Cho đến khi nghe thấy tiếng đánh xe đi, Lăng Tuệ mới thở phào mà bước ra. Ngắm nhìn chiếc ghế sofa kia, xong lại quay qua nhìn chiếc giường. Nhưng nghĩ cỡ nào vẫn là không thể có khả năng, cuối cùng đành bỏ sang một bên.

Thay cho mình một bộ đồ rồi bước ra ngoài, khi đi ngang qua bệnh viện gần đây, cô đã vô cùng ngạc nhiên vì nơi đây được phủ kín với đầy phòng viên.

“Tiểu thư Trương, không biết liệu vết thương đó có thật do Trương Hùng đã đánh đập cô nên mới như vậy?”

“Tiểu thư Trương, hy vọng cô có thể ra gặp chúng tôi, biết đâu chúng tôi có thể đòi lại công đạo giúp cô.”

Trương Khả Di bị thương do Trương Hùng đánh ư? Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng đeo khẩu trang lên che đi mặt mình, dù gì hai người cũng rất giống nhau, tốt nhất nên tránh phiền phức.

Nhưng vừa mới đeo lên, phía sau đã có một người kéo tay khiến cô giật mình. Chẳng lẽ phóng viên họ đã nhìn thấy.

Nhưng khi quay lại, đập vào mất cô là một người trùm kín mít trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác, chỉ để lộ mỗi cặp mắt.

Khi bắt gặp đôi mắt ấy, cô đã khẽ nhăn lại. Có lẽ cả đời cô vẫn không thể quên được người phụ nữ này.

Mà bây giờ, bà ta đang quỳ dưới chân cô.

“Lăng Tuệ, con mau đi gặp em con một chút, được không, chỉ một chút thôi.”

Lăng Tuệ mím môi, sau đó đi cùng bà ta, hai người đánh vòng cửa sau mà vào. Ngay khi vào được, bà ta liền kéo tay cô một mạch lên phòng bệnh.

Bước vào căn phòng, chỉ ngửi thấy đượm nồng mùi thuốc sát trùng, mà bên cạnh đó còn thoáng có mùi da thịt khi bị thối rữa.

Lăng Tuệ đã phải chớp mắt của mình liên tục để tránh không bị nôn ra, sau đó mới lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Trương Khả Di đang nằm trên giường, lưng cô ta thì đang mưng mủ, trông rất kinh tởm, vì vậy phải nằm sấp mới tránh đụng vết thương.

“Mày đến đây làm gì, chẳng phải tất cả việc này đều do mày ư.” Cô ta bắt đầu gằn giọng, trong đó còn mang theo sự thù hận.

“Em tự làm tự chịu, sao lại trách chị.” Lăng Tuệ chỉ im lặng ngồi ngắm nghía bàn tay của mình.

Nghe được màn đôi co, Bạch Mai mới bắt đầu rớm nước mắt, quỳ xuống bên cạnh Lăng Tuệ.

“Lăng Tuệ, Trương thị sắp sụp đổ rồi. Mẹ hi vọng con có thể giúp mẹ.”

“Giúp? Việc này mấy người tự gây ra, giờ bị như vậy thì rất đáng.”

Lăng Tuệ thái độ vô cùng hờ hững, chẳng mảy may quan tâm, tựa như đang xem một vở kịch vậy.

“Lăng Tuệ, dù gì mẹ cũng là mẹ con, Trương Khả Di cũng là em con mà. Mẹ hy vọng con có thể giúp.”

Nghe được câu này, cô mới bật cười.

“Mối quan hệ của chúng ta đã là cá chết rách lưới rồi. Sao cái lúc mà mấy người lên kế hoạch giết cha tôi, mấy người không lôi cái bài này ra mà suy nghĩ lại.”

Đến lúc này, Trương Khả Di mới chen vô, giọng không nể nang gì.

“Chết cũng đáng, tại ông ta mà khoảng thời gian đó tôi đã bị mấy người bạn xa lánh trong một khoảng thời gian. Dù gì cũng chẳng nuôi tôi, cùng lắm là chút máu mủ, điều đó có quan trọng à?”

Nghe được một đoạn này, Lăng Tuệ chỉ hận không thể tát cô ta thêm cái nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù gì cô ta cũng bị thương, thôi thì nhịn vậy.

Bạch Mai ngờ ngợ ra một lúc, còn có việc bà ta không biết? Lăng Bình đã chết?

“Mẹ, mẹ thật sự không biết ông ấy đã chết. Nhưng mà, người cũng đã đi rồi, dù gì bây giờ chúng ta cũng là chút máu mủ, mẹ xin con.”

Lăng Tuệ khẽ nhếch mép khinh thường.

“Đương nhiên tôi sẽ giúp, nhưng là vì lúc trước tôi nợ bà. Từ giờ, đường ai nấy đi, tốt nhất đừng làm phiền tôi.”

Nói đoạn, cô lôi ra một cọc tiền mà để lên bàn. Sau đó quay người rời đi mà không nhìn lại.

Đến lúc bước về biệt thự thì đã là ban chiều. Vẫn là khung cảnh vắng lặng quen thuộc. Bước vào thì chỉ

thấy dì Phương đang nấu ăn, thấy vậy cô đặt chiếc túi sang một bên, bước lại gần.

“Dì có cần con giúp không?”

“Thiếu phu nhân, người không cần làm, mọi việc cứ giao cho tôi.”

Lăng Tuệ khẽ nhăn mặt: “Dì gọi con là Tuệ được rồi. Con không quen với cách xưng hô như vậy.”

“Cô Tuệ thật là đáng yêu, chẳng trách thiếu gia lại yêu cô như vậy.”

Nghe câu này, Lăng Tuệ chỉ mỉm cười cho qua, yêu gì chứ, hôn nhân chẳng qua chỉ là giao dịch.

“Dì là người phụ trách chăm sóc căn biệt thự này?”

Bà vừa nấu ăn vừa lắc đầu.

“Thật ra thiếu gia không thích nhiều người, cho nên hầu hết các người hầu ở đây đều đợi cho đến khi thiếu gia đi mới xuất hiện dọn dẹp. Giờ bọn họ đã dọn xong rồi về rồi.”

Không thích tiếp xúc nhiều người, tên này cũng khó tính quá.

“Vậy dì phụ trách chăm sóc cho anh ta?”

“Cô Tuệ sao lại gọi là anh ta. Cô phải gọi là chồng chứ.” Bà khẽ nhắc nhở cô.

Lăng Tuệ bắt đầu cứng miệng.

“Vâng, vậy dì phụ trách chăm sóc cho chồng con?” Vừa nói Lăng Tuệ vừa cắn miệng, thái độ vô cùng khó xử.

Dù gì người này cũng là thân tín bên cạnh phu nhân, cô phải cẩn trọng.

Bà gật đầu: “Tôi thật ra cũng đã làm việc cho thiếu gia tương đối lâu rồi. Chủ yếu quản lí xem bọn họ dọn dẹp như thế nào. Còn về ăn uống thì ngài thường làm tới đêm mới về. Khi về thì đã ăn uống xong rồi. Tại vì gần đây cô Tuệ ở đây, nên tôi mới chuyển sang chăm sóc cho cô”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play