Chỉ bằng mấy màn đơn giản mà độ hảo cảm của cô đối với hai người cứ thế tăng vụt. Phó Trung Kì liên tục khen ngợi cô.
Ngồi đến trưa, lúc này Tô Mạch Hoa mới lại gần cô. Vừa ngồi bà vừa lấy trong tay chiếc hộp mà xoa xoa đặt sang bên cạnh, khẽ nắm lấy bàn tay cô mà ngắm nghía. Đôi tay của con gái, thường rất trắng noãn, sờ vào tương đối mịn màng, nhưng bàn tay của cô lại có chút thô ráp và các vết chai. Cô gái này, chắc hẳn lúc trước rất chịu khó.
Cũng là cùng một gương mặt, nhưng Lăng Tuệ này, cho bà thiện cảm vô đối.
Bắt đầu lấy trong hộp ra chiếc vòng tay, sau đó mới đeo vào tay cô.
“Lăng Tuệ, mẹ rất quý con nên mới tặng cái này đấy.”
Trước đó đã có hôn nhân với Trương thị, nhưng bà chưa bao giờ để tâm mấy đến Trương Khả Di cho nên cũng không cho cô ta bất cứ thứ gì.
“Cái này, con không nhận được. Thật sự quá quý hoá.”
Lăng Tuệ rụt bàn tay mình lại, hôn nhân giữa hai người chỉ là giả, sao cô vươn cao được như thế. Ngay khi thành sự, phải mau chóng rút đi.
“Không được, con bắt buộc phải nhận, là mẹ tặng cho con.”
Giọng bà nói tới đây tràn đầy thành ý nghiêm trang.
Lăng Tuệ đành miễn cưỡng gật đầu mà nhận lấy.
Vừa định đứng dậy rời đi thì bà đã đặt cho cô một hộp thức ăn. Vừa nãy Phó Mặc Quân đã gọi điện hỏi bà về Lăng Tuệ, còn bảo bà kêu cô mang thức ăn qua nữa.
“Con mau cầm qua cho chồng con đi, còn nữa, phải được ăn hết mới đem về, nghe chưa.”
Lăng Tuệ lại đành nở nụ cười cứng đơ của mình. Sau đó theo tài xế riêng mà đến tập đoàn Phó thị.
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà tương đối là cao và sang trọng.
Cái gì liên quan đến Phó thị, chắc chỉ có một chữ tiền là biểu diễn, nếu không đủ thì là rất nhiều tiền.1
Cô nhanh chóng bước vào, ngay khi thấy cô, trợ lí của Phó Mặc Quân cũng chạy đến đón.
“Chào thiếu phu nhân. Mời thiếu phu nhân theo tôi.”
Lăng Tuệ cũng gật gù cái đầu đi theo.
Khi trợ lí dắt cô đi ngang qua văn phòng làm việc, cô đã nghe bọn họ nói chuyện, mà chủ đề thì tương đối thú vị.
“Chị Diễm Hinh vừa mới lên văn phòng báo cáo với phó giám đốc đấy.” Một tên nam nhân hóng hớt lên tiếng.
“Dù gì phó giám đốc vừa mới hủy hôn xong, lúc trước là do vướng víu Trương Khả Di nên chị ta mới không cưa cẩm. Nay phó giám đốc đã độc thân, chị ta đương nhiên phải đi rồi.”
“Chị ta mê phó giám đốc lâu rồi, dù gì anh ấy cũng là đại mỹ nam mà. Chẳng qua lúc trước Khả Di cô ta tuyên bố ngầm với chúng ta, nay bị vả mặt như thế cũng đáng lắm.”
Đang bàn tán, sao lại không bé cái mồm lại nhỉ. Nghe được mấy câu này, Lăng Tuệ khẽ bụm miệng cười, sau đó mới hỏi trợ lí.
“Tôi vào đó đưa đồ ăn có “làm phiền” anh ta không?”
Thế nhưng trợ lí rất chuyên nghiệp, chỉ nghiêm trang trả lời cô.
“Thiếu phu nhân không cần quan tâm đến lời bọn họ đâu.”
Nhưng làm sao cô có thể không quan tâm được, biết đâu vì sự xuất hiện của cô lại làm cuộc tình đẹp đẽ của bọn họ phá vỡ.
Quả thật khi cánh cửa phòng mở ra, Lăng Tuệ đã thấy bên trong có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Bàn tay mở cánh cửa bỗng dừng lại, ngấp nghé ánh mắt vô trong, nhưng chẳng nhìn được bao lâu Phó Mặc Quân đã lên tiếng.
“Em vào đi.”
Lăng Tuệ khẽ à rồi ừm, từ từ bước vào, đặt hộp cơm lên bàn. Thế nhưng ánh mắt cô luôn chú ý đến nữ nhân đó.
Cô ta mặc bộ đồ công sở vô cùng “mát mẻ”, hơn nữa cô còn thấy được cặp mông to tròn đang vểnh lên kia, chiếc váy thì ngắn cũn cởn, áo thì miễn cưỡng che được hai bầu ngực.1
Đồi núi trập trùng thế kia, không nhìn thì tiếc vô cùng.
Ngay lúc cô mải suy nghĩ, thì cánh cửa lại được đẩy ra, một kẻ khác bước vào.
Cậu ta rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế.
“Theo như lời cậu, đến ngày mai, mọi thứ sẽ xong xuôi.”
Nói xong câu này, ánh mắt mới quay qua nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.
“Trương Khả Di?”
Lăng Tuệ khẽ cau mày lại, cô không thích cái tên của cô ta một chút nào.
“Tôi không phải Khả Di.”
Cậu ta ngờ ngợ ra, sau đó nhớ lại bài báo lúc trước, trong tiệc đám cưới xuất hiện tới hai người có gương mặt giống nhau. Chẳng lẽ đây chính là người phá đám cưới.
Ánh mắt bắt đầu ánh lên tia ngưỡng mộ.
“Chào cô.”
Bàn tay chuẩn bị vươn tới bắt thì dừng lại giữa không trung khi cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ từ đằng xa. Không ổn, đây là người của Phó Mặc Quân, thế là cánh tay giơ giữa không trung liền rụt lại, ngồi ngay ngắn tỏ vẻ vô tội.
“Chào em dâu.”
Cảm nhận được nét mặt người đàn ông đáng sợ phía xa bắt đầu giãn ra, anh mới biết mình đã làm đúng đắn.
“Tôi là Dương Hàn, hân hạnh làm quen.”
Mới lần đầu gặp đã gọi mình là em dâu, sắc mặt cô lúc này vô cùng khó coi.
“Chào cậu.”
Diễm Hinh vốn đã báo cáo xong, nhưng chưa muốn rời đi, chỉ ưỡn ẹo hạ người xuống. nếu Phó Mặc Quân mà ngước nhìn vào cô ta, chắc hẳn sẽ thấy không ít “cảnh xuân”.
“Diễm Hinh, cô xong rồi.” Người đàn ông âm trầm cất lên.
“Vâng, em đã xong rồi.”
“Còn không mau đi ra.” Nói tới đây, ánh mắt lộ ra biểu cảm tương đối đáng sợ
Diễm Hinh đứng đực ra vài giây, sao cô ta có thể đi chứ.
“Tôi nghĩ vị trí này cô làm đã đủ lâu rồi.”1
Nghe được câu này, Diễm Hinh mới hoảng hốt chạy thần tốc ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT