(Xin hãy đọc truyện ở trang chính chủ. TrυУÊиωκÏ① là lũ khốn chuyên ă и ℃ắρ).
Tôi đem quần áo Phổ tiên sinh chọn cho mình triển lãm trước mặt ông nội một phen. Ngoài miệng ông nội ghét bỏ nhưng trong mắt lại là ý cười, còn suy nghĩ kêu tôi đi cắt tóc, thậm chí muốn tôi uốn nhuộm nữa.
Tôi thẳng thừng từ chối ông nội đã trụi hết nữa đỉnh đầu không có chỗ để giày vò liền muốn hành hạ kẻ bất tài tôi đây chỉ theo đuổi thời trang đứng tuổi.
Ông nội hầm hừ mấy tiếng cũng không ép buộc.
Tôi ngẫm nghĩ phải cảm ơn Phổ tiên sinh nhưng lại không biết phải cảm ơn thế nào, nghĩ tới nghĩ lui thứ duy nhất tôi có thể dùng được chính là tranh tự mình vẽ.
Tôi lục từ trong phòng ra bức tranh "Phổ tiên sinh dắt chó" đã cất đi, lật qua lật lại xem mấy lần, cảm thấy có thể tặng cho Phổ tiên sinh.
Tôi lập tức hành động, tìm một cái túi giấy cất tranh vào rồi chạy đi.
Tôi như thường lệ tới nhà Phổ tiên sinh trước, lấy dây xích dắt Cà Chua đi, dẫn nó đi bộ tới tiệm sửa xe.
Thợ sửa xe trong garage cơ bản đều biết tôi, dù sao gần như mỗi ngày tôi đều chạy tới đây, nhìn thấy tôi còn chào hỏi nữa.
Tôi dẫn Cà Chua chạy vào trong garage, đi thẳng tới chỗ Phổ tiên sinh thường ở.
Vừa chạy qua liền gặp Lương Chinh, người này mặt mày tí tởn chào tôi: "Tiểu Lộc Lộc mau qua đây, máy kéo của em sửa xong rồi nè".
Chân tôi khựng lại. Máy kéo sửa xong rồi sao?
Lương Chinh huýt sáo một tiếng, Cà Chua hơi vùng dậy, tay tôi không biết sao lại buông ra, dây dắt tuột khỏi tay, Cà Chua lập tức đâm vào lòng Lương Chinh, Lương Chinh vuốt đầu nó, cười tíu tít: "Cà Chua à, lâu rồi không gặp có nhớ anh Lương không?".
Cà Chua vui mừng sủa gâu gâu.
Lúc này Phổ tiên sinh đi tới, anh vừa rửa tay rửa mặt xong, hai bên thái dương vẫn còn ướt, làn da trắng nõn sạch sẽ, trông anh chẳng giống thợ sửa xe chút nào.
Phổ tiên sinh nói với tôi: "Chiều phủ thêm một lớp sơn là cậu có thể đưa xe đi".
Tôi hơi buồn, lẩm bẩm: "Nhanh như vậy?".
"Nhanh cái gì," Lương Chinh nói: "Cả đám người sửa một chiếc xe cũng sắp được một tuần. Cũng không kém lắm đâu".
Không hiểu sao mà tôi thấy những lời của hắn làm người ta rất khó chịu.
Tôi trừng mắt liếc Lương Chinh, nhưng hắn mãi chơi với Cà Chua không nhìn thấy. Tôi nhặt dây xích lên kéo Cà Chua lại, nhưng Cà Chua sức rất lớn, trái lại còn làm tôi loạng choạng mấy bước.
Tôi dứt khoát ném dây dắt cho Lương Chinh, Lương Chinh nhận lấy, có vẻ hắn rất quen với Cà Chua, Cà Chua rất thân với hắn.
Vào lúc này Phổ tiên sinh hỏi tôi: "Muốn đi xem thử không?".
Anh ấy đang nói về xe.
Tôi cúi đầu, xoắn quai túi trong tay: "Dạ... thôi cứ đợi sơn xong, buổi chiều em tới lấy xe rồi tính".
Phổ tiên sinh ừ một tiếng. Tôi hơi phồng má, ngẩng đầu nhìn Phổ tiên sinh, anh nhìn lại tôi, bỗng nhiên hỏi: "Đói à?".
Tôi: "...?".
Hình tượng tôi ăn chực mấy hôm nay đã ăn sâu vào lòng người rồi sao?
Tôi lắc đầu: "Không có ạ". Lại ngó Cà Chua: "Phổ tiên sinh, nếu không thì hôm nay để Cà Chua ở garage được không anh?".
Phổ tiên sinh lại nhíu đôi mày dài mang tính biểu trưng của mình, tôi vội nói: "Em... hôm nay em phải đi tìm Tân Lam".
Phổ tiên sinh nhìn tôi gật đầu không nói, xoay người lấy dây dắt trong tay Lương Chinh, dắt Cà Chua đi.
Tôi cảm thấy hình như anh không được vui. Nhưng hôm nay tôi cũng không vui. Tôi đành xa xa nói "Tạm biệt" với anh, lại lườm Lương Chinh một cái rồi chạy đi.
(Truyện chỉ được up ở w.pad, wordpress yukiyuhino, những trang khác đều là re.up)
Tôi nói phải đi tìm Tân Lam là nói xạo, tôi cũng không biết tại sao khi nghe xe sửa xong thì trong lòng lại có hơi buồn bã. Rõ ràng đây phải là chuyện tốt mà.
Tôi không có mục đích đá mấy viên đá nhỏ trên đường đi, tâm tư thả bay trống rỗng.
Kỳ ghê, tại sao tôi sẽ có cảm giác "Xe sửa xong rồi tôi liền không thể tới tiệm sửa xe gặp Phổ tiên sinh nữa", chính là cảm giác này làm cho tôi rất không vui.
Nhưng mà tôi với Phổ tiên sinh cũng không phải quen biết nhau nhờ xe mà.
Nhắc mới nhớ tôi và anh ấy còn là mối quan hệ chủ nợ đấy, đến nay anh vẫn chưa trả dù vàng nhỏ cho tôi, tôi thì đã ăn không mấy bữa cơm nhà anh rồi.
Tôi còn đồng ý giúp anh dắt chó đi dạo nữa chứ.
Tôi siết tay, sực nhớ ra chưa đưa bức tranh định tặng cho anh. Tôi nghĩ hay là theo đường cũ quay lại, nhưng lại không quá muốn về.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi dứt quyết đến nhà Tân Lam một chuyến.
Tôi chậm rãi đi tới tiệm hoa nhà Tân Lam. Nói là tiệm hoa cũng không chính xác lắm. Đây là một cửa hàng hai tầng, tầng một bán hoa, tầng hai là một quầy sách.
Đây vốn là của ông nội Tân Lam lớn tuổi không có việc gì làm đâm ra buồn chán nên mở. Sau này ông qua đời, cửa tiệm hoa kiêm quầy sách được mẹ Tân Lam tiếp nhận, không đóng cửa mà tiếp tục mở.
Lúc Tân Lam rảnh sẽ tới tiệm hoa giúp đỡ, có khi tôi cũng sẽ tới đây.
Mẹ của Tân Lam là người đẹp nổi tiếng trên trấn. Cho dù đã làm vợ người ta nhiều năm nhưng khí chất trên người vẫn không thay đổi, rất ôn hòa xinh đẹp
Mẹ Tân Lam rất quen thuộc với tôi, thấy tôi tới lập tức ngưng việc tro g tay chào tôi: "Lộc Lộc tới rồi à?".
Tôi dạ một tiếng, hỏi bà: "Dì ơi, Lam Lam có ở đây không ạ?".
"Có đấy con, ở lầu hai". Bà nói rồi đẩy nhẹ tôi: "Đúng lúc mấy bạn học của nó tới, đều chơi ở lầu hai, con mau lên trên đó đi".
Tôi đáp lại rồi đi lên lầu hai.
Băng qua một giá sách lớn trên lầu hai, tôi đi thẳng vào một gian phòng.
Đó là nơi mẹ Tân Lam cố ý để cho cô. Trước kia hai đứa tôi không ít lần làm bài tập ở đây. Chẳng qua hôm nay trong phòng rất ồn ào, khi tôi vén rèm che lên thoạt còn tưởng mình đi nhầm chỗ.
Trong phòng không lớn có bốn người ngồi, không có Tân Lam trong đó. Bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ, bị sự xuất hiện đột ngột của tôi cắt ngang, bốn mắt nhìn nhau, hai nam hai nữ nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến mức tôi căng thẳng trong lòng.
Tôi lập tức xin lỗi bọn họ: "Xin
... xin lỗi..."
Tôi nói được một nữa, một giọng nói kinh hỉ ngắt lời tôi: "Lộc Lộc, sao cậu tới đây?".
Tôi theo tiếng nhìn sang, là Tân Lam.
Cô đang bưng một dĩa trái cây đi qua đây. Cô đặt trái cây lên bàn, giới thiệu tôi với nhóm kia: "Đây là Lộc Lộc, bạn nối khố của tớ". Lại nói với tôi: "Lộc Lộc, đây là bạn đại học của mình, nhân dịp nghỉ hè đến đây chơi".
Cô nàng nói rồi léo tôi vào nhét giữa hàng ngũ bạn nam, ngồi xuống bên phía nữ sinh đối diện tôi, cười tíu tít nói: "Mọi người làm quen với nhau nhé?"
Bạn nữ tóc dài ngồi cạnh Tân Lam mở miệng đầu tiên, cô nở nụ cười thân thiện với tôi: "Tớ tên Trịnh Nhan, mọi người đều gọi tớ là Nhan Nhan".
Tôi gật đầu, nói: "Chào bạn".
Cạnh Trịnh Nhan là một bạn nữ tóc ngắn, rất dễ thương, có một đôi mắt to long lanh, cười híp mắt nói: "Tớ tên Tào Tiêu, bạn có thể gọi tớ là Tiêu Tiêu. Mặc dù mọi người đều gọi tớ là Mắt To, nhưng biệt danh này đã bị tớ mạnh mẽ đè bẹp, không thể gọi".
Cô nàng nói thật buồn cười,ấy người đều bật cười, tôi cũng cười ra tiếng, gật đầu lia lịa.
Tới phiên nam sinh ngồi bên trong cùng, bạn nam nọ vuốt đầu húi cua: "Tớ tên Thành Thành, Thành trong thành công, Thành trong thành phố, hầy, gọi sao cũng được, dù sao tớ cũng không phân biệt được các cậu gọi Thành nào".
Sau đó là tới nam sinh bên cạnh tôi. Cậu này là người xuất sắc hơn trong số những người này. Cậu đeo một cái mắt kính gọng kim loại, cả người lộ ta một khí chất gia giáo rất có trí thức, nhưng trên người cậu ta có một kiểu hiếu thắng làm tôi thấy khó chịu.
Cậu ta đẩy mắt kính nhìn thẳng vào mắt tôi, thoáng cười nói: "Tôi tên Dụ Minh Khiên, còn cậu?".
Trong lòng tôi thấy hơi quái lạ, rõ ràng là nguyên một nhóm cùng làm quen với nhau, cậu ta mở miệng nói một câu lại có cảm giác như là chỉ có và cậu ta làm quen vậy.
Tôi tránh ánh mắt của cậu ta, mỉm cười với những người khác, nói: "Tớ tên Lộc Tân Cam, ờm... Lộc trong nai con, Tân trong Tân Lam, Cam trong quả quýt".
Tào Tiêu đối diện phì cười: "Cậu giới thiệu buồn cười thật, Tân trong Tân Lam nghe không giống như bạn tấm bé của Tân Lam mà giống chồng nuôi từ bé của Tân Lam hơn".
Tôi choáng váng, vụt một cái đỏ bừng mặt, Tân Lam bên kia đã nhào tới, hai người nháo cả lên.
(Truyện chỉ được up ở w.pad, wordpress yukiyuhino, những trang khác đều là re.up)
Bát nháo một hồi, mấy người yên trở lại nhỏ giọng trò chuyện. Mới bắt đầu nội dung tám chuyện tôi còn cố mà nghe hiểu, về sau tôi chẳng hiểu gì, buồn tẻ nằm bò trên bàn nghe bọn họ nói.
Dụ Minh Khiên bên cạnh có lẽ cảm giác tôi chán, thấp giọng giải thích cho tôi bọn họ đang nói cái gì.
Không cần, thiệt sự không cần đâu, dù sao cậu giải thích cỡ nào tôi cũng không hiểu.
Một lúc sau Tân Lam cũng nhìn ra tôi không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi tôi: "Lộc Lộc cậu tìm mình có chuyện gì không?".
Có thì có nhưng không tiện nói ở đây, tôi ngập ngừng một chút Tân Lam hiểu ngay, đứng lên nói: "Tớ đi lấy đồ ăn vặt cho mọi người, Lộc Lộc giúp mình nào".
Tôi vội đứng lên đuổi theo.
Tân Lam dẫn toi tới cạnh cửa sổ quầy sách: "Nào, nói đi, có nỗi niềm chi khó nói?".
Tôi ngó cô nàng, lại ngó ra ngoài cửa sổ, hơi xoắn xuýt.
Tân Lam nhéo má tôi: "Là chuyện gì lại để Lộc Lộc không sợ trời không sợ đất của chúng ta khó nói thế?".
Tôi ngăn tay cô lại, bặm môi, nói: "Mình... mình biết một người".
"Ừa, rồi sao nữa?".
"Thì...." Tôi hơi lăn tăn, cứ thấy nói về Phổ tiên sinh với Tân Lam như vầy sao sao ấy: "Mình... mình luôn muốn đi tìm ảnh, nhưng mình thấy sau này không thể cứ thích là đi tìm ảnh được".
"Là sao?". Tân Lam hỏi: "Các cậu cãi nhau à?".
Tôi lắc đầu: "Không có, ảnh rất tốt, sẽ không cãi nhau với mình".
"Vậy thì có vấn đề gì?".
"Thì là..." Là gì nhỉ, tôi cũng không biết nói sao, chính là thấy rấm rứt trong lòng, trong một lúc tôi không biết phải nói sao nữa
Lúc này Tân Lam đến gần tôi, thấp giọng hỏi: "Lộc Lộc có phải cậu gặp người mình thích rồi hay không?".
"Sao có thể chứ," Tôi buột miệng: "Người đó là nam mà".
Tân Lam khiếp sợ nhìn tôi, tôi gượng gạo gãi mặt, thật thà nói chuyện về Phổ tiên sinh với cô, cuối cùng tổng kết lại: "Thật ra mình chính là thấy về sau không có lí do đi tìm Phổ tiên sinh nữa, trong lòng hơi khó chịu".
Tân Lam không tin nổi: "Chuyện vặt vãnh vậy á?".
Cái gì mà chuyện vặt?
Tân Lam một lời khó nói hết nhìn tôi: "Cậu muốn tìm anh ấy thì tìm thôi chứ, mình nghe cậu kể anh ấy cũng không ghét cậu. Thế thì làm sao sẽ ngại cậu thường xuyên tìm anh ấy. Giống cậu đi tìm mình nè, cũng đâu phải mỗi lần đều có lí do".
...
Hình như đúng là như vậy. Thế thì suốt cả đường này rốt cuộc tôi xoắn xuýt cái gì?
Tôi ngượng ngùng gãi má, Tân Lam bật cười: "Lộc Lộc, cậu thiệt là một nhóc con ngốc nghếch".
Tôi nhe răng với cô nàng: "Mình đi đây".
Tân Lam vỗ vai tôi, tôi quay lại phòng lấy túi giấy và tạm biệt mấy người kia. Khi xuống lầu thì gặp Dụ Minh Khiên, tôi vô tư nói "bye bye", xách túi chạy ra tiệm hoa.
- Hết-
Lời tác giả:
Tác phẩm kinh điển đầu tiên của họa sĩ trấn Lộc Tự Lộc Tân Cam - Phổ tiên sinh dắt chó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT