Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, ánh mắt Từ Phóng Tình hững hờ đảo qua cổ áo hơi mở của Tiêu Ái Nguyệt, thần sắc ngưng trọng mở miệng kêu tên cô, "Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương như thế còn tưởng chị ấy muốn thổ lộ với mình nên cũng bất giác khẩn trương, "Dạ?"
"Cho nó bú đi." Dường như không hề xảy ra chuyện gì, Từ Phóng Tình chỉ vào ổ mèo bên cạnh, trấn định chỉ huy Tiêu Ái Nguyệt, "Nó đói bụng."
Chẳng phải lúc này nên nói chút chuyện tình cảm sao? Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không đúng, đành ngoan ngoãn nói, "Dạ."
Mọi thứ đều như gió êm sóng lặng, một người cho mèo đen bú, một người cúi đầu chăm sóc mèo trắng. Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngẩn nhìn chằm chặp sườn mặt xuất thần của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị có thích nụ hôn của em không?"
Không thể nghi ngờ câu nói này của cô chính là tự vác đá đập lên chân mình. Từ Phóng Tình đứng hình, chầm chậm quay người, giống như cười mà không phải cười nhìn người nọ, "Em cần tôi thưởng cho em sao?"
"Giải thưởng bạn gái tốt nhất?" Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ hỏi ngược lại, "Hình như cũng không tệ."
Từ Phóng Tình nhếch miệng giễu cợt, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích bạn gái có kỹ thuật hôn tốt, điều này giống như đang nhắc nhở tôi rằng em đã từng ở bên cạnh không ít người, tôi chấp nhận quá khứ của em, không có nghĩa là em có thể khoe khoang trước mặt tôi."
Kỹ thuật tốt cũng là sai sao? Vừa rồi chị còn rất hưởng thụ mà! Tiêu Ái Nguyệt ngẩn người suy tư một lát rồi mỉm cười, "Ý của chị là kỹ thuật của em không tệ lắm đúng không?"
Nhìn hành động giả ngu dễ thương của đối phương, ánh mắt của Từ Phóng Tình phút chốc trở nên sắc bén, hai mắt híp lại hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ em mang theo hai con mèo trở về thì tôi sẽ không đuổi em đi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt lập tức yếu thế, vuốt mông ngựa (nịnh nọt) nói, "Kỳ thật em cảm thấy kỹ thuật hôn của chị tốt hơn em."
Câu nói này có vẻ như chọc phải tổ ong vò vẽ, vừa mới nói xong, sắc mặt Từ Phóng Tình đột nhiên lạnh lẽo, mặt lúc xanh lúc đỏ tăng theo cấp số cộng, đặc sắc không thể tả. Cô cắn răng nhìn Tiêu Ái Nguyệt, tay trái cầm chặt cái chén, mu bàn nổi lên gân xanh giống như đang gắng sức kiềm chế lửa giận hừng hực trong cơ thể, "Tiêu Ái Nguyệt, Đừng! Bao! Giờ! Chạm! Vào! Tôi! Nữa!"
Từ Phóng Tình gằn từng chữ một, cô thật sự tức giận, mặc dù vừa rồi cô không để lộ ra ngoài, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm, là Tiêu Ái Nguyệt ngu xuẩn phá vỡ giữa sự hoà hợp giữa hai người, ở chung Từ Phóng Tình lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này, vội bật thốt lên, "Em... xin lỗi."
Tại sao lại xin lỗi? Vì sao không thể hỏi thẳng chị ấy? Hỏi lý do chị ấy tức giận, hỏi vì sao biểu cảm lại có vẻ như rất nhục nhã? Tiêu Ái Nguyệt không dám hỏi, Từ Phóng Tình đứng lên, dù còn đang tức giận nhưng động tác vẫn cẩn thận bỏ mèo trắng vào lòng Tiêu Ái Nguyệt, ngữ khí lạnh lẽo, "Em chăm nó đi."
Trong mắt cô hoàn toàn lạnh lẽo, cô nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt thoáng qua vẻ phòng bị không dễ dàng phát giác. Trái tim Tiêu Ái Nguyệt bị lớp phòng bị kia làm cho đau nhói, yếu ớt lên tiếng lấy lòng, "Vậy chị tắm đi, em sẽ trông chừng nó."
Tắm rửa rồi đi ngủ một mạch, cả quá trình Từ Phóng Tình đều không thèm để ý đến người kia. Tiêu Ái Nguyệt im lặng nhìn chăm chú phía sau lưng người nọ, cô vẫn cho rằng Từ Phóng Tình là người tốt mang tính xấu, dù xấu tính nhưng cũng không phải là người không tốt, chỉ là hay đặt bản thân làm trung tâm. Ngay hôm nay, thời khắc Từ Phóng Tình để cô đem mèo về nhà, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ mình đã dung nhập vào trung tâm của đối phương, nhưng thật ra không phải. Từ Phóng Tình đã để lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt cô bao nhiêu lần? Không có ai sẽ mãi mãi kiên cường, chỉ là họ vẫn chưa tìm thấy bờ vai để dựa vào thôi.
Ai sẽ là bờ vai của chị đây? Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi, 'Từ Phóng Tình, người đó có thể là em không?'
"Nếu chị không thích thì sau này em sẽ không đề cập nữa." Tiêu Ái Nguyệt khô khan mở miệng, "Nếu chị không thích, em cũng sẽ không động vào chị nữa."
Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn lật người, "Tiêu Ái Nguyệt, im miệng."
Tiêu Ái Nguyệt phối hợp nói tiếp, "Nếu chị không muốn nói, em cũng không ép chị."
"Im miệng." Từ Phóng Tình dứt khoát rời giường đi đến gần cô, nét âm trầm như ẩn như hiện trên mặt, "Ngày mai tôi còn phải đi làm, bây giờ em im miệng cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt nói như uy hiếp, "Nếu chị không yêu em thì em sẽ lập tức rời đi."
Câu nói này... cuối cùng vẫn nói ra.
Từ Phóng Tình dùng ánh mắt phức tạp khiến người ta run rẩy nhìn Tiêu Ái Nguyệt mấy giây, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn đi thì đi ngay bây giờ đi, em cho rằng tôi sẽ quan tâm sao?" Cô đi thêm vài bước về bên giường, đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói có chút mỏi mệt, "Nhớ để lại chìa khóa."
"Ha ha." Tiêu Ái Nguyệt ngây dại, cô không ngờ Từ Phóng Tình thật sự sẽ đuổi cô đi. Chị ấy thà đuổi cô đi cũng không muốn đề cập đến quá khứ của mình.
Tiêu Ái Nguyệt cười một tiếng, không chút hoang mang tìm cho mình bậc thang đi xuống, "Ngày mai em sẽ đi, hôm nay muộn quá rồi."
Từ Phóng Tình lườm người kia một cái trước khi lên giường, cô không nói gì, trên mặt cũng không có chút nào tình cảm nào. Tiêu Ái Nguyệt cảm nhận được sự thất vọng của người kia, là thất vọng đối với chính mình.
Tim bỗng nhiên bắt đầu đau đớn.
Tiêu Ái Nguyệt hít thở sâu mấy lần rồi ôm mèo trắng ngồi dựa vào sofa, mặt bất giác nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Từ Phóng Tình thức dậy đi làm vào lúc sáng sớm, Tiêu Ái Nguyệt vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích. Từ Phóng Tình xem cô như không khí, thay xong quần áo bèn sau quay đầu nhìn đối phương, "Dọn đồ ra ngoài, tất cả đồ đạc của em, nếu mang đi không hết thì vứt hết toàn bộ cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt ngồi cả đêm, giọng nói có chút khàn khàn, cô linh hoạt đảo mắt một vòng trong phòng, cuối cùng ngừng lại trên mặt Từ Phóng Tình, "Vậy còn chị?"
Từ Phóng Tình vô cảm nhìn cô, "Tôi phải đi làm, sau này em đừng xen vào chuyện của tôi nữa, cũng đừng hỏi lại chuyện của tôi."
"Vậy còn chị?" Tiêu Ái Nguyệt cố chấp truy vấn, "Chị là người của em, em mang theo không được thì phải làm sao?"
"Em có sỉ diện không vậy?" Từ Phóng Tình sửng sốt hít một hơi thật sâu, giống như đang cố chuyển đổi cảm xúc thật nhanh, ghét bỏ nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em không cần mặt mũi sao? Ai là người của em? Em tự đi soi gương đi, nó sẽ cho em đáp án, thuận tiện mang gương đi luôn đi, tôi sẽ thay em chịu toàn bộ chi phí cho đợt tập huấn lần này, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Từ Phóng Tình, em yêu chị."
Tiêu Ái Nguyệt buông mèo trong ngực xuống, mắt không nháy tìm biểu lộ trên mặt Từ Phóng Tình. Cô sợ nhìn thấy nét phiền chán trên mặt đối phương liền bất an đứng lên nhảy tới mấy bước, cánh tay vung lên rồi nhẹ nhàng bưng kín miệng Từ Phóng Tình, "Tình Tình, em yêu chị, em hứa kể từ hôm nay trở đi, bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, em sẽ vĩnh viễn yêu chị, quý trọng chị cho đến già, em hứa sẽ mãi mãi trung thực, cả đời không rời không bỏ."
Bình tĩnh tuyên thệ xong, Từ Phóng Tình cũng không hề nổi giận như tối qua, cô trầm lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt, sau đó chậm rãi giơ tay lên muốn chạm vào mặt người kia, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi..."
"Bịch" một tiếng, tay của cô rơi giữa không trung, Tiêu Ái Nguyệt ngã sấp xuống chật vật ôm đầu gối, buồn bã kêu lên, "A, tê chân quá."
Từ Phóng Tình cúi đầu thờ ơ nhìn người phụ nữ đang ngồi liệt trên thảm, thần sắc cực kì lạnh lùng, "Em có thể đáng tin một chút được không? Tiêu Ái Nguyệt, khổ nhục kế không có tác dụng gì đối với tôi đâu."
Tiêu Ái Nguyệt thật sự tê chân, cô nhìn thấy Từ Phóng Tình nhấc chân muốn đi, trong lòng khẩn trương muốn chết bèn tranh thủ đưa tay ôm lấy chân của đối phương, dính chặt như keo con chó, "Tình Tình, quản lý Từ, chị đừng đuổi em đi mà, em thích chị, tối qua em không nên nói ra câu đó, em chỉ muốn kích chị một chút thôi, em không muốn đi khỏi đây đâu. Chị... Tình Tình, chị đừng đuổi em đi mà... nha... chị! Em rất thích chị, em yêu chị, sau này nếu chị kêu em quỳ bàn phím thì em sẽ quỳ ngay, quỳ ván giặt đồ cũng được, có được không? Đừng đuổi em đi nha."
Từ Phóng Tình đá văng tay của người nọ, cô liếc nhìn đối phương rồi ưu nhã đi đến trước máy tính, thản nhiên gỡ bàn phím ra, sau đó nhã nhặn vứt xuống trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, khiêu khích nói, "Lại đây quỳ thử trước một chút xem."
Tiêu Ái Nguyệt chớp mắt một cái, bất giác liếm liếm môi, "Nhưng chân em đang tê."
Từ Phóng Tình cũng không bắt buộc, "Thật sao? Vậy thì thôi."
"Em quỳ." Tiêu Ái Nguyệt thấy vậy thầm nghĩ không tốt, nửa quỳ nửa bò tới bàn phím trước mặt, rắc một tiếng quỳ xuống, "Chị nói em phải quỳ bao lâu?"
Nghe thanh âm kia là biết chắc bàn phím đã hỏng, sắc mặt Từ Phóng Tình hòa hoãn đi rất nhiều, vẻ lạnh băng dọa người không còn nữa, "Tiêu Ái Nguyệt, em nói em còn có thể làm gì?"
Tiếng "meo" yếu ớt từ sofa truyền đến, mắt Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên sáng lên, kích động chỉ vào mèo con trên ghế, "Tình Tình, nó sống."
Từ Phóng Tình đứng lên bước nhanh tới ghế, dường như cô đang lo lắng âu phục trên người bị bẩn nên có hơi do dự hồi lâu mới cúi người ôm lấy con mèo trắng đang ti hí mắt, "Tiêu Ái Nguyệt, em pha cho nó chút sữa đi."
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không đứng lên nổi, chân cô tê dại quỳ gối trên bàn phím, vẻ mặt đáng thương cầu cứu Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị kéo em lên với."
Từ Phóng Tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô trừng mắt nhìn người kia rồi đi qua duỗi tay nắm lấy cánh tay nọ, sau đó dùng sức kéo lên một cái. Tiêu Ái Nguyệt thuận thế bổ nhào về phía trước khiến hai người ngã ầm xuống giường. Từ Phóng Tình vốn dĩ có thể tránh nhưng lại lo lắng sẽ làm mèo nhỏ trong ngực bị thương mới bỏ mất cơ hội, dẫn đến không thể động đậy, chấp nhận nằm bên dưới thân thể Tiêu Ái Nguyệt.
Mèo trắng được cô dùng một tay nâng lên cao, lông tóc không bị tổn hao gì. Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn mặt người kia chằm chặp, hô hấp dồn dập, "Chân em đau quá."
Từ Phóng Tình nửa đùa cợt, nửa châm chọc, "Em bị tàn phế sao? Còn có thể cử động thì đứng lên ngay cho tôi, nằm ép trên người tôi làm gì? Em không biết bản thân nặng bao nhiêu ký sao? Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em có thể béo như thế?"
Tiêu Ái Nguyệt cố gắng thử một cái nhưng vẫn không cách nào đứng dậy, cô chuyển lực chú ý nhìn mèo con nhỏ bên cạnh, "Chúng ta đặt tên cho nó đi."
Từ Phóng Tình không thèm để ý mà tìm kiếm góc độ đẩy bờ vai kia ra, khó khăn xê dịch về phía sau.
"Gọi nó là Bóng Đèn có được không?" Tiêu Ái Nguyệt phấn khởi đề nghị, "Trước kia em nuôi mèo cũng đặt tên là Bóng Đèn, gọi nó là Bóng Đèn được không?"
Từ Phóng Tình chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô, ngạo mạn nói, "Ai thèm gọi tên y chang con mèo của em và bạn gái cũ nuôi chứ? Mèo của cô ta có thể so sánh với chúng nó hay sao? Tiêu Ái Nguyệt, coi như em không đủ trình độ văn hóa nhưng cũng đừng tùy tiện lấy tên đó ra để vũ nhục bọn chúng."
"Vậy chị nói nên gọi chúng là gì?" Tiêu Ái Nguyệt vẫn hào hứng hỏi, "Hay là chị đặt tên đi, mỗi người đặt một cái, được không?"
Từ Phóng Tình tìm được cơ hội liền xoay người rồi cầm gối đập lên mông của Tiêu Ái Nguyệt một cái, "Mập như vậy thì bớt ăn đi."
"Vậy gọi chúng là gì?" Tiêu Ái Nguyệt sốt ruột, "Gọi là Vượng Tài có được không?"
Từ Phóng Tình ghét bỏ cô đến đỉnh điểm, "Cút ra xa một chút cho tôi."
"Vậy chị nói gọi gì mới được." Tiêu Ái Nguyệt cầm tay người kia lấy lòng, "Em nghe theo chị."
"Mặt Trời." Từ Phóng Tình không cân nhắc nhiều, cô trực tiếp nhìn về phía con mèo đen còn đang ngủ kia, "Nó tên là Mặt Trời."
Tiêu Ái Nguyệt suy tư một chút, cái hiểu cái không gật đầu nói, "Mặt Trời có nghĩa là ban ngày hả?"
Không hiểu tại sao sâu trong nội tâm của Từ Phóng Tình nổi lên một ngọn lửa giận, cô ảo não tự trách mình quá ngây thơ đi bàn với Tiêu Ái Nguyệt về một chủ đề thiếu chất dinh dưỡng như thế. Cô ôm mèo trắng trên giường đi tới một bên đút sữa, không muốn tiếp tục nói bậy với người phụ nữ ngây ngô kia nữa.
Tiêu Ái Nguyệt nằm trên giường giãy giụa thêm vài phút, sau đó nửa què nửa quặt đi đến phía sau Từ Phóng Tình, "Vậy nó gọi Mặt Trăng đi, cái con trong lòng chị tên là Mặt Trăng, nó trăng trắng, lại đáng yêu, sau này gọi nó là Mặt Trăng được không?"
Từ Phóng Tình híp đôi mắt đẹp lại, "Sau này gọi nó là Ngốc Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt, không cho phép cãi, cứ quyết định vậy đi."
(Faye: Để mình giải thích tên 2 con mèo một chút, bạn Tiểu Nguyệt đúng là dốt hết phần người khác.:)))
Lão Từ đặt cho mèo đen là Mặt trời, ứng với tên bạn ấy là Tình = trời trong xanh.
Còn con mèo trắng là Ngốc nguyệt (mặt trăng ngốc xít), ứng với tên Nguyệt = mặt trăng.
Có điều vì sao mèo đen lại là mặt trời, mèo trắng thì là mặt trăng, đặt ngược như vậy chắc ý tác giả là Lão Từ thì đen tối, còn Tiểu Nguyệt lại trong trắng sáng rỡ.
Chuyện lão Từ bài xích, nổi giận đùng đùng khi Tiểu Nguyệt nói cô hôn giỏi có kỹ thuật có bạn nào lý giải được không? Thương lão Từ ghê gớm!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT