Tiêu Chiến chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bắt máy: "Anh nghe""Em còn nghĩ anh sẽ không nghe điện thoại của em, Chiến Ca""Muộn vậy rồi em còn không đi ngủ hay sao""Chiến Ca, em có chút nhớ anh rồi""! ""Chiến Ca, anh nói xem, nếu bây giờ em ngủ một giấc, những chuyện mấy năm qua vốn chỉ là cơn ác mộng của mình em,!.
tỉnh dậy em liền thấy anh đang ngủ ở bên cạnh em như mọi ngày thì tốt quá""Nhất Bác! ""Chiến Ca,! không phải là anh không yêu em,! anh nói xem chúng ta đều yêu nhau,! vì sao cần phải quan tâm suy nghĩ của người khác, chúng ta cùng nhau đến đất nước khác sinh sống là được rồi! Chiến Ca! chúng ta không phải là không thể,! vì sao anh lại không cho chúng ta cơ hội thử sức"Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng mơ hồ mang theo chút nghẹn ngào, Tiêu Chiến nhìn lại bức ảnh mà anh cùng cậu chụp chung đã được anh hoàn hảo làm thành tranh số hoá, tự tay tô màu rồi đóng khung treo lên tường, tình cảm của anh dành cho cậu nhất định cũng không hề thua kém tình cảm mà cậu dành cho anh.
Cậu chính là người khiến anh muốn giữ nhưng không đủ dũng khí, muốn bỏ đi nhưng chẳng đủ nhẫn tâm.
Thật nhiều điều muốn nói cho cậu biết nhưng tất cả cuối cùng cũng chỉ gói gọn trong tiếng thở dài của bản thân anh.
"! Nhất Bác! muộn rồi! đừng náo nữa,! em mau ngủ đi thôi""Chiến Ca,! cám ơn anh vì đã xuất hiện ở cuộc đời cô độc của em""Nhất Bác,! ngủ ngon"Tiếng tút tút tút dài dằng dẵng cứ vậy mà vang lên trong điện thoại, Tiêu Chiến mệt mỏi thả người nằm xuống dường, ba năm qua cậu cùng anh đều làm rất tốt, hoàn hảo phối hợp không liên lạc chuyện gì với đối phương.
Hôn lễ của anh, cậu đến cùng Ninh Hinh và Tử Văn, cậu chúc anh cùng Trần Nghiên Nghiên hạnh phúc, giây phút ấy, anh vốn dĩ tưởng rằng anh cùng cậu đều đã buông bỏ.
Chỉ là hôn lễ hôm ấy, anh lại vô tình bắt gặp được vẻ mặt đau lòng thoáng qua của cậu, hoá ra anh vẫn để ý cậu như vậy, hoá ra cậu cũng chưa từng dừng lại việc yêu anh.
.