"Vậy Lục tổng không còn việc gì khác chứ? "

Sở Y Lâm tuy hỏi nhưng ý tứ lại là, nếu không còn chuyện gì nữa thì về được rồi đấy1

Lục Bá Đình nghe cô hỏi vậy thì trong lòng bỗng thấy có chút khó chịu, cô đây là đang muốn đuổi hắn về sao? trước đây cầu còn không được, bây giờ lại tránh hắn như tránh tà là sao.

Thấy anh vẫn im lặng, cô không biết nên nói gì tiếp nữa

" Lục tổng, ngài đã ăn tối chưa "

Sở Y Lâm bâng quơ hỏi.

"...."

" Nếu ngài không chê thì...ở lại ăn tối cùng tôi nhé "

Hắn chán ghét cô như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô đang giở trò câu dẫn hắn, sau đó là lộ ra vẻ mặt ghét bỏ mà ra về. Cô thầm nghĩ mình thật biết dụng tâm.

" Được! "

Sau đó Lục Bá Đình cởi hai cái cúc áo vest ra cho thoái mái, anh gọi Tiêu Hàn đem tài liệu vào và ngồi trên ghế sofa xem văn kiện, hành động này là đang cho cô thời gian nấu bữa tối sao?1

" Vậy...ngài đợi một lát, tôi đi nấu bữa tối "

Khoé môi Sở Y Lâm giật giật khi nghe chữ,, được,, Kia phát ra từ Lục Bá Đình, tựa như tiếng sét giữa trời quang, anh vậy mà lại đồng ý cùng cô dùng cơm, là cô tính sai bước rồi.

Đúng là cái miệng hại cái thân mừ, nếu là Sở Y Lâm của trước kia chắc sẽ vui đến nằm mơ cũng nhoẻn miệng cười, nhưng với cô thì khác nha, người đàn ông này nên tránh xa vẫn tốt hơn, riêng chiếc nhan sắc yêu nghiệt kia đã thấy thị phi rồi.1

Sở Y Lâm quay vào bếp tiếp tục bận rộn nấu ăn, Lục Bá Đình thỉnh thoảng lại hướng vào bếp nhìn Sở Y Lâm.

Lúc nhìn thấy cô mang tạp dề thì có hơi không tin, vì cô là một thiên kim chính hiệu, từ nhỏ đã được cưng chiều không việc gì đến tay thì làm sao biết nấu ăn.

Nhưng nhìn có vẻ cô rất thuần thục việc này, Lục Bá Đình lại trầm tư suy nghĩ.

Nghỉ kỷ lại thì điều anh biết về cô quá ít,

Lúc trước khi đính hôn anh đã cho người điều ra qua, cô là một người rất thực dụng, tính khí kiêu ngạo, suốt ngày chỉ biết vui chơi tiêu tiền, ngoài việc vô cùng xinh đẹp ra thì không còn ưu điểm gì.

Nhưng gần đây kết quả anh tra được, lối sống và cách sinh hoạt của cô rất khác với lúc trước, Lục Bá Đình nghĩ có lẽ tính cách kiêu ngạo lúc trước đó là vỏ bọc để cô che giấu Con người thật của mình.

Cô không những biết dùng vũ khí, thân thủ cũng rất tốt, chiêu thức mà cô dùng chỉ có binh lính đặc chủng mới biết, lại còn là khách VIP của chợ đen.

Nhưng điều làm anh không thông chính là, dù có dùng cách gì cũng không tra ra được đoạn thời gian cô được huấn luyện hoặc có liên quan gì đến quân đội hay không.

Còn có, không thể tra được bất cứ một mối quan hệ nào của cô ở chợ đen, vậy thì làm sao cô biết được khẩu hiệu cao cấp như vậy, xem ra, cô đang giấu một bí mật rất lớn.1

Lúc này Sở Y Lâm đã nấu ăn xong.

" Lục tổng, có thể ăn cơm rồi "

Tiếng gọi của Sở Y Lâm đã cắt đi dòng suy nghĩ trong đầu anh.

Anh lấy lại tinh thần, đứng lên tiến đến bàn ăn, anh cởi áo vest ra vắt vào sau ghế, sau đó từ tốn ngồi vào bàn ăn.

" Lục tổng, tay nghề tôi không được tốt lắm, xin ngài cứ tự nhiên nhé "

Thấy anh không nói gì, cô chỉ đưa chén cơm đến trước mặt anh, rồi Sở Y Lâm cũng im lặng bắt đầu động đũa.

Trên bàn bày ra mấy đĩa thức ăn trông rất bắt mắt, một bát thịt kho tàu, một bát canh giò heo hầm bí ngô, rau cải xào, và thêm một đĩa sủi cảo hấp.1

Lục Bá Đình nhìn vào bàn thức ăn đang toả lên mùi thơm nghi ngút kia thì có chút chần chừ nhưng sau đó cũng cầm đũa lên gấp thử một miếng thịt kho đưa vào miệng cắn thử.

Sau khi cảm nhận hương vị của món ăn khiến cho Lục Bá Đình có chút bất ngờ, anh từ tốn ăn cơm và chủ động gấp thêm mấy món khác, mùi vị cũng không tệ.

Sau đó hai người cùng nhau dùng bữa mà không ai nói với ai câu nào. Không khí có chút quỷ dị.

" Lục tổng, mùi vị thế nào? "

Cô lên tiếng hỏi phá tan bầu không khí nghẹt thở này

" Cũng tạm "1

Lục Bá Đình nhàn nhạt trả lời.

".... "

Sau đó một lúc khi dùng bữa xong thì

Lục Bá Đình cũng ra về, trước khi ra cửa anh bỗng dừng lại, anh quay lại nhìn cô.

" Ngày mai 9 giờ, chuẩn bị một chút, tôi sẽ đến đón cô "

Lục Bá Đình lúc nói, ánh mắt quét đến trên bàn tay cô, nhưng rất nhanh đã lờ đi như chỉ vô tình lướt qua.

" Được, vậy xin làm phiền Lục tổng "

Sở Y Lâm làm ra vẻ khách sáo nói.

Xem ra vết thương đã khỏi hoàn toàn, Lục Bá Đình quay bước ra cửa cùng Tiêu Hàn rời đi.

Sở Y Lâm vừa đóng cửa lại thì ánh mắt trở nên lạnh nhạt mà thở dài, cô ngày mai phải ở trước mặt của lão gia tử cùng cái Lục yêu nghiệt kia diễn một màn tình cảm ân ái, nghĩ đến đây Sở Y Lâm rùng mình một cái rồi đi dọn dẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play