Khang Thụy Lệ sắp trở về rồi, trước khi bà ta trở lại, làm sao để thẳng thắn chuyện quá khứ với Tiêu Ái Nguyệt đã trở thành tâm bệnh của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt không biết sợ, ngày nào cũng chăm chỉ tham gia huấn luyện với Lâm đại địch, hệt như trẻ con nghiêm túc đóng vai gia trưởng, nhưng dù sao thì thành phẩm do em ấy làm ra sẽ không được công ty chấp nhận. Mặc dù Từ Phóng Tình đã biết chắc nhưng cũng không dám nhắc nhở đối phương chuyện này.
Chuyện huấn luyện quả nhiên bị quấy nhiễu, thời điểm quản lý Cam gọi điện thoại tới nói Tiêu Ái Nguyệt đã vi phạm nội quy thì Từ Phóng Tình lại rất bình tĩnh. Cô đã sớm biết việc Tiêu Ái Nguyệt vi phạm nội quy nhưng lại không thông báo cho em ấy biết. Điều này giống như một đòn cảnh cáo nhắc nhở em ấy về quy tắc của xã hội quan trọng đến mức nào. Lúc quản lý Cam tìm cô để xác nhận danh sách đào thải, cô cũng không ngăn cản mà chỉ lạnh nhạt nói, "Em ấy đã bỏ ra công sức nhiều như vậy cũng nên để em ấy nếm thử hương vị thất bại."
Khó mà quên được ánh mắt thất lạc của Tiêu Ái Nguyệt lúc làm sai việc ở thành phố H, em ấy vốn là người như vậy, chỉ cần một chút xíu việc nhỏ cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân tại sao Từ Phóng Tình lại không muốn nhắc nhở. Thượng Hải là chỗ tốt nhưng không phải ở đâu cũng có người tốt. Nửa đời của Tiêu Ái Nguyệt đã quen thuận buồm xuôi gió, bây giờ nên đối mặt với ngăn trở.
Đánh một tay trước rồi cho đường ở bên tay còn lại chính là tác phong huấn luyện của Từ Phóng Tình, vô luận là Khang Thụy Lệ hay ai khác không rõ lai lịch, Từ Phóng Tình muốn Tiêu Ái Nguyệt biết không ai có thể tuỳ tiện thay đổi quy tắc ở chỗ làm việc.
Đây là lần đầu tiên cô tìm Quý Văn Việt hỗ trợ, thời điểm Quý Văn Việt nghe cô nói muốn an bày Tiêu Ái Nguyệt đến phòng sales sau khi bị đào thải, cả người đều vô cùng kinh ngạc, "Em nhất định phải đưa cô ấy đến phòng của tôi sao?"
"Tôi cho rằng em ấy rất thích hợp." Từ Phóng Tình hiểu rõ ý nghĩ của đối phương nên vẫn giữ thái độ cường ngạnh, "Tôi muốn thử xem sao, tôi không phủ nhận quan hệ giữa tôi và em ấy, dù kết cục có ra sao thì tôi vẫn muốn xem thử một chút. Em ấy phải rèn luyện mới có thể hiểu hoàn cảnh xung quanh tôi hung ác đến cỡ nào. Nếu em ấy làm không tốt thì chị cứ việc đào thải."
Về điểm này, Từ Phóng Tình tàn khốc hơn Tiêu Ái Nguyệt rất nhiều. Quý Văn Việt không nói được cảm xúc của bản thân nhưng Từ Phóng Tình đã nhìn ra, cô cười nhạt một tiếng, "Cảm thấy tôi rất ác sao? Tổng giám đốc Quý, nếu không ác với em ấy thì chúng tôi sẽ không có tương lai, vả lại tôi còn muốn em ấy biết mọi sự cố gắng không nhất định sẽ thành công."
"Em sẽ nói cho cô ấy biết chứ?" Quý Văn Việt suy tư mãi mới hỏi.
"Sẽ không." Từ Phóng Tình buông ly cà phê trong tay xuống, cô ngồi trên ghế dài, lớp trang điểm tinh xảo và lời nói hợp lý vẫn luôn là tiêu điểm, "Tôi sẽ nói cho em ấy biết là tôi không hy vọng em ấy vào tổng bộ là vì em ấy quá yếu đuối."
Quý Văn Việt trầm mặc mấy giây rồi bỗng nhiên hiểu ra, "Cô ấy có thử việc không?"
"Ba tháng."
Mức độ tàn nhẫn của cô hiển nhiên khiến Quý Văn Việt không phản bác được. Từ trước đến nay, Từ Phóng Tình vốn không phải là người thích đốt cháy giai đoạn hay kiểu người dịu dàng. Lần này, cô ngoan tâm hạ chiêu là muốn Tiêu Ái Nguyệt trải nghiệm gió táp mưa sa. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho Tiêu Ái Nguyệt nhưng lại muốn đóng vai người ngăn trở, giống như việc cô đã nghĩ mình và Tiêu Ái Nguyệt không hợp nhưng vẫn muốn suy nghĩ ba tháng để nghiệm chứng tình cảm có thích hợp hay không. Liều thuốc này quá mạnh, phòng sales là một nơi trông như thế nào? Người đã từng trải đều biết, Từ Phóng Tình giao phó xong cách lái xe, Quý Văn Việt nhìn bộ pháp vội vàng của cô liền biết cô đã hạ quyết tâm rất lớn.
Tiêu Ái Nguyệt chưa nhận được thông báo bị đào thải, ngày nào cũng thảnh thơi đến vùng ngoại ô không biết tên kia. Em ấy luôn có thể tìm ra nét đẹp thiện lương ở một nơi, đây cũng là một trong những ưu điểm của em ấy. Từ Phóng Tình cũng không có ý định quản giáo, dù sao thì thất bại đã gần ngay trước mắt, lặng im chờ nó đến là chuyện chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng sự tình cuối cùng vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ban đêm, khi cô biết được Tiêu Ái Nguyệt bị thương, nghe nói cái máy cồng kềnh nặng mấy trăm ký ép tay của người kia khiến toàn tâm cô đau đớn. Tiêu Ái Nguyệt trở về muộn, vết máu trên người rất rõ ràng, nhưng em ấy vẫn đần độn giấu tay ở sau lưng rồi nhăn nhó nói, "Em cũng không ngờ sẽ gặp lại chị ấy, bọn em đã vài chục năm không gặp, đột nhiên chị ấy xuất hiện, em không hề tìm chị ấy, em biết chị ấy ở Thượng Hải nhưng em không có kế hoạch đi tìm."
Thượng Hải lớn như thế, đi gặp bác sĩ liền có thể đụng được mối tình đầu, phải lạm tình nhiều mới có thể làm được đúng không? Mí mắt Từ Phóng Tình khẽ giựt, cô cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn, cô không truy cứu quá nhiều nhưng lại cảm thấy bản thân truy cứu quá ít mới khiến cho người này bị thương? Cảm giác tự trách xông lên đầu Từ Phóng Tình, nếu cô đào thải em ấy sớm hơn thì có lẽ sẽ không bị thương. Cô không muốn để người mà mình coi trọng lộ ra sự ti tiện, cô đứng lên, châm chọc nói, "Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ý của người kia, còn tưởng rằng cô đang tức giận chuyện mình không nghe lời bèn ấp úng giải thích, nói xong lời cuối, đừng nói là Từ Phóng Tình, ngày cả bản thân mình cũng nghe không nổi nữa.
Tình cảm bất ổn, khảo nghiệm liền đến. Từ Phóng Tình thầm nói trong lòng, có lẽ hai người có khác biệt quá lớn, cũng không biết có thể rèn luyện được bao lâu nữa. Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện mối tình đầu muốn hẹn gặp mặt, Từ Phóng Tình ngược lại lập tức nhớ kỹ, từ đó cô vô cùng để ý tới sự xuất hiện của bất cứ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh người yêu.
Dù sao thì người trước mắt cũng là người phụ nữ của Từ Phóng Tình, không ai được tới gần, hơn nữa người nào đó còn có tiền án.
Cô thật sự không có ấn tượng gì quá lớn đối với 'mối tình đầu' trong miệng Tiêu Ái Nguyệt, giống như là khi em ấy học cấp ba sẽ thích kiểu nữ thần có thành tích tốt, dáng dấp đẹp, kẻ si tình như em ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng hiện tại Tiêu Ái Nguyệt đã không còn là nữ sinh cấp ba nên Từ Phóng Tình rất tin tưởng.
Kết quả là chưa gặp mặt mối tình đầu thì hàng hóa của Tiêu Ái Nguyệt đã ra vấn đề, cũng không biết là ai nói với em ấy quy tắc của công ty, cuối cùng em ấy cũng hiểu được khảo hạch của phòng mua hàng không phải lấy số lượng ưu tiên. Em ấy mang cặp mắt ngấn lệ vừa bi phẫn lại vừa bất đắc dĩ tới trước mặt Từ Phóng Tình khiến nội tâm cô thắt lại, phiền muộn đến khó tả.
"Em không thể tức giận sao? Giống như em bị chơi xỏ vậy, sao lại không thể tức giận cho được? Người khác đùa giỡn thì không nói đi, vì sao chị biết em bị chơi xỏ mà vẫn không hề nhắc nhở em? Chị là bạn gái của em mà, Từ Phóng Tình, chị là bạn gái của em đó."
Thái độ hùng hổ dọa người biến thành một tảng đá đen nhánh nện vào lòng Từ Phóng Tình. Đúng vậy, cô muốn trả lời 'bởi vì em là bạn gái của tôi nên tôi mới muốn em mạnh mẽ và tài giỏi hơn bất cứ ai, em phải trở nên kiên cường mới có thể cùng tôi kề vai chiến đấu.'
Những lời này nói ra có hơi quá sớm nên Từ Phóng Tình đã không nói. Tiêu Ái Nguyệt đắm chìm trong tình yêu với khát vọng quá nhiều, cô không cho em ấy được những thứ đó, cũng không thể dạy em ấy cái khác, đây là tình cảnh bất đắc dĩ nhất. Nếu Tiêu Ái Nguyệt không có cách nào nhanh chóng tiếp nhận được mọi thứ thì có lẽ hai người họ chỉ có thể đi đến bước này.
"Jojo tìm em đúng không? Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em không nói cho tôi biết?"
Từ Phóng Tình nhẹ nhàng nói sang chuyện khác, ý tứ rất đơn giản, cô thậm chí xúc động muốn mượn cơ hội này để nói cho Tiêu Ái Nguyệt biết, 'đúng vậy, tôi chính là loại phụ nữ giống như Jojo đã nói, tôi làm bạn gái của em, thật sự có vấn đề gì sao?' Lời phàn nàn không ngừng quẩn quanh bên tai, trong lòng Từ Phóng Tình đột nhiên trống rỗng, cô nhất thời trầm mặc, thậm chí còn có chút bực bội, thay vì yêu một người không hợp thì chi bằng dừng ở đây đi.
Ai ngờ Tiêu Ái Nguyệt lại trì độn hơn cô nghĩ, em ấy thật sự không giận dai và cũng không có nguyên tắc, chỉ cần một nụ hôn đã đủ khiến em ấy tước vũ khí đầu hàng. Từ Phóng Tình không cần tung thêm chiêu sau, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức mềm nhũn ra.
Được rồi, hay là cho em ấy thêm chút thời gian.
Vừa đúng lúc phòng sales thông báo sa thải cuối năm, Từ Phóng Tình chỉ đơn giản trao một nụ hôn xong mới nhận ra sự cố nghiêm trọng. Cô thành công giải quyết hết thảy lý do dẫn đến việc sa thải Tiêu Ái Nguyệt, em ấy cũng vô tâm vô tư chạy đi không ít chỗ, đến mức tay bị thương cũng không thể chơi được gì khác. Từ Phóng Tình biết tâm tình của em ấy không tốt nhưng lại dứt khoát mặc kệ, thừa dịp em ấy đang bận, cô lập tức ném những bộ quần áo không vừa mắt cho bảo mẫu đi giặt. Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt trở về phát hiện vali trống rỗng liền á khẩu, cuối cùng cẩn thận đến trước mặt Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị quăng cái áo bông màu đỏ của em đi đâu rồi?"
Từ Phóng Tình nhướng mày lên, cô cho là em ấy không nỡ vứt đống đồ giá rẻ kém chất lượng kia đi, không chút do dự lãnh đạm nói, "Em có ý kiến gì? Tiêu Ái Nguyệt, tôi vứt nó rồi. Em cứ mặc mấy bộ đồ trông như con chồn chờ sinh vậy, tôi mặc kệ trước kia em ăn mặc thế nào, nhưng bây giờ em đang ở chỗ của tôi, không thể làm xấu lây đến tôi."
Mặt Tiêu Ái Nguyệt nhăn thành một nắm, muốn nói gì đó lại không dám nói, "Được." Ngữ khí dừng một chút, "Nhưng..."
Từ Phóng Tình không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát kia liền muốn nổi giận, trong nội tâm cô có chút khó chịu, nghĩ đến mỗi lần Tiêu Ái Nguyệt đối mặt với mình đều không thẳng thắn, như vậy còn có ý nghĩ sao? Cô nói thẳng, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không có thời gian nghe em nói dông dài, tôi đi làm đây, trong ngăn tủ có mấy bộ đồ, em lấy mặc đi, quần áo của em ngay cả bảo mẫu cũng không chịu được nên đã mang về giặt rồi, em đừng tìm nữa."
"A, nhưng bọn chúng đều sạch sẽ." Tiêu Ái Nguyệt nói thầm, nghe cô nói như vậy, lúc này mặt mày hớn hở, "Không sao, chị làm việc đi.."
Từ Phóng Tình đoán chừng em ấy sẽ đi tìm bảo mẫu nên đã cố ý đợi thêm mấy tiếng, còn gọi điện thoại kếu bảo mẫu đến dọn dẹp nhà. Cô biết được Tiêu Ái Nguyệt lo lắng là vì cái bảo mẫu lấy đi không phải là quần áo mà là tiền bên trong quần áo.
Người già ở nông thôn luôn có thói quen giấu tiền riêng, không ngờ Tiêu Ái Nguyệt cũng vậy, không tính đến chuyện em ấy độc thân đã nhiều năm, cần phải giấu tiền sao? Từ Phóng Tình không khỏi nổi lên cảm xúc không được tin tưởng. Lúc cô tăng ca đến rạng sáng thì Tiêu Ái Nguyệt đã ngủ rồi, tư thế ngủ rất đoan chính, gương mặt nhỏ không trang điểm ửng hồng trông hết sức đáng yêu.
Từ Phóng Tình đứng dậy đi đến chỗ hành lý của người nọ, sau đó mở khóa kéo, không chút nghĩ ngợi tìm tòi bên trong một phen, cuối cùng ngón tay đụng phải một đường chỉ khác biệt với màu của vali. Từ Phóng Tình quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, thấy đối phương vẫn còn ngủ say liền tìm cái cắt móng tay cắt bỏ đường chỉ kia đi, sổ tiết kiệm màu xanh bên trong nhanh chóng lộ ra.
Tiền trong sổ tiết kiệm đối với Từ Phóng Tình mà nói cũng không nhiều, nhưng có thể là toàn bộ gia sản của Tiêu Ái Nguyệt. Tổng cộng có mấy trăm ngàn, không ngờ em ấy đến Thượng Hải lại mang nó theo. Từ Phóng Tình lười nhác nhét nó lại vào khe hở rồi nhấc vali lên ném ra trước cửa, sau đó cầm sổ tiết kiệm của Tiêu Ái Nguyệt để ở dưới giường.
Dạo này Tiêu Ái Nguyệt dậy tương đối sớm, sau khi thức dậy phát hiện vali của mình không cánh mà bay, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, cô nâng tay lên muốn đánh thức Từ Phóng Tình, cuối cùng lại cúi đầu đi tìm vali xách trở về.
Từ Phóng Tình bị động tác của người kia đánh thức, cô mở cặp mắt buồn ngủ mông lung, "Sao thế?"
"Quản lý Từ, em bị mất trộm." Tiêu Ái Nguyệt nước mắt lưng tròng, "Không thấy đồ của em đâu nữa."
Từ Phóng Tình trở mình, không thèm để ý đến gương mặt sắp khóc của đối phương.
Tiêu Ái Nguyệt mang vẻ mặt cầu xin, bổ nhào tới trước mặt người kia, "Quản lý Từ, chúng ta báo cảnh sát đi."
Một câu khiến Từ Phóng Tình hoàn toàn thanh tỉnh. Tiêu Ái Nguyệt chắc chắn không nghĩ tới là do cô động tay chân. Từ Phóng Tình giả bộ không biết, cố ý hỏi, "Em mất thứ gì?"
Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt, "Em..."
Từ Phóng Tình đương nhiên biết là cái gì, thấy người kia cứ ấp a ấp úng liền khó chịu trong lòng, không khỏi nở nụ cười gằn, "Bản thân mất cái gì cũng quên? Tiêu Ái Nguyệt, em là bà già đãng trí sao?"
Nếu như là tiền riêng, Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên sẽ không dám trắng trợn khai báo. Cô và Từ Phóng Tình chỉ mới xác nhận quan hệ chưa được mấy ngày mà Tiêu Ái Nguyệt đã có quỹ đen, cái này tính là gì?
Trong mắt của Từ Phóng Tình vốn không chứa được dù chỉ là một hạt cát, nghĩ đến người phụ nữ này giấu tiền với mình, dù số tiền đó là do em ấy tự kiếm được nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Cô đưa tay đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra rồi đi thẳng vào toilet, ngữ khí lạnh lẽo, "Chờ em nhớ ra là mất cái gì rồi hẵng báo cảnh sát, đừng xem dân Thượng Hải đều là kẻ ngu."
Tiêu Ái Nguyệt nín lặng đi theo phía sau nhìn cô đánh răng rửa mặt. Từ Phóng Tình không nhìn nổi dáng vẻ trầm mặc kia, vừa định đuổi người thì Tiêu Ái Nguyệt đã thở dài một hơi, khe khẽ giải thích, "Em không có nhiều tiền, em mất sổ tiết kiệm, bên trong có mấy chục ngàn làm học phí cho em trai, số còn lại đều là tiền tiết kiệm của em."
Từ Phóng Tình không có nửa điểm động dung, cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, "Hôm qua, lúc tôi vứt quần áo của em, sao lại không thấy nó trong vali?"
Tiêu Ái Nguyệt giải thích, "Em... em đã may vá lại."
Không cà lăm còn đỡ, vừa cà lăm liền khiến lửa giận của Từ Phóng Tình bùng cháy, "Chẳng lẽ em còn sợ tôi lấy tiền của em? Tiêu Ái Nguyệt, tôi là loại người thiếu tiền sao!?"
"Không phải, không phải." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng khoát tay giải thích, "Em không có ý đó. Quản lý Từ, khi em còn bé, trong nhà thường mất trộm nên mẹ đã dặn em phải giấu tiền thật kỹ. Em không phải đề phòng chị đâu, em vừa tới Thượng Hải nên cũng không tiện lấy tiền ra, cứ để nó ở trong quần áo." Nói xong lại cảm thấy không đúng liền bổ sung thêm, "Ngay cả bản thân em còn có thể cho chị, tiền có là gì đâu."
Biểu cảm của Từ Phóng Tình cứng đờ, bất mãn và phiền muộn trong lòng bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Tay cầm sữa rửa mặt của cô hơi khựng lại, trong lòng nổi lên cảm xúc kỳ quái, không chỉ kỳ quái mà lại còn xúc động, thậm chí cô còn muốn hung hăng đè người phụ nữ trước mắt xuống để giày vò một phen, nhưng lại nghĩ tới hành vi tự thủ d*m của em ấy cách đây mấy ngày thì miệng đắng lưỡi khô.
Nào ngờ Tiêu Ái Nguyệt không hề vội, cô đi tới cửa đổi giày, "Em đến bệnh viện tái khám một chút."
Xem ra, cô đã biết sổ tiết kiệm là do Từ Phóng Tình cầm đi.
Từ Phóng Tình lại bắt đầu tự ghét bỏ bản thân, cô luôn cảm thấy sau khi gặp Tiêu Ái Nguyệt, bản thân mình đều trở nên hẹp hòi và mẫn cảm, kỳ thật chuyện tiền riêng này không thể trách Tiêu Ái Nguyệt vì nó có liên quan đến quá khứ của em ấy. Đối với người và việc, Từ Phóng Tình đều cực ghét sự giấu diếm, một khi Tiêu Ái Nguyệt đã là bạn gái của cô thì mọi thứ không thẳng thắn đều được xem là chứng cứ phạm tội.
Cô chợt cảm thấy mình nên nhìn sự việc dưới nhiều khía cạnh khác. Từ Phóng Tình nhíu mày, thì ra có bạn gái là một quá trình trưởng thành không ngừng.
Nhưng loại chuyện này cũng không xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT