Cái tên Từ Nghiêu Nghiêu này vừa tối nghĩa lại vừa khó hiểu. Sau khi Quý Văn Việt rời khỏi, Tiêu Ái Nguyệt lập tức lật từ điển ra tra ngay trong đêm. Nghiêu 堯 là núi cao, có đến ba bộ Thổ 土 chồng chất nguy nga, ở trên còn có mây nữa.

Tiêu Ái Nguyệt rất hài lòng, cảm thấy chữ này chẳng những có nội hàm mà còn loáng thoáng ẩn chứa cái bóng của mình. Cô hấp tấp đi tìm Từ Phóng Tình tranh công, nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Không thể, tôi không thích chữ này."

Tiêu Ái Nguyệt nhất thời uể oải, mặt lập tức sụp đổ, "Vậy phải làm sao bây giờ? Còn chữ nào nhiều từ Thổ hơn sao?"

Từ Phóng Tình qua loa "Ừ" một tiếng rồi dừng một chút, có lẽ cô cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt sẽ không từ bỏ mới chỉ ngón tay vào từ điển, "Thổ đa số là núi, sáu chữ Thổ cộng lại cũng không bằng một chữ Sơn, hơn nữa chị Việt chỉ lấy chữ Thổ làm ví dụ để tham khảo thôi. Tôi tên Từ Phóng Tình, chẳng lẽ trong mệnh của tôi thiếu ánh nắng sao? Tên gọi chỉ là một ký hiệu, càng ngắn gọn dễ hiểu mới có thể khiến người khác nhớ kỹ. Tiêu Ái Nguyệt, đừng vì tên của em Thổ nên em cũng muốn tên của con càng Thổ."

Tiêu Ái Nguyệt tỉ mỉ nghĩ lại, đúng thế, nếu Từ Phóng Tình thật sự thiếu ánh nắng thì làm sao lại tìm 'mặt trăng' cho mình. Cô cười hắc hắc, nửa thật nửa giả nói, "Vậy thì gọi là Sơn Sơn đi, Từ Sơn Sơn thật là dễ nghe."

Từ Phóng Tình nghẹn lời, có chút bị chọc tức nhưng lại không muốn nói quá nhiều. Từ khi xác nhận mang thai đến nay, cả người đều có chút uể oải, cũng không biết cục cưng trong bụng có mệt giống vậy không. Tiêu Ái Nguyệt thì trái ngược với độ dính người trước đó, cô cam tâm ôm chăn mền ra sofa ngủ, có lẽ sợ bản thân sẽ áp đảo Từ Phóng Tình, dù sao bác sĩ đã dặn dò nhất định phải cẩn thận.

Sofa và giường cách nhau không đến năm mét, Tiêu Ái Nguyệt thò đầu ra ngoài vỏ chăn màu vàng, ánh mắt lóe ra ánh sáng, ngọt ngào nói, "Ngủ ngon Tình Tình."

Từ Phóng Tình không thèm để ý đến đối phương, Tiêu Ái Nguyệt cười hì hì, tuyệt nhiên không sinh khí, "Tình Tình, chị cảm thấy Quý Giác Hi và Mạnh Niệm Sanh sẽ thành phim không?"

"Đi ngủ, Tiêu Ái Nguyệt."

Từ Phóng Tình không nhúc nhích, Tiêu Ái Nguyệt vốn muốn chọc cô nói chuyện, nghe cô mở miệng mới hài lòng tắt đèn.

"Tình Tình, nếu chị có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết nha."

"..."

"Tình Tình, em..."

"Im miệng."

Tiêu Ái Nguyệt rất muốn nói chuyện phiếm, nghĩ nghĩ lại nói tiếp, "Sáng mai em sẽ đi gặp Tần Thất Tuyệt, ngủ ngon Tình Tình."

Kết quả là trời chưa sáng hẳn thì Bì Lợi đã gọi điện thoại tới đánh thức Tiêu Ái Nguyệt lúc nửa đêm. Cô che điện thoại chạy vào toilet nghe, sợ sẽ đánh thức Từ Phóng Tình. Phía bên Bì Lợi rất ồn ào, có tiếng nhạc Rock n' Roll truyền đến. Tiêu Ái Nguyệt cảm giác máu huyết sôi trào khi bị đánh thức, "Đồng chí Bì Lợi, cô có biết mấy giờ rồi không?"

"Hả? Là Tổng giám đốc Tiêu sao?" Tiếng reo hò của cả nam và nữ đồng thời phát ra, giọng của Bì Lợi rất lớn, "Chúc mừng năm mới, tổng giám đốc Tiêu, tôi đang ở quán bar chuyên nhạc cụ dân gian nè, chị có muốn đến chơi không."

"Không muốn." Tiêu Ái Nguyệt cố gắng khắc chế bản thân không mắng chửi người, chống đầu trả lời, "Tôi lớn tuổi rồi, nếu không có việc gì thì tôi cúp đây."

"Đừng a." Bì Lợi đột nhiên trở nên gấp rút, tiếng hít thở càng ngày càng nặng. Tiêu Ái Nguyệt nghe tiếng bước chân có thể đoán là người kia đang chạy, không lâu sau, tiếng ồn giảm bớt, chỉ còn lại tiếng thở dốc trong điện thoại. Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, vừa muốn nói gì đó thì Bì Lợi đã nói thẳng, "Tổng giám đốc Tiêu, mẹ của tổng giám đốc Từ qua đời rồi."

"Mẹ nào?" Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt, nghe Bì Lợi ấp úng nhắc nhở mới bỗng nhiên nhớ lại, "Cô nói cái người ở ngoại thành kia sao?"

Mẹ của Từ Phóng Tình là người bị con gái hận, năm ngoái, Tiêu Ái Nguyệt từng gặp bà ấy một lần. Hôm nay nghe Bì Lợi nhắc đến, cô mới giật mình nhớ tới, nhưng nội tâm loáng thoáng có chút ngoài ý muốn. Cô không nghĩ Bì Lợi lại có tin tức của bà ấy, hỏi ra mới biết được Từ Phóng Tình luôn chi viện cho bà ấy đã nhiều năm. Tuy năm ngoái, chị ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt với bà ấy ở trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, nhưng nghe Bì Lợi nói mới biết tháng nào chị ấy cũng chuyển cho bà ấy một khoản cố định.

Tiêu Ái Nguyệt không biết nên nói gì, tầm mắt chớp mở khẽ run lên một cái, lộ ra vẻ hững hờ. Bì Lợi ở bên kia vẫn lưu loát giải thích, "Lúc đầu, tôi định sẽ trực tiếp báo cáo việc này cho tổng giám đốc Từ, nhưng chị ấy đã lâu không hỏi tới chuyện này rồi... hôm nay có một người trẻ tuổi đến tìm tôi để thông báo là người kia đã chết, trước khi chết còn điên điên khùng khùng để lại một quyển sổ tiết kiệm và một dãy số điện thoại của tôi nên anh ta đã lập tức đến tìm tôi."

"Chết như thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt hơi nghi hoặc, cô nhớ năm ngoái gặp, tinh thần của bà ấy vẫn còn rất ổn, sao lại chết đột ngột như thế? Trông Từ Phóng Tình đâu giống người có bệnh di truyền, "Bệnh hay sao?"

"Tự sát." Bì Lợi vẫn trầm thấp nói, "Hôm qua, tôi có ghé vào nhà của bà ấy để lấy sổ tiết kiệm, ngoài ra còn phát hiện một chồng tạp chí có liên quan đến tổng giám đốc Từ, trong trong đó có một tờ báo nói về tin đồn của chị ấy với Khang nữ sĩ, nội dung có chút khó coi."

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy khó chịu, bên trán còn thấm ra mồ hôi lạnh, cả người đều trở nên có chút hư thoát, "Cô đừng nói cho Tình Tình biết, chị ấy hiện đang mang thai, không thể tiếp nhận những chuyện như thế này. Có ai xử lý tang sự cho bà ấy chưa? Cô có biết mật khẩu của sổ tiết kiệm không? Được, tôi mặc kệ, tôi sẽ giấu việc này! Ngày mai, tôi sẽ đưa Tình Tình đi Mỹ, cô làm xong mọi việc cho tôi."

"Tôi có thể làm nhưng mà tổng giám đốc Tiêu, người phụ nữ này tự sát ở trước cổng của viện mồ côi, viện mồ côi đó vẫn chưa xây xong. Truyền thông bên kia có thể giấu được không?"

"Có phải cô đang bị bệnh không?" Tiêu Ái Nguyệt mắng xong liền cảm thấy không đúng, cô thử điều hoà hô hấp, điều chỉnh lại tâm tình của mình, hít thở sâu mấy lần, "Truyền thông hẳn sẽ không nhanh như vậy, vả lại chính phủ đang quản lý chuyện này, ai dám báo?" Cô tỉnh táo nghĩ đến hành vi nhẫn tâm của người phụ nữ kia đối với Từ Phóng Tình rồi lại mắng tiếp, "Lúc Tình Tình khó khăn ở Thượng Hải, bà ấy vẫn có thể làm vậy, thật sự có muốn để cho Tình Tình làm người không? Đến chết còn muốn hại Tình Tình? Tự sát ở đâu không tốt? Chạy đến công trình đang xây dựng của chính phủ làm gì?"

Bì Lợi im lặng hơn nửa ngày mới trả lời, "Lúc trước, tinh thần của bà ấy vốn không được ổn định, bà ấy đã gọi cho tôi mấy lần, nói là muốn gặp tổng giám đốc Từ, nhưng trước đó chị ấy đã nói là không muốn gặp bà ấy. Lúc tôi đưa số điện thoại cho bà ấy cũng không nghĩ là bà ấy sẽ dây dưa với tôi. Có lẽ bà ấy đã nghe được tin đồn nào đó về công trình kia là do tổng giám đốc Từ phụ trách cho nên mới đến đó gặp chị ấy."

Tiêu Ái Nguyệt mắng không nổi nữa, cô nhìn giờ trên điện thoại mới phát hiện đã ba giờ sáng rồi, nghĩ nghĩ một lúc mới ra lệnh, "Cô ra cửa quán bar chờ tôi qua rồi nói tiếp."

Vô luận như thế nào cũng không thể để cho người phụ nữ kia uy hiếp Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt rửa mặt, gấp gáp trang điểm, vừa xoay người mở cửa phòng mới phát giác đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng. Từ Phóng Tình nhắm mắt lại nằm im ở trên giường, Tiêu Ái Nguyệt đoán cô đã tỉnh nên lập tức nới rộng áo ngủ rồi đắp mền giúp người kia.

"Tình Tình, em đi ra ngoài một chuyến, tạm thời có chút việc nên em phải đi xử lý gấp."

Sau một khắc, Từ Phóng Tình mở to mắt, trên mặt ẩn ẩn nét ủ rũ. Tiêu Ái Nguyệt thấy đau lòng liền tắt đèn lớn rồi mở đèn ngủ, sau đó nhẹ vỗ về an ủi, "Em đi một chút sẽ trở lại trước tám giờ, à không, trước bảy giờ sẽ trở về, có được không?"

Từ Phóng Tình nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt đạm mạc không có chút gợn sóng, nhưng sự kháng cự trong mắt lại hết sức rõ ràng, "Tiêu Ái Nguyệt, có việc gì thì để ngày mai hẵng đi."

Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống quỳ gối bên giường, ôn hòa giải thích, "Sáng mai, em còn phải đi gặp Tần Thất Tuyệt, vả lại giờ bay của chúng ta đã định rồi, em sợ không kịp."

"Không kịp thì để ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt. Tiêu Ái Nguyệt, thời gian là thứ không đáng tiền, tại sao em cứ phải nửa đêm chạy tới chạy lui?"

Tiêu Ái Nguyệt hết đường chối cãi, "Tình Tình, em chỉ ra ngoài một chút thôi, xong việc thì chúng ta sẽ lập tức đi Mỹ thuê nhà cho chị, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong nước rồi chúng ta lại bắt đầu cuộc sống mới, chị đừng nên kích động."

"Tôi không có kích động, Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình không có kích động, giờ phút này, cô vô cùng tỉnh táo, đôi mắt xinh đẹp hết sức lạnh lùng, mỗi chữ mỗi câu trông như hững hờ nhưng lại đầy thâm ý, "Em không nên ra ngoài khi trời khuya, em có biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ đáng thương không có nhà để về không? Có chuyện gì cũng chờ sáng mai rồi nói, em không phải thánh nhân, cũng không thể tránh đi tất cả người xấu trên thế giới này, ngay cả Jesus còn đụng phải Judas, huống chi là em?"

Tiêu Ái Nguyệt nói không ra lời, cô duỗi hai tay ôm lấy thân thể Từ Phóng Tình, khoảng cách gần đến độ có thể cảm nhận rõ được hơi thở của đối phương phả vào cổ mình, có lẽ do chị ấy quá lo lắng. Tiêu Ái Nguyệt vừa cảm động lại vừa khó xử, "Em không muốn chị không có cảm giác an toàn, bảo bối, đi ngủ đi, lúc trước chị cũng thường xuyên tăng ca muộn mà, em... em gọi video cho chị được không? Cục cưng trong bụng buồn ngủ rồi đó, sáng mai em sẽ mang điểm tâm về, ngủ ngon nha Tình Tình, em yêu chị." Cô nói xong liền buông Từ Phóng Tình ra, thân thể nghiêng về phía trước hôn lên đỉnh đầu của người nọ một cái, "Không sao đâu."

Tiêu Ái Nguyệt rất ít khi cố chấp như vậy, Từ Phóng Tình vừa mới hạ mình, Tiêu Ái Nguyệt không phải nghe không hiểu, chỉ là so với phần lo lắng này, cô càng sợ sẽ có phóng viên nào đó lật tung mối quan hệ giữa chị ấy và người mẹ kia. Từ Phóng Tình vẫn còn vài công ty trên danh nghĩa tại Thượng Hải nên Tiêu Ái Nguyệt cũng không dám công khai khiêu chiến với chính phủ, cũng không thể làm.

Cô tùy tiện xuất phát, lúc đến quán bar gặp Bì Lợi thì đã bốn giờ sáng. Cả người Bì Lợi đầy mùi rượu, say khướt đến độ khiến Tiêu Ái Nguyệt phải nhíu mày. Tiêu Ái Nguyệt còn chưa mở miệng nói chuyện thì cô ta đã chủ động thẳng thắn, "Chia tay, mang thai, sẩy thai, đừng hỏi, đừng đề cập, đừng nói."

Phụ nữ thời đại mới sẽ có dáng vẻ như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt khởi động xe, chậm rãi lái vào đại lộ. Bì Lợi chỉ chỉ ngoài xe giống như đang say, "Vừa nãy có một gã nhà giàu đoạt bạn gái với người ta, còn đập người ta vỡ đầu, sau đó ném ra hai mươi ngàn rồi tìm hai gã vệ sĩ bắt cô gái kia mang đi mất."

Chuyện hắc ám luôn khiến người sợ hãi nhưng người ngủ trễ kia đã không thấy kinh ngạc gì nữa, chuyện ghê tởm kia phát sinh trên người mình đều khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi. Tiêu Ái Nguyệt không đáp lời, vừa qua khỏi ngã năm, ngẫu nhiên có mấy chiếc xe lướt qua hoặc dừng lại chờ đèn đỏ, Tiêu Ái Nguyệt thấy được có mấy con ma men cá biệt lộ đầu ra khỏi mái nhà, thứ Từ Phóng Tình lo lắng chính là cái này sao?

Dù sao thì một khi gặp phải ma quỷ thì chỉ có thể nhận mệnh. Chạy xe hơn một giờ đến vùng ngoại ô, trời bên ngoài vẫn còn tối. Bì Lợi loạng chà loạng choạng ở phía trước dẫn đường, Tiêu Ái Nguyệt mở đèn pin đi theo, cả đường không nói chuyện. Đi tới một căn nhà có chút quen mắt, Bì Lợi sờ lên túi, ngoài ý muốn móc ra nửa bao thuốc, "Tôi hút điếu thuốc, tổng giám đốc Tiêu vào đi."

Giữa bóng đêm mông lung, Tiêu Ái Nguyệt thấy được hai đầu lông mày của người kia nhẹ lồng mây đen, cô gật đầu đưa tay đẩy cửa ra, trong nhà cũ nát to hơn cô tưởng, chưa đi vào bên trong đã ngửi thấy mùi thối khắp phòng, có lẽ thi thể đã được chuyển đến nhà tang lễ. Tiêu Ái Nguyệt dạo qua một vòng, quả thật trông thấy được rất nhiều thứ liên quan tới Từ Phóng Tình, bao gồm cả báo chí và ảnh chụp được cắt ra. Dường như từ khi Từ Phóng Tình đến Thượng Hải đều có tin tức đăng báo. Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ thu dọn hết những tài liệu kia bỏ vào túi văn kiện của mình, nhưng một túi vậy mà chứa không nổi, cô vừa muốn đứng dậy lấy thêm cái túi khác thì có một cái túi nhựa đen từ trên trời giáng xuống. Bì Lợi xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía sau, mùi rượu ngút trời, bàn giao nói, "Lúc nãy tôi đã lấy túi nôn ở trong xe của chị theo."

Tiêu Ái Nguyệt không có thời gian nói chuyện phiếm, cô nhanh chóng nhặt hết mọi thứ liên quan đến Từ Phóng Tình rồi lại kiểm tra căn nhà một lần nữa, cuối cùng mới quay đầu lại hỏi Bì Lợi, "Sổ tiết kiệm của bà ta có bao nhiêu tiền?"

Bì Lợi không nhớ rõ, cẩn thận nghĩ nghĩ rồi vươn năm ngón tay, "Hình như có bảy trăm ngàn tệ."

Từ Phóng Tình vốn không phải là một người keo kiệt, Tiêu Ái Nguyệt muốn nói gì đó nhưng lại không biết làm sao mở miệng với con ma men này, cô thở dài, "Cô có mật mã không?" Thấy Bì Lợi nhẹ gật đầu, Tiêu Ái Nguyệt thấp giọng nói tiếp, "Lấy ba trăm ngàn ra tìm ai đó nhận thi thể đi, nếu có ai hỏi thì cứ nói là thân thích, thần kinh hỏng, đừng nói quá nhiều, sau đó tìm người đăng tin xem có ai để ý mấy chuyện này không, tôi đoán nhất định sẽ có phóng viên đến phỏng vấn, cô cũng đừng nên lộ diện, hiểu không? Cô cứ giữ tiền lại trước đi, nên dùng vào cái gì thì cứ dùng. Hôm nay, tôi phải ra nước ngoài nên không thể tiếp điện thoại của cô, có việc gì thì cô cứ tìm chị Việt và Tiểu Mạnh, đừng nói quá nhiều."

Bì Lợi nghiêng người dựa vào cửa nhả ra một vòng khói, sau đó nhàn nhã trêu chọc, "Tổng giám đốc Tiêu, có một số thời khắc, tôi cảm thấy chị là người thâm bất khả trắc, nói thật, chị luôn giả heo để ăn thịt hổ đúng không?"

"Cô chưa uống say." Tiêu Ái Nguyệt híp mắt nhìn mặt đối phương chằm chặp, "Bì Lợi, tôi không muốn xảy ra bất trắc, Từ Phóng Tình là người yêu của tôi, tôi sẽ dùng tất cả biện pháp để giúp chị ấy xử lý tốt mọi phiền phức."

"Bây giờ chị nói chuyện càng lúc càng giống chị ấy." Bì Lợi nâng cằm lên, "Không nói cho chị ấy biết là chuyện tốt sao?"

Tiêu Ái Nguyệt ngồi dậy kéo khóa trước ngực mình, "Có cần tôi đưa cô về nhà không? Lên xe đi, tôi muốn về nhà."

Trở lại nội thành, Bì Lợi xuống xe giữa đường. Tiêu Ái Nguyệt đi ngang qua chợ mua một con cá. Từ Phóng Tình đã rời giường và đang mang kính đỏ ngồi trên sofa đọc sách. Tiêu Ái Nguyệt thay một bộ quần áo sạch sẽ mới đi tìm người kia, nhìn thấy chị ấy lật sách rất nhanh bèn cười hì hì ngồi xuống bên cạnh lấy lòng, cầm điện thoại di động lên nói, "Em gửi video cho chị, nửa đêm bốn giờ ở Thượng Hải, không có gặp phụ nữ khỏa thân."

Từ Phóng Tình ngẩng đầu đối mặt với người nọ, vẻ bình thản mang theo lạnh lùng khiến Tiêu Ái Nguyệt có chút chột dạ, "Em có mua cá mà chị thích ăn nhất nè, ăn sáng bằng cháo cá được không? Em đi..."

"Tiêu Ái Nguyệt, thời điểm ba của tôi chết, tôi đã không gặp được ông ấy lần cuối." Từ Phóng Tình cắt ngang, chầm chậm mở miệng, cô nhíu mày, nhẹ cắn môi dưới, trong con ngươi còn có chút tức giận, "Phụ nữ khỏa thân sẽ khiến em cảm thấy hưng phấn sao? Tối hôm qua em uống rượu, em đã uống rượu và lái xe, em muốn hại bản thân mình hay muốn hại người khác? Em có thể trưởng thành hơn một chút được không? Em đã có con của mình, đừng nên vô trách nhiệm như vậy."

Tiêu Ái Nguyệt bị mắng, đầu cũng không dám ngẩng lên. Từ Phóng Tình không đề cập tới, cô cũng quên bản thân thật sự đã say rượu lái xe, một bên lặng lẽ ra bên ngoài, một bên chột dạ lẩm bẩm, "Sẽ không có lần sau."

Thân thể Từ Phóng Tình không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt như thể muốn chơi chết cô, "Tiêu Ái Nguyệt, ba tôi không thể trở về, có lẽ ông ấy cũng giống như em, say mê phụ nữ khỏa thân ở đầu đường New York."

Ném đi sách trong tay, Từ Phóng Tình chậm rãi tháo kính trên mặt xuống, trong ánh mắt hiện rất nhiều tia máu. Tiêu Ái Nguyệt không dám thở mạnh, muốn giải thích nhưng lại không có mặt mũi, chỉ có thể làm ngồi xuống nghe chửi, "Tình Tình, em sai rồi, chị đừng tức giận được không?"

Từ Phóng Tình nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ rung, cô không trả lời, qua một hồi lâu mới nói, "Cuộc sống của tôi vốn luôn như vậy, khi đến một bước ngoặt nào đó sẽ luôn có người vội vã bỏ đi, em và ba đều đã nói với tôi y như thế."

Chị ấy đang yếu đuối đó ư?

Tiêu Ái Nguyệt nhìn người nọ mấy giây rồi nhích người tới kéo đối phương vào ngực mình, nhẹ nhàng an ủi, "Em sẽ không trở thành ba của chị, em sẽ trở thành điểm tựa cho chị dựa vào. Em là người yêu của chị, Tình Tình, em không cho phép bất cứ ai làm tổn thương chị, bao gồm cả chính em, sẽ không có lần sau, em cam đoan."

"Đương nhiên cũng cam đoan với đồng chí Từ Sơn Sơn."

"Cái tên này..." Từ Phóng Tình bật cười một tiếng, trong nháy mắt lại cảm thấy mình hơi lố nên bèn thu lại nụ cười trên mặt, sau đó nện một cái vào vai người kia, "Thì ra cũng không quá khó nghe."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play