(Xin hãy đọc truyện ở trang chính chủ. Các trang khác đều là ă и ℃ắρ).
Hôm nay bị ông nội lôi ra từ trong ổ chăn, cả người tôi đều mang vẻ thiếu tinh thần.
Ngược lại ông nội rất phấn chấn, còn sửa soạn lại mái tóc sắp rụng sạch của ông như thật, tạo một kiểu tóc không được xem như kiểu tóc, mặc một bộ đồ mà chỉ khi đi gặp Trương A Bà ông mới mặc.
Tôi ngậm bàn chải mơ màng chọc trúng nướu, đau đến xuýt xoa, nhổ kem đánh răng trong miệng ra, lúc này tôi mới tỉnh lại. Hôm nay phải vào thành phố dự tiệc tạ sư của Đường Trình, cháu nội của ông.
Tình cảm của tôi đối với nhà chú Đường vẫn luôn phức tạp đôi chút.
Trước khi biết mình là được ông nội nhặt về, tôi cho rằng mình cũng là con cháu nhà họ Đường, cũng từng muốn có được tình thân từ bọn họ.
Lúc sau phát hiện tôi thật sự là một đứa không gốc gác, không có chỗ nào đáng để người yêu thích, trừ ông nội ra thì với ai cũng đều là một gánh nặng.
Tôi nhìn chăm chú vào nản thân trong gương phát ngốc một lúc, mãi đến khi nghe tiếng ông nội hối thúc mới nhanh lẹ rửa mặt, thay quần áo đi xuống.
Sau đó ăn cơm cùng với ông nội, ngồi xe đi vào thành phố.
Tiệc tạ sư của Đường Trình bao hết một quán ăn hạng trung. Người tới không ít, đủ mọi lứa tuổi. Tôi đi theo ông nội được xếp ngồi bàn cho người lớn, trừ tôi ra thì người trẻ tuổi duy nhất chính là một đứa bé cần phải bế.
Không có ai nói chuyện với tôi, tôi bèn quấy rối Phổ tiên sinh trên điện thoại. Chắc là anh cũng không rảnh rỗi, tôi nhắn một hàng dài, thỉnh thoảng mới trả lời tôi một hai câu, đa số đều là từ ngữ khí như "ừm". Nhưng mà ít ra khiến tôi bớt xấu hổ và căng thẳng trong hoàn cảnh như thế này.
Chờ tới lúc khai tiệc, cả nhà chú Đường đều ngồi bên bàn tiệc này. Đường Trình chào hỏi bậc cha chú một cách tượng trưng, xong rồi thì qua bên chỗ bạn học.
Tôi không khỏi thở phào.
Này rất vô lý, tôi lớn hơn cậu ta hai tuổi, nhưng tôi quả thật rất sợ cậu ta.
Tôi cất điện thoại cúi đầu yên lặng ăn cơm. Chỉ mong bữa cơm này có thể ăn xong nhanh một chút. Nhưng ăn xong rồi thì làm gì nữa đây, ông nội chắc chắn phải ở lại qua đêm nhà chú Đường. Bởi vì tôi, mỗi năm số lần ông đến nhà chú Đường rất ít, ngày như hôm nay sao có thể không ở lại.
Còn tôi thì sao, cũng chỉ là một buổi tối mà thôi, không có gì phải xoắn hết.
Tôi nhai thức ăn mà không biết mùi vị, suy nghĩ cũng không biết bay đi tới đâu. Cho tới khi ông nội gắp cho tôi một đũa thức ăn đặt vào chén tôi mới hồi thần.
Tôi vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt xoi mói quan sát của môt đám người.
Một ông chú tôi không biết trong đó hớp một ngụm rượu, hỏi: "Bạn nhỏ này chính là Lộc Tân Cam nhỉ. Năm nay bao tuổi rồi, đi học ở đâu?".
Không đợi tôi đáp, chú ấy lại nói: "Họ Đường chúng ta không có ai học kém cả, tuy rằng cậu không phải, nhưng hẳn là phải không tệ lắm đâu".
Chú Đường cười cười, chỉ nói: "Ba tôi thương nó lắm, tôi cũng hết cách".
"Hả? Sao lại nói vậy?".
"Không thích học, đã một năm không đến trường rồi".
"Bỏ học à?".
"Không phải, năm ngoái đã tốt nghiệp phổ thông".
"Vậy là không thi đại học?". Ông chú kia chậc một tiếng, lại nhìn tôi: "Thế thì đi làm ở đâu rồi à".
Chú Đường thờ ơ đáp: "Vườn quýt của ba tôi".
Ông chú kia ngạc nhiên: "Cái vườn đó không phải muốn bán sao?".
Chú Đường: "Ba tôi không đồng ý, muôn để lại cho đứa nhỏ này, làm con cháu đương nhiên hi vọng ba tôi được vui".
"Thứ này không phải nên để lại cho Trình Trình ư?"
Ông nội đặt đũa xuống cái bộp, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, ông chú kia vội giảng hòa: "Nói bậy nói bậy, ông Đường đừng giận, ăn cơm ăn cơm thôi".
Bàn ăn lại náo nhiệt lên, ít nhất thì bề ngoài là như vậy, như thể cuộc nói chuyện mới nãy chưa từng tồn tại.
Ông nội vỗ nhẹ lên vai tôi.
Tôi đứng lên nói nhỏ một câu với ông, xoay người đi vào nà vệ sinh.
Tôi không hề tức giận, chỉ có hơi buồn. Tôi biết phần lớn thời gian mình không thể sánh với người khác, cũng không có gì đánh để tức giận.
Nhưng không tránh được sự mất mát trong lòng.
Tôi rửa tay xong rút khăn tay ra lau. Lúc này có một người đến bên cạnh tôi. Tôi theo bản năng tránh sang một bên, nghe thấy một giọng nói quen nhưng lại như không quen: " Lộc... Lộc Tân Cam?".
Tôi không kìm được run lên, quay đầu lại, người bên cạnh tôi chính là Đường Trình.
Tôi nắm chặt khăn trong tay, nói: "Chúc mừng em thi đậu trường đại học giỏi".
Nói xong tôi muốn đi, cậu ta bỗng vươn tay giữ vai tôi, cưỡng ép kéo tôi lại.
Cậu ta nói: "Hôm nay gặp anh ở đây tôi vẫn rất bất ngờ. Tôi cho rằng anh sẽ trốn tôi".
Tôi cảm thấy trên người mình tự dưng đau đớn, dường như những vết thương cũ vô hình đã biến mất trước đây đều sống lại. Tôi vươn tay ra gạc tay cậu ta. Cậu ta giữ rất chặt, bóp vai tôi đau điếng.
"Tại sao ông nội lại thích anh như vậy," Cậu nói":Anh không phải là một thằng ngốc thiểu năng sao, bảy tám tuổi còn đái dầm, đánh vần chữ Hán cơ bản cũng không học được, gặp chút chuyện chỉ biết khóc".
Cậu ta đột nhiên đưa tay day mắt tôi, mắt tôi nhói đau, nước mắt ứa ra, tôi dùng sức đẩy tay cậu ta ra chạy ra ngoài. Cậu ta nắm áo tôi kéo trở về.
"Chạy cái gì?". Cậu nắm gáy tôi, nhìn tôi chòng chọc: "Anh nói xem nếu tôi kể chuyện kia cho ông nội, kiệu ông sẽ còn thương cậu như bây giờ không?".
Tôi giật thót, tay chân cứng đờ.
"Lộc Tân Cam," Cậu nói: "Anh đã cướp đi gần hết đồ vật của tôi".
Nhà chú Đường mới đầu cũng không phải không muốn nuôi tôi. Mặc dù tôi thực sự kém hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Nhưng dì Đường cảm thấy không sao cả, rất nhiều việc học thêm vài lần là tôi có thể biết.
Đương khi đó người phản đối kịch liệt là Đường Trình.
Cậu như một con thú nhỏ, theo bản năng cảm thấy lãnh địa của mình bị người chiếm, rất không hợp với tôi.
Tôi gọi dì Đường là mẹ một lần, cậu ta dùng mọi cách làm tổn thương tôi một lần. Hoặc là lấy cái muỗng trên bàn cơm thọc vào miệng tôi, hoặc là trực tiếp bổ nhào tới xé miệng tôi.
Còn từng đánh gãy một chiếc răng sữa trong thời kỳ thay răng của tôi.
Cậu ta đem chuyện tôi bảy tám tuổi đái dầm kể cho bạn học trong cả lớp, mọi người đểu cười nhạo tôi, không ai muốn làm bạn với tôi.
Tôi gắng gượng hòa nhập với nhà họ Đường hai năm, cuối cùng kết thúc bằng việc tôi lấy cốc sứ đập Đường Trình.
Chú Đường cuối cùng từ bỏ nuôi dưỡng tôi.
Nhưng tôi lấy cốc sứ đập Đường Trình chưa hề đập đầu cậu ta. Chỉ đập lên lưng, thậm chí ngay cả cốc cũng không vỡ, trên lưng cậu ta chỉ có một vết bầm nhỏ.
Tôi được ông nội đón về trấn Lộc Tự, khi đó ông nội răn đe tôi, hổ tại sao tôi muốn đánh em trai.
Đường Trình nằm trong lòng đi Đường khóc dữ dội, tất cả mọi người đều lo dỗ dành cậu ta.
Tại sao tôi lại đánh em trai? Tại vì em trai đánh tôi nha.
Tôi những tưởng những mâu thuẫn giữa tôi và Đường Trình sẽ kết thúc theo tôi quay về trấn Lộc Tự, nhưng không phải.
Đường Trình tóm tóc sau gáy bắt tôi ngẩng đầu lên. Tôi đối mắt với cậu ta, thật tò mò. Một người sao có thể tách biệt như vậy nhỉ. Ở bên ngoài là người ấm áp ôn hòa thân thiện như vậy, mà ở trong nhà vệ sinh chỉ có hai người thì lại âm u hung ác đáng sợ như thế này.
Tôi chẳng biết kích thích cậu ta chỗ nào mà cậu ta mạnh tay hất đầu tôi ra.
"Cmn anh thật đáng ghét". Cậu nói: "Là một đứa mồ côi thì nên có tự giác của một đứa mồ côi đi. Đừng có suốt ngày nhớ thương đồ của người khác".
Trừ lúc nhỏ, tôi và cậu ta hẳn nên không gặp nhau nữa.
Năm tôi học cấp 3 từng tham gia một cuộc thi vẽ cho học sinh phổ thông cấp thành phố. Khi đó tôi hoàn toàn không nghĩ tới có thể đoạt giải, lại bất ngờ đạt hạng hai, lễ trao giải diễn ra ở trường Trung học thành phố 1.
Là trường mà Đường Trình học.
Ở đó tôi đã gặp một người, cũng đạt được hạng hai như tôi. Cậu ấy nói rất thích tranh vẽ của tôi, hết lễ rồi vẫn đuổi theo tôi tới cổng trường, một hai muốn xin cách liên lạc của tôi cùng trao đổi kinh nghiệm vẽ tranh.
Từ đầu tôi vẽ thực chất là giết thời gian, sau này mới từ từ thấy thích thú. Khác với cậu ấy, cậu ấy đơn giản là thích vẽ, cực kỳ nhiệt tình với việc vẽ tranh.
Không biết từ lúc nào mà tin nhắn giữa chúng tôi càng ngày càng nhiều. Có một dạo Tân Lam còn tưởng tôi đang yêu đương.
Thậm chí nghỉ đông năm đó cậy ấy còn đến trấn Lộc Tự tìm tôi. Tôi dẫn cậu leo lên Lộc Sơn, cậu ấy ở trên đỉnh núi vẽ một bức kí họa.
Trên đường về chúng tôi gặp Đường Trình.
Thì ra cậu ấy ngoại trừ là bạn của tôi thì còn là bạn của Đường Trình.
Tôi lại mất đi một người bạn rồi.
Tôi nhớ hôm đó trấn Lộc Tự lần đầu tiên đổ tuyết, tuyết rơi rất nhỏ nhưng cũng rất lạnh. Nắm đấm của Đường Trình rơi lên má tôi, tôi ngã xuống đất. Đường Trình bị cậu ấy ngăn lại, hai người họ đánh nhau một trận. Kết thúc bằng một câu "Nó là một đứa thiểu năng, là một thằng đần chỉ muốn ăn bám người khác".
Tôi không biết bọn họ nói gì, cậu ấy đỡ tôi dậy, vỗ bụi đất trên người tôi, mang gương mặt hơi sưng cười với tôi, nói: "Không sao, Lộc Lộc, cậu đừng khóc".
Cậu ấy là một người rất tốt, nhưng mà tôi không tiếp tục làm bạn với cậu.
Đường Trình nói tôi chỉ biết khóc. Nhưng mà bây giờ tôi đã lớn rồi.
Tôi liếc nhìn Đường Trình, giãy khỏi tay cậu, không định để ý tới cậu ta, xoay người muốn đi. Cậu ta ở sau lưng tôi nói: "Tôi nhìn thấy".
"Lộc Sơn".
"Anh nói thử xem tôi kể lại chuyện trên đỉnh Lộc Sơn cho ông nội thì sẽ thế nào?".
Tôi quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn cậu ta. Cậu ta như một con yêu quái xấu xí, giương nanh múa vuốt muốn ăn tôi.
Đỉnh núi Lộc Sơn.
Đỉnh núi Lộc Sơn có gì.
Bãi cỏ mênh mông, hoa héo rũ, còn có gió lạnh ngày đông, tóc bị gió thổi loạn, một bức kí họa chưa hoàn thành, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tôi hốt hoảng chạy từ trên đỉnh núi xuống, đụng phải nắm đấm phá tan hết mọi thứ của Đường Trình.
"Nếu như ông nội biết đứa cháu yêu dấu của mình là một kẻ thích đàn..."
Tôi không để cậu nói xong, chạy tới trước đẩy cậu ta một cái, eo cậu đụng vào bồn rửa tay. Cậu ta "shh" một tiếng, nói: "Anh trai sao anh lại đẩy em, em thi đậu Đại học N anh không vui à?".
Tôi quay đầu lại thấy những ánh mắt khác nhau của họ hàng nhà Đường ở trước cửa phòng vệ sinh, cùng với ông nội mặt mày nghiêm túc.
Lại nữa rồi.
Tôi đi ra phòng vệ sinh trong ánh mắt hoặc đánh giá hoặc khiếp sợ của bọn họ, chạy thẳng ra khỏi quán ăn.
Thì ra bên ngoài đã tối rồi, sắc trời tối xuống, đèn đuốc cửa tiệm lần lượt sáng lên vô cùng náo nhiệt.
Đường Trình nói tôi chỉ biết khóc.
Nhưng mà bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, vẫn chỉ biết khóc như cũ.
Tôi vừa khóc đi trên đường phố rộn ràng, cái nóng giữa mùa hè không biến mất vì màn đêm buông xuống, sự oi bức quấn lấy tôi như con giòi trong xương.
Tôi lang thang không mục đích, cũng không biết đi bao lâu, đi mệt rồi liền ngồi xuống bên một bồn hoa.
Tôi từ từ hồi thần, nghĩ tới ông nội, tôi không thể khiến ông lo lắng. Tôi phải gọi điện cho ông mới được.
Tôi thò tay vào túi phát hiện trong túi trống không. Giờ mới nhớ ra đã để điện thoại trong phòng vệ sinh, lúc đi không nhớ lấy.
Tôi lục hết túi, một xu tiền cũng không có.
- Hết-
_(:3 」∠)_ -••*'''*:..:*•゜゜•*☆
(Truyện chỉ được up ở w.pad, wordpress yukiyuhino, những trang khác đều là re.up)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT