Máy bay vừa đáp xuống Thượng Hải, Quý Văn Việt đã nhận được tin thông báo của Khang Thụy Lệ là Từ Phóng Tình sẽ chuẩn bị về công ty tham gia hội nghị cổ đông vào ngày mai.
Xem ra Từ Phóng Tình lại thắng trong trận chiến này nên vừa trở về liền nói một tiếng cám ơn với Quý Văn Việt, cô liên tưởng đến Khang Thụy Lệ đã thỏa hiệp bèn im lặng nhếch miệng cười cười.
Vị trí giám đốc mua hàng không bằng giám đốc điều hành nhưng lại vô cùng quan trọng. Từ Phóng Tình là cổ đông của công ty và là con gái nuôi của Khang Thụy Lệ, cô muốn đi làm lại cũng không có mấy ai phản đối. Hôm sau, đến buổi họp, các cổ đông đều rõ giám đốc tân nhiệm Từ Phóng Tình, phía trước có Khang Thụy Lệ mở đường, phía sau có Quý Văn Việt hộ tống, có vị cổ đông nào dám nhảy ra phản đối? Hơn nữa, chẳng phải lúc đầu Khang Thụy Lệ để trống vị trí này là để dành cho hôm nay sao?
Đây là vị trí mà Từ Phóng Tình nên có được, mặc kệ ai phục hay không, cô đều phải ngồi vào chỗ!
Với bản tính lo xa và dã tâm bừng bừng, Từ Phóng Tình xưa nay sẽ không để ý đến cái nhìn của bất kỳ ai không liên quan. Quý Văn Việt cùng cô đi lấy xe, giọng nói rất nhỏ nhưng lại tràn ngập cảnh giác, nhắc nhở cô, "Chuyện riêng đã đổ vỡ, em nên tìm cơ hội thoát thân đi."
Từ Phóng Tình hơi dừng bước, cô nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói kia. Cô không ngờ Quý Văn Việt lại biết rõ chuyện của mình như thế, điều này không khỏi làm cô có chút giật mình, đôi môi mỏng đang mím chặt vì kinh ngạc bỗng nở ra một nụ cười bất thiện khá yếu ớt, "Là tôi không đủ cẩn thận."
Lời này ẩn chứa sự cự tuyệt hết sức rõ ràng. Quý Văn Việt cúi đầu không nói, cô là người thừa kế của một đại gia tộc, không nên tức giận vì một chuyện vô vị không đáng. Tính cách của Từ Phóng Tình lại cực kì cố chấp, cho dù biết mình sai cũng không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ im lặng đi sau lưng Quý Văn Việt.
Ở bãi đỗ xe có một gã đàn ông mang mũ lưỡi trai đang ngồi xổm trên mặt đất buộc giây giày, lúc Từ Phóng Tình đi ngang qua, gã lập tức ngẩng đầu nhìn qua khiến cô khựng bước một chút, sau đó vô cảm theo chân Quý Văn Việt, không tiếp tục nhìn gã đàn ông kia nữa.
Quý Văn Việt ăn ý đã quen, chỉ cần một cái nháy mắt khó chịu vẫn sẽ nhận ra cử chỉ kỳ lạ của Từ Phóng Tình. Cô giống như có thần giao cách cảm quay đầu nhìn gã nọ, thấy gã đã đứng lên tự lúc nào, trên tay còn cầm một khúc côn thép.
"Tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Tề sẽ lập tức đến ngay, chúng ta vào xe đợi đi." Quý Văn Việt vốn tốt tính, xưa nay không già mồm. Từ Phóng Tình không biết vừa rồi người kia có tức giận hay không, nhưng thấy chị ta mở cửa xe rồi ngoắc tay ra hiệu cô đi vào nên cô cũng rất phối hợp tiến vào trong xe. Quý Văn Việt thấy gã kia lui trở ra, ngữ khí càng bình thản, thiết thực cảnh cáo, "Họ đến đây cũng chưa đến hai phút."
Gã đàn ông kia do dự, gã đang mang khẩu trang nên thấy không rõ mặt. Quý Văn Việt cảm thấy gã rất trẻ, cũng không có ý định cho gã cơ hội phạm tội, chờ hai người đã ngồi vào trong xe, cô lập tức hạ thắng tay, sau đó khởi động xe rời khỏi chỗ đậu.
Lúc này, Quý Văn Việt mới thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu liếc nhìn Từ Phóng Tình, thấy mặt đối phương vẫn lạnh lùng, rõ ràng không có ý định áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào. Cuối cùng cô cũng quay đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, sau đó lại bấm điện thoại ba số 110 nhưng lại bị Từ Phóng Tình nhấn tắt. Từ Phóng Tình nhắm lại, trong giọng nói hiện lên sự khinh thường không dễ dàng phát giác, "Mấy chiêu mèo quào này, chúng tôi đều biết là ai."
Ngoại trừ Jojo ra thì còn ai vào đây? Quý Văn Việt nói không nên lời, cô vốn cũng không phải là kiểu người dễ mất bình tĩnh, một lúc lâu sau mới chậm nói lên được cảm xúc, "Em nên tìm vệ sĩ, em còn liên lạc với vệ sĩ trước đó không? Tôi có thể giới thiệu cho em vài người."
Kế hoạch của Từ Phóng Tình đã bị Quý Văn Việt phát hiện, coi như là bản thân mình sơ hở bị người ta bắt được, vả lại Quý Văn Việt cũng không hề có địch ý gì với cô. Hồi tưởng lại buổi hội nghị đầy sự thiên vị hôm nay, chính Từ Phóng Tình cũng rõ, chỉ là các cô không phân biệt được những cơn gợn sóng đó thuộc loại tình cảm gì, chỉ có thể ngắn gọn trả lời, "Lúc nào tôi cũng có thể gọi anh ta đi làm lại."
Quý Văn Việt gật đầu, "Được rồi, em phải nhớ gọi đấy."
Từ Phóng Tình không quen với giọng điệu ra lệnh này lắm, nhưng người ta cũng vì tốt bụng và quan tâm nên cô chỉ có thể lười biếng "Ừ" một tiếng, sau đó cảm thấy có chút lạnh nhạt liền tăng thêm một câu, "Tổng giám đốc Quý, tôi biết chừng mực."
Quý Văn Việt lại bị chặn họng, cô muốn lên tiếng kháng nghị nhưng lại không đành lòng. Cô thật tâm thưởng thức và yêu thích Từ Phóng Tình, nhưng em ấy lại chẳng khác gì đầu đá. Không phải là Quý Văn Việt không có lòng tin có thể che chở cho đối phương, chỉ là bây giờ không phải lúc. Nghĩ tới đây, cô mới hé mở cánh môi, nhu hòa an ủi, "Tổng giám đốc Từ, em đừng hiểu lầm, tôi chỉ là có chút bất an."
Từ Phóng Tình có chút ngoài ý muốn khi nghe đối phương nói vậy, cô chỉ đơn giản gật đầu, "Tôi hiểu."
Vừa về đến nhà, Khang Thụy Lệ đã lập tức gọi điện thoại đến, đầu tiên là chúc mừng cô được quay lại công ty, sau đó đổi lời hỏi cô có ý kiến gì đối với thị trường chứng khoán gần đây không. Từ Phóng Tình đột nhiên giựt mình, lập tức nói sang chuyện khác, dẫn dắt sự chú ý của bà ta lên người của Jojo. Khang Thụy Lệ không giải thích được, công việc ở nước ngoài của bà ta càng ngày càng bận rộn, mấy năm nay không thể quản giáo Jojo được, bà ta cũng chẳng thèm tìm Jojo để xác nhận thực hư thế nào, chỉ trực tiếp bảo Từ Phóng Tình đừng chấp nhặt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn, "Về chuyện này... ta sẽ cho con một công đạo."
Từ Phóng Tình không muốn tranh, cũng không muốn giành, chỉ lạnh lùng hỏi, "Tôi có lập trường gì tốt mà bà lại muốn bàn giao?"
"Con muốn có lập trường gì?" Khang Thụy Lệ cực kì không thích thái độ của cô, có lẽ bà ta đã bị chọc giận nên không chút lưu tình nói, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, con nói ta không thể cho con cuộc sống bình thường, vậy thì để ta giúp con tìm một người đàn ông."
Trong mắt của Từ Phóng Tình đột nhiên nổi lên ánh sáng lạnh lẽo, cô cười lạnh nói, "Tùy bà."
Tại sao chỉ rời Thượng Hải có một lần mà tất cả mọi người lại trở nên không đáng yêu như thế? Cúp điện thoại, đầu của Từ Phóng Tình rất đau, giống như bị côn trùng chui vào cắn xé. Cô ngồi trên ban công thưởng thức cảnh đêm của Thượng Hải, thành phố này đối cô mà nói cũng chẳng có gì ấm áp.
Mưa bụi mênh mông trong thành thị nhỏ kỳ thật cũng có chỗ làm động lòng người. Từ Phóng Tình uống hết hai ly rượu vào trong bụng, sau đó lại khó hiểu nhớ đến khoảng thời gian ở thành phố H, nhớ món ăn vặt cay cay bên trong con đường núi, nhớ mấy con thiên nga đen xấu xí ở trong công viên, và bọn thuộc hạ suốt ngày đấu đá trong công ty, so với biển 'nhân sĩ thành công' ở đây, cô rất thích, rất thích loser nhỏ của mình.
Đã mấy ngày không gặp, cô ta ra sao rồi nhỉ? Thật ra làm sao mà không tốt được? Từ Phóng Tình lười biếng nhìn cảnh ngựa xe như nước ở dưới lầu, lúc này cô mới ý thức được bản thân mình thật sự bất lực, lại không có cách nào động đậy.
Cái gì là cuộc sống bình thường? Từ Phóng Tình nghĩ có nên tìm một người có thể thích mình cả đời hay không, nhưng phải thích một người cả một đời thì có bao nhiêu khó khăn. Cô biết Quý Văn Việt thích cô, nhưng phần yêu thích này chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, giống như Tiểu Thu hay gã bảo vệ ở dưới lầu, mọi người đều rất lạ lẫm và chẳng có ý nghĩa. Quá khứ của cô và Quý Văn Việt không thể chỉ dùng hai chữ 'đồng nghiệp' để diễn tả, trên thực tế, nếu Quý Văn Việt có ý với cô thì có lẽ chị ta sẽ là một đối tượng hết sức hoàn mỹ, ít ra thì chị ta có thể giúp Từ Phóng Tình không cần phải quá cố gắng tránh thoát Khang Thụy Lệ.
Từ Phóng Tình không e ngại khổ lụy mà cố gắng, cô chỉ là không hy vọng mọi cố gắng của bản thân rơi vào bế tắc, tỉ như việc cô đã hạ mình hỏi người kia, 'Tiêu Ái Nguyệt, cô có muốn theo tôi đến Thượng Hải không?'
Một khi con người đã có chờ mong sẽ rất dễ dàng bị tổn thương, quả nhiên sau khi bị cự tuyệt, sự kiêu ngạo của Từ Phóng Tình không cho phép cô cúi đầu thêm một lần nào nữa, nếu muốn làm một phim bộ mà nhân sinh không thể đóng tiếp thì chi bằng hãy triệt để quên nó đi.
Khang Thụy Lệ thật sự muốn trở về an bài nửa đời sau cho Từ Phóng Tình. Nếu một người ở chung mình quá lâu sẽ dễ dàng xâm nhập vào cuộc sống riêng tư và khiến chúng ta không thể bài xích. Cả đêm, Từ Phóng Tình không cách nào chợp mắt, trong nội tâm cô vốn không nguyện ý tiếp nhận sự xâm nhập của bất cứ ai, nhưng có một số thời khắc, cô vẫn không có cách nào chấp nhận sống cô độc cả đời được. Dạo gần đây, cô luôn hoài nghi bản thân mình có phải đang gặp vấn đề gì đó hay không, cô cố buông lỏng cảnh giác với Khang Thụy Lệ và cũng nhín chút thời gian đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý đã chữa bệnh cho Từ Phóng Tình nhiều năm, nghe cô nói gần đây có vài điều mới trong cuộc sống mới dịu dàng khiêm tốn trấn an, "Cuộc sống của một người luôn rất bình thản, cuộc sống của hai người thì không thể thiếu đi sự rèn luyện để vượt qua khổ đau, cô thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu rõ cách để yêu một người hơn tôi."
Từ Phóng Tình bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa màu nâu, lông mày khẽ nhếch, nhất thời không biết nên phủ nhận cái nào trước. Cô cau mày, rất miễn cưỡng trả lời, "Cô nên nói rõ tôi biết là tôi nên yêu ai?"
"Vì sao tôi phải nói cho cô biết?" Nữ bác sĩ cảm thấy kỳ quái, "Nếu cô nghĩ như vậy thì tôi cho rằng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tốt cho một đoạn tình cảm mới."
Không muốn bị người ta nhìn thấu khiến trong lòng Từ Phóng Tình rất khó chịu, nhưng cô lại sâu sắc hiểu rõ ngoại trừ cô gái trước mắt ra, cô thật sự không thể tìm ra đối tượng nào khác có thể nói chuyện, "Tôi không biết ai mới hợp với mình."
Bác sĩ tâm lý đã quen cô bốn năm nhưng đây lần đầu nghe cô nói những lời này nên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, "Cô đã chịu suy nghĩ đến phương diện này, chứng tỏ cô đã có đối tượng để yêu mến, có phải là sau khi người đó xuất hiện đã khiến cô động tâm? Tôi nghĩ cô không cần phải gấp gáp phá vỡ mối quan hệ này, cứ thuận theo tự nhiên là chính mình đi. Về phương diện tình yêu, cô cũng có thể đợi đối phương thể hiện trước, sau đó cho người ta thêm chút cơ hội rồi hẵng quyết định có muốn ở bên nhau hay không."
Từ Phóng Tình trầm mặc một hồi lâu, suy tư kỹ rồi mới lên tiếng truy vấn, "Cô nghĩ giữa lòng tự trọng và tình yêu, cái nào quan trọng hơn?"
Dáng vẻ mỏng manh này khác hẳn bộ dạng khôn khéo ngày xưa, tuy bản thân của Từ Phóng Tình đang mặc một bộ vest màu cà phê, áo sơ mi trắng bên trong để mở hai hạt nút, cổ áo được cẩn thận bẻ xuống, một tay bỏ trong túi quần tây, khí chất vừa nhàn nhã lại vừa nghiêm túc. Bác sĩ tâm lý hơi nghẹn lời, trái tim nhỏ vẫn đập loạn nhịp đối với mị lực của đối phương, cô âm thầm ổn định lại tâm thần, dừng một hồi mới nói, "Tôi cho rằng cái nào cũng quan trọng."
Từ Phóng Tình vẫn còn ngơ ngác chưa rõ, con ngươi lập tức co lại như đã nhớ ra cái gì đó, cô lắc đầu, trực tiếp đứng lên, "Hôm nay đến đây là kết thúc."
Phụ nữ xinh đẹp luôn khiến người khác không thể cự tuyệt, bác sĩ tâm lý nhìn người kia cầm thuốc muốn đi, cô theo sát nói, "Tôi đề nghị cô nên lĩnh ngộ tình yêu trước đi đã."
Từ Phóng Tình không thèm nhìn lại.
Cô đụng phải Jojo ở công ty, thấy cô ta theo Quý Văn Việt tiến vào phòng làm việc của mình, Từ Phóng Tình không có chút nào ngạc nhiên. Vẻ mặt của Jojo không tình nguyện, nhưng chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra được cô ta ngưỡng mộ Quý Văn Việt đến cỡ nào. Quý Văn Việt kéo Jojo ngồi đối diện Từ Phóng Tình, thấy cô vểnh miệng không nói lời nào liền chủ động khởi xướng đề tài, "Tổng giám đốc Từ, tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại nói chuyện với Jojo rồi, tuổi tác của Jojo vẫn còn nhỏ, lỡ phạm chút sai lầm, hy vọng em có thể tha thứ."
Từ Phóng Tình kỳ quái nhìn người kia, trong lòng cô, Quý Văn Việt là một người cực kỳ phiền phức và đáng ghét, tại sao chị ta lại chủ động đi mời chào những chuyện này làm gì? Từ Phóng Tình không rõ, cô miễn cưỡng híp mắt nhìn Jojo, cả người hững hờ, đồng thời lại rất đáng sợ, "Tôi chấp nhận lời xin lỗi, cô có thể đi ra rồi."
"Tôi không có xin lỗi, cô thì sao? Cố là cái thá gì, tôi..." Jojo bất mãn thì thầm một tiếng, chưa kịp nói hết thì đã bị Quý Văn Việt kéo lại nhưng cô vẫn bĩu môi đứng lên chạy nhanh ra khỏi văn phòng.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Từ - Quý, hai người lãnh tụ đầy khí chất không cần chất vấn nhau. Trên mặt Từ Phóng Tình như cười mà không phải cười, cô có rất nhiều lời muốn hỏi Quý Văn Việt, tỉ như 'chị có thích tôi hay không?', tỉ như 'vì sao chị lại luôn giúp đỡ tôi?', tỉ như 'tại sao chị lại luôn để ý đến tôi?'. Trong lòng có rất nhiều vấn đề bức thiết muốn hỏi, cô lại nhớ đến lời nói của bác sĩ tâm lý, Từ Phóng Tình dựa lưng vào sofa mềm mại, mở miệng lại hỏi, "Tổng giám đốc Quý, chị sẽ kết hôn sao?"
Vấn đề này thật sự đã vượt ra khỏi phạm vi quan hệ giữa những người đồng nghiệp, nhưng Quý Văn Việt lại không có nửa điểm kháng cự, cô mỉm cười đối mặt với Từ Phóng Tình, tâm bình khí hòa trả lời, "Nếu không có người thích thì sẽ không kết hôn."
Từ Phóng Tình gật đầu, trong lỗ tai chỉ nghe được nửa câu đầu, không có người thích, chắc không phải là mình chứ nhỉ? Như vậy là Quý Văn Việt cũng không có ý với cô đúng không? Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Phóng Tình không khỏi thờ dài một hơi, cô khôi phục lại tinh thần tỉnh táo, khóe miệng tràn ra một tia nụ cười thản nhiên, "Đi thôi, chúng ta đi họp."
Đột phá tình bạn mập mờ này làm Từ Phóng Tình cảm thấy hoang mang, nếu Quý Văn Việt biểu lộ thích cô, nói không chừng cô thật sự sẽ cho chị ta một cơ hội, nhưng Quý Văn Việt lại không biểu lộ ra. Vậy cũng tốt, Từ Phóng Tình cũng không cần thắc mắc sự hiểu biết này đến từ nơi đâu.
Trong hội nghị lần này chủ yếu quay quanh vấn đề tuyển chọn nhân tài từ các chi nhánh để huấn luyện, sau khi hội nghị kết thúc đã có bản danh sách nộp về tay Từ Phóng Tình. Cô vuốt nhẹ một hồi liền nghĩ đến Tiêu Ái Nguyệt đã cự tuyệt mình, trong nội tâm càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô vung tay lên, trực tiếp ném danh sách vào thùng rác.
Đến chiều, tổng giám đốc Lương gọi điện thoại nói ông ta sẽ được triệu hồi về Thượng Hải vào tháng mười, gã hỏi Từ Phóng Tình có muốn mua thêm đặc sản gì không, Từ Phóng Tình miễn cưỡng qua loa hai câu, vừa muốn cúp máy liền nghe được tổng giám đốc Lương nói, "Đúng rồi, nghe nói cô bạn nhỏ của con sắp đính hôn."
"Chú nói Tiêu Ái Nguyệt?" Từ Phóng Tình nao nao, tay phải xiết chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch, trong đồng tử cấp tốc cháy lên lửa giận, "Ngay cả sự nghiệp cũng không có mà đòi yêu đương, nên để cô ta đến Thượng Hải huấn luyện mới phải! Một cô gái chỉ mới gần ba mươi tuổi đã muốn vội vã kết hôn, giống kiểu gì? Đầu óc của cô ta bị heo ăn rồi sao?"
Điện thoại bên kia hoàn toàn yên tĩnh.
Từ Phóng Tình tỉnh táo lại, có lẽ đã nhận ra được gì đó, dưới ánh đèn sáng, giọng nói của cô vô cùng dứt khoát, "Con chẳng qua chỉ cảm thấy loser nào cũng đều tệ hại, nhưng cô ta thì không, bởi vì cô ta là người con đã tự tay tuyển chọn. Chú Lương, cô ta là người của con."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT