"Tiêu Ái Nguyệt, nó không phải là em, tôi sẽ không bất chấp hậu quả mà thu dưỡng nó." Từ Phóng Tình nhìn thẳng vào mặt cô, giọng nói vang xa, không hề nể mặt, "Chúng ta đều có công việc, tôi rất bận, em rồi cũng sẽ bề bộn nhiều việc, sẽ có người khác nhận nuôi nó, không thể là chúng ta."

"Được rồi." Hai người nhìn nhau một lát, Tiêu Ái Nguyệt thở dài, nghĩ lại hành vi quá khích vừa rồi của mình, thỏa hiệp nói, "Ngày mai em sẽ đưa nó trở về."

Tiêu Ái Nguyệt cả đêm đều ngủ không ngon, cô liên tục thức dậy mấy lần cho mèo con bú, còn nhân lúc Từ Phóng Tình đang ngủ mê man, hung ác hôn lên môi đối phương một cái, "Hừ, đồ vô lại."

Sáng sớm hôm sau, Từ Phóng Tình chân trước vừa đi làm, Tiêu Ái Nguyệt chân sau liền tỉnh dậy. Cô bò xuống giường, bước đến xem ổ mèo, thấy mèo con đang liếm liếm cái chân nhỏ xù lông liền cảm thấy lòng mềm nhũn, tự lẩm bẩm, "Thật đáng yêu."

Tối qua cô bảo Tiểu Trương chạy Mercedes-Benz đến cửa hàng 4S tìm người 'giải quyết', cũng không biết thế nào, chắc là không có vấn đề gì. Nếu Từ Phóng Tình phát hiện xe có chỗ lạ, hẳn là chị ấy đã sớm gọi điện thoại mắng cô tơi bời rồi, nhưng đến giờ vẫn không có cuộc gọi nào, điều này cho thấy Từ Phóng Tình không hề phát hiện đúng không?

Dù có ra sao cũng chẳng sao, ít ra chị ấy đã không nổi giận lúc tối. Tiêu Ái Nguyệt vừa cho mèo con uống xong sữa liền nghe có người gõ cửa. Tiểu Trương đứng ở cửa, trong tay cầm thẻ tín dụng cô đã đưa cho gã tối qua, "Bốn mươi ngàn."

Một cái đèn sau xe giá bốn mươi ngàn? Tiêu Ái Nguyệt nhận thẻ tín dụng, nghi ngờ nói, "Mắc như vậy sao?"

"Có mấy chỗ bị quẹt trầy nữa, họ đã tăng ca suốt đêm để sửa nên đã thu tiền công. Hoá đơn đây, cô xem đi." Tiểu Trương giao hết toàn bộ cho cô rồi lập tức quay người rời đi.

Hôm qua, người phụ nữ mang kính râm để lại chưa đến năm ngàn tệ tiền mặt, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, quyết định gọi điện thoại cho người ta để báo giá và thu lại khoảng chênh lệch, nhưng gọi mãi cũng chẳng có ai bắt máy. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, cô chụp lại hóa đơn trên bàn, sau đó gửi cho người kia một tin nhắn, "Quý tiểu thư, xin hỏi cô có email không? Tôi là chủ chiếc Mercedes-Benz hôm qua, tiền sửa xe hết bốn mươi ngàn, số tiền cô để lại không đủ trả, tôi gửi hoá đơn chi tiết cho cô, hy vọng cô sẽ nhanh chóng trả tiền lại khi nhìn thấy tin."

Đợi hơn một tiếng vẫn không có ai hồi âm, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình đã bị lừa, cô ôm mèo con xuống lầu, chuẩn bị đến khách sạn họp. Quản lý Cam thông báo thời gian họp là mười giờ rưỡi, Tiêu Ái Nguyệt xuất phát lúc chín giờ, khi xe đã đi được nửa đường, điện thoại của cô nổi lên một tin nhắn từ số lạ, chỉ có một câu, "Gửi số tài khoản của cô qua đây.

Là số của Quý tiểu thư, Tiêu Ái Nguyệt không chút nghĩ ngợi gửi số tài khoản cho người nọ, chưa đến năm phút thì điện thoại của cô lại nhận được thêm tin nhắn dịch vụ của ngân hàng, thông báo tài khoản trong thẻ nhận được bốn mươi ngàn tệ.

Tiêu Ái Nguyệt nghiêng đầu cười cười, sờ lỗ tai của mèo con, "Người tốt trên thế giới này có rất nhiều."

Đến khách sạn, cô ném mèo con cho Tiểu Trương chăm, gã bất đắc dĩ ôm mèo để cô 'đi nhanh về nhanh', Tiêu Ái Nguyệt nín cười nói, "Người anh em, vẻ mặt của anh như vậy là sao đây?"

Tiểu Trương vốn luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc trước mặt Từ Phóng Tình nhưng tất cả hình tượng đều sụp đổ khi gã đụng phải Tiêu Ái Nguyệt, "Cô đi nhanh rồi về, tôi không biết chăm thú cưng đâu."

Tiêu Ái Nguyệt vừa ngâm nga bài hát vừa đi vào phòng họp ở tầng năm của khách sạn, đại đa số đã đến đông đủ, nhóm của Lâm Chính Khải cũng ở đây. Tiêu Ái Nguyệt ngồi vào vị trí đầu tiên phía trên, nhìn thấy Ngưu Tinh Tinh đang xì xào bàn tán cùng Tạ Ninh Thải, cô hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn quản lý Cam đang đi đến.

Quản lý Cam cầm một bản tư liệu trong tay, vẻ mặt thản nhiên quan sát thần sắc của từng người một, "Thành tích lần này không phải là kết quả chung cuộc nhưng nó sẽ đào thải rất nhiều người. Tôi không nói vòng vo, dù quá trình có như thế nào, công ty chỉ yêu cầu kết quả, mọi người đường đường chính chính cũng được, lén lút cũng chẳng sao, thậm chí nội bộ có lục đục cũng không đến phiên tôi hoà giải. Trên tay tôi có ba cái tên, ba người này sẽ trực tiếp vào vòng kế tiếp, những người khác sẽ bị loại và phải tự chịu tất cả chi phí. Bây giờ tôi hỏi mọi người, có ai nắm chắc được mình có mặt trong ba cái tên này không?"

Lâm Chính Khải là người đầu tiên giơ tay phát biểu, "Tôi sẽ là một trong số đó."

Quản lý Cam gật đầu với gã rồi nhìn quanh bốn phía, tiếp tục hỏi, "Còn ai nữa không?"

Có người tụm lại bàn luận nhưng chẳng có ai dám giơ tay, điều này vô tình làm nền cho Lâm Chính Khải bộc lộ tài năng. Quản lý Cam chuyển ánh mắt qua Tiêu Ái Nguyệt, mỉm cười hỏi cô, "Tiêu tiểu thư, còn cô thì sao?"

"Tôi đã cố gắng hết sức." Tiêu Ái Nguyệt không có câu gì hay ho để nói, cô nhún vai, "Đối với tôi mà nói thì quá trình cũng rất quan trọng."

"Được rồi." Quản lý Cam quay đầu, nụ cười tắt hẳn, cô mở miệng nói tóm tắt, "Ba người này là Lâm Chính Khải, Tạ Ninh Thải và Lưu Hải Đào, xin chúc mừng, hai giờ chiều nay, ba người tới đây tập hợp, những người khác cứ yên tâm, công ty có thể sắp xếp mua giúp vé máy bay trở về, đương nhiên mọi người sẽ tự chịu chi phí."

Kết quả nằm trong dự liệu của tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Ái Nguyệt, không có ai dị nghị. Ngưu Tinh Tinh cười kéo cánh tay của Tạ Ninh Thải, lúc đi ngang qua người Tiêu Ái Nguyệt còn nháy nháy mắt với cô vài cái, "Người biết chơi mới có thể chơi đến cuối cùng, hẹn gặp lại nhé đồng chí nhỏ."

Quản lý Cam vẫn chưa đi, cô chỉnh lý tư liệu xong mới thâm ý nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi cũng chúc mừng cô."

"Chúc mừng tôi cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt gượng cười hỏi, "Chẳng lẽ bên cô miễn phí chi phí cho tôi sao?"

Quản lý Cam im lặng cười cười, sau đó cầm lấy túi rời khỏi phòng họp.

Lâm Chính Khải là người cuối cùng rời khỏi phòng họp, gã đi theo Tiêu Ái Nguyệt một đoạn đường rồi đột nhiên lên tiếng hỏi, "Cô kiếm được bao nhiêu nguyên vật liệu?"

Tiêu Ái Nguyệt bị hành vi xông lên bất thình lình làm giật nảy mình, "Sao chứ?"

"Cô là người có nhiều hàng nhất đúng không?" Lâm Chính Khải kỳ quái nhìn cô, "Vậy tại sao cô lại bị loại?"

Tiêu Ái Nguyệt không kiên nhẫn khoát tay, "Loại là loại chứ sao, anh đừng hỏi nữa, tôi đang phiền muốn chết đây."

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý bị loại, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mất mát vô cùng sâu.

***

Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo con đến bệnh viện kiểm tra, lúc bác sĩ thú y đo nhiệt độ cơ thể, cô sờ lấy đuôi của chú mèo, sóng mũi cay cay, càng nhìn càng không nỡ, càng không nỡ càng khó cho qua.

Kiểm tra sức khoẻ xong, cô về nhà mang hết toàn bộ những thứ hôm qua đã chuẩn bị cho mèo con xuống lầu cất vào phía sau xe, cô biết rõ dù sao cũng không giữ mèo lại được, chi bằng mang nó đến nhà của bà chủ tiệm giặt ủi.

Từ Phóng Tình tan việc nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc buồn bã ôm mèo của Tiêu Ái Nguyệt trong xe, biết cô không nỡ nên cũng chẳng nói gì nặng lời, không mặn không nhạt hỏi thăm, "Tiêu Ái Nguyệt, sao nó vẫn còn ở đây?"

"Em muốn đi chung với chị." Tiêu Ái Nguyệt đáng thương nhìn qua người nọ, "Chỉ có mình em thì không thể xuống tay làm chuyện ác được."

Từ Phóng Tình bảo Tiểu Trương lái xe, từ chối cho ý kiến, "Đã quyết định rồi thì đừng có do dự."

Tiệm giặt ủi này quả thật không phải chỗ Từ Phóng Tình chỉ định, tiệm không lớn lắm, bà chủ mập mạp đang đứng trước quầy thu tiền, sau khi nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt liền phản xạ có điều kiện cúi đầu tra tên trên đơn đặt hàng, "Tiêu tiểu thư, hình như hôm nay không có lịch hẹn lấy quần áo?"

Tiêu Ái Nguyệt nào dám mở miệng nói Từ Phóng Tình ghét chỗ của bà không phải chính quy. Cô trực tiếp bỏ con mèo lên trên quầy, mặt run rẩy nói, "Tôi..., bà chủ, tôi không thể nuôi nó, trả lại cho bà đó."

Đây là thói hư tật xấu gì vậy? Khó chịu nên run đến vậy sao? Trước kia làm gì có kiểu này? Từ Phóng Tình nhíu mày trầm tư, bà chủ kia ngẩng đầu khỏi màn ảnh máy vi tính, bất an nói, "À, vậy cô để nó ở cửa đi."

"Cửa?" Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt đi tới cửa, cô đánh giá nơi hẻo lánh bên đó, nào ngờ lại trông thấy một chú mèo con màu trắng khác đang nằm gọn trong bộ áo phai màu rách nát. Cô nhìn nó thoi thóp gần như không còn hô hấp liền giật mình, la lớn, "Bà chủ, sao ở đây vẫn còn một con mèo? Nhìn nó là lạ, có cần đưa nó đến bệnh viện không?"

"Một con?" Bà chủ lê thân thể nặng gần hai trăm cân đến sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, bà nhìn chằm chằm con mèo trắng một hồi, "Lúc đầu tôi thả hai con lận, à, có lẽ một con đã bị chó hoang gần đây ngậm đi rồi, hoặc là tự chạy đi mất, tôi cũng không biết, nếu đã chẳng có ai thèm nuôi thì cô cứ vứt nó ở đây đi, không sao đâu."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn chấn kinh, "Trời lạnh như thế, để chúng nó ở đây sẽ không chết cóng chứ?"

"Tôi cũng bó tay rồi, mèo sinh nhiều như vậy, mấy con xinh đẹp đã bị người ta mang đi hết rồi, chỉ còn lại mấy con này nhưng tôi cũng không nuôi nổi." Bà chủ thờ ơ đáp, "Sống chết có số, phú quý tại trời, nói không chừng ngày mai sẽ có người thu dưỡng bọn chúng."

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, cô muốn cầu xin chị ấy giữ mèo lại nhưng Từ Phóng Tình chỉ cúi đầu, tuy không thể thấy rõ biểu cảm nhưng khí chất lạnh băng làm người ta sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn.

Tiêu Ái Nguyệt chần chờ mấy giây rồi cúi đầu chậm rãi thả mèo trên mặt đất, sau đó cô hít vào một ngụm khí lạnh, kéo tay Từ Phóng Tình, xoay người rời đi, "Đi, đi, đi, đừng quay đầu lại."

Dường như chẳng dám dừng lại dù chỉ một giây, Tiêu Ái Nguyệt chạy trối chết vào trong xe, cô vuốt ve chỗ trái tim như đang tự an ủi bản thân, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười, "Chị thấy chưa, em không hề do dự."

Từ Phóng Tình không trả lời, mặt ẩn giấu trong bóng đêm, không thể nhìn rõ thần sắc, cặp mắt trong bóng tối có chút lấp lóe, đợi xe lái đi được vài phút thì cô bèn giơ tay lên, giống như đã chật vật lắm mới đưa ra quyết định, chậm chạp lại kiên quyết vỗ vào ghế ngồi của Tiểu Trương, "Quay xe."

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu hỏi, "Sao vậy, chị làm rơi đồ sao?"

"Tiêu Ái Nguyệt, em nhìn khí trời bên ngoài một chút thử xem?" Từ Phóng Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Em đoán bây giờ ngoài trời đang bao nhiêu độ?"

Tiêu Ái Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, "Dự báo thời tiết nói là âm ba độ."

"Tiêu Ái Nguyệt, nếu phải ở bên ngoài với nhiệt độ như thế trong suốt một đêm, ngay cả em cũng không thể chịu nổi."

Tiêu Ái Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, "Em... "

"Em phải nhớ kỹ lời hôm qua đã nói." Xe dừng bên ven đường, Từ Phóng Tình đẩy cửa ra rồi quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, gằn từng chữ nói, "Nếu em dám quên, tôi sẽ lập tức đuổi em và con gái của em ra ngoài đường."

Ủa chị, vậy là đồng ý á hả?

Cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên phức tạp, cô chạy nhanh tới trước cửa tiệm giặt ủi, sau đó xoay người ôm lấy con mèo đen đang run lẩy bẩy, "Lạnh quá hả, ai nha, thật đáng yêu, con gái ngoan của mẹ."

Từ Phóng Tình đứa sau lưng đá một cước vào bắp chân cô, tay chỉ vào con mèo trắng, "Tiêu Ái Nguyệt, không được bỏ mặc con mèo bệnh này."

"Dạ..." Tiêu Ái Nguyệt do dự vài giây, giống như đã nghĩ thông gì đó, mặt mày hớn hở bế mèo trắng lên, "Em nhớ rồi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị, cám ơn chị đã cho em nuôi mèo, em sẽ mang hết hai con về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play