền trực tiếp bước lên giường, ánh mắt anh vẫn vô thức ngước nhìn về phía Lăng Tuệ đang trùm chăn kín mít.

Đợi đến khi màn đêm càng yên ắng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc bên ngoài. Lăng Tuệ mới ngẩng đầu mà thoát khỏi tấm chăn. Cô bước từng bước nhẹ nhàng lại phía Phó Mặc Quân, bàn tay hươ qua hươ lại trước mặt.

Đến khi xác định anh đã thật sự ngủ, cô mới lẳng lặng nằm xuống sát mép giường, nhưng vừa nằm xuống, tên nào đó đã trở người ôm cô vào lòng khiến cô không khỏi giật thót.

Anh ta đã ngủ rồi, nhưng sao bàn tay vẫn không biết điều kéo cô vào bên cạnh thế này, hơn nữa, mặt của anh ta còn gục đầu vào hõm vai của cô?

Lăng Tuệ cố hít thở, dặn lòng mình làm đều này là vì tấm vé quý giá đó.

Thế là cả một đêm trôi qua với một giấc ngủ không mấy an yên. Cô cứ như khúc gỗ cứng đơ vô cùng không thoải mái.

Đến lúc mở mắt chỉ thấy người bên cạnh một tay tựa xuống giường, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm, phảng phất chút cái ánh nắng ban sáng lên gương mặt điển trai ấy.

Người đàn ông này sao lại được ông trời ưu ái như thế chứ, cho dù là xét về bất cứ phương diện nào, chỉ có thể dùng từ hoàn hảo để diễn tả.

Mà bây giờ, người đàn ông được ông trời ưu ái đang nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng.

“Xem ra em thật sự rất yêu tôi, đêm nay leo lên giường đã là lần thứ ba rồi.”

Lăng Tuệ cắn răng.

“Chính anh bảo nếu tôi leo lên giường của anh thì anh sẽ cho tôi tấm vé.”

“Thật ra tôi đang giúp em nhìn rõ thôi, hai đêm trước lúc nào em cũng chối, lần này lại chủ động như thế, điều đó thể hiện rõ là em rất yêu tôi.”

Mặt Lăng Tuệ đen lại.

“Đưa vé cho tôi.”

“Không vội, thay đồ đi, tôi dẫn em đi xem cái này.”

Sau nửa tiếng, hai người liền cùng nhau bước lên xe.

Chiếc xe dừng lại tại tòa án nhân dân.

Lăng Tuệ nhanh chóng hiểu ra, vụ việc cha cô đã rõ ràng rồi. Vậy là sắp kết thúc tháng ngày này rồi, một nhân vật như Phó Mặc Quân, quả thật giao dịch với anh ta không phí chút nào.

Lúc này đây, thẩm phán đang tọa vị tại chiếc ghế chính giữa, gương mặt nghiêm nghị tố cáo hết cả thảy việc làm của Trương Hùng.

Không những chỉ giết cha cô, mà ông ta còn buôn bán thu thập chất cấm, bên cạnh đó còn lục lại những vụ năm xưa là trốn thuế, mua quan bán chức...

Mà lúc này, đứng bên cạnh ông ta còn có cả vị bộ trưởng bộ công an nữa, các hành vi vi phạm cũng chẳng thua kém gì nhau.

Cuối cùng, thẩm phán nghiêm trang phán, Trương Hùng tù chung thân, người còn lại thì 12 năm tù.

Khóe miệng Lăng Tuệ không nhịn được nhếch cao. Ngay khi các vị cảnh sát đứng bên cạnh chuẩn bị hộ tống, Lăng Tuệ mới lại gần xin nói chuyện.

“Gieo gió gặt bão thôi Trương tổng.”

Trương Hùng đăm đăm nhìn cô, bộ dạng muốn bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu.

“Tao đã xem nhẹ mày rồi.”

Lăng Tuệ mỉm cười rất tươi.

“Cũng rất cảm ơn thái độ xem nhẹ này của ông, nếu không vì điều đó, sao tôi có thể đạt được những điều này dễ như thế.”

Cuối cùng ông ta không nhịn được, giơ hai tay lao về phía cô, nhưng giờ phút này hai tay ông ta đã bị tròng rồi, có làm gì cũng vô dụng.

“Trương tổng an hưởng tuổi già tại đây nhé. Tôi thật lòng chúc phúc đấy.”

Dứt lời cô liền rời đi.

Khi bước vào xe, lúc này trong xe đã có thêm trợ lí của anh ta là tài xế. Nhưng cô quen thuộc vẫn mở cửa trước, vừa bước vào thì trợ lí đã hắng giọng nhắc nhở.

“Thiếu phu nhân, ghế sau.”

Lăng Tuệ chỉ im lặng, trực tiếp ngồi xuống không đoái hoài. Thế nhưng khi cô ngồi xuống, Phó Mặc Quân đã vòng ra bế cô xuống ghế sau, đóng cửa.

“Phó Mặc Quân.” Mặt Lăng Tuệ thoáng đen lại.

“Hửm.”

Tên nào đó giờ đây cũng không quan tâm trên xe có người, ép cô vào một góc. Đôi môi chuẩn bị hôn thì Lăng Tuệ mới nói tiếp.

“Phó Mặc Quân, việc của cha tôi đã xong, giao dịch này, khi nào nên dừng.”

Phó Mặc Quân khựng lại trong giây lát, buông cô ra. Thấy vậy Lăng Tuệ liền tháo chiếc vòng tay ra đưa cho anh ta.

Anh im lặng ngắm nhìn cô, sau đó mới lên tiếng.

“Khi giao dịch, em là bên A, còn tôi là bên B. Bây giờ bên A đã hoàn thành được mong muốn rồi, nhưng bên B vẫn chưa hoàn thành.”

“Anh muốn kéo dài bao lâu, tôi chỉ muốn nói, đứa bé này là giả, nếu ba mẹ của anh biết, có lẽ tôi sẽ không được toàn thây mấy đâu.”

Phó Mặc Quân khẽ nhếch môi, nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra sự chân thành.

“Chi bằng, chúng ta làm đứa bé thành thật nhỉ?”1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play