"Con nhìn đi." Mẹ Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười, bà nhìn chằm chằm vào mặt người nọ, "Tình Tình, bây giờ con cảm thấy nhà họ Tiêu chúng tôi xen vào việc của người khác rồi?"
Phen này, hành vi cáo trạng trước đó chẳng những kích thích ranh giới cuối cùng của Từ Phóng Tình mà còn làm cho cô cảm thấy thất vọng. Cô giữ yên tròng mắt, môi khẽ nhếch, thái độ hờ hững khiến người khác ngạt thở.
Mẹ Tiêu thấy đối phương không nói gì thì ngầm tự cho là mình đang chiếm thế thượng phong. Phòng khách ở lầu một thật sự quá đẹp làm tâm tình của bà cũng tốt theo, bà đưa tay về phía Tiêu Ái Nguyệt rồi trực tiếp mở miệng nói, "Căn biệt thự của hai đứa mà mẹ vào ở lúc vừa tới Thượng Hải, cũng đừng có bán, về sau để lại cho Tiểu Nam ở và đi làm, căn nhà hiện tại của nó nhỏ quá, chờ nó tốt nghiệp rồi thì để lại cho thuê đi."
Lời nói này cho thấy bà ấy không hề chột dạ, mọi chuyện là hoàn toàn đương nhiên. Từ Phóng Tình quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang sợ hãi cắn môi, mặt muốn khóc lại khóc không được, trông hết sức đáng thương.
Lúc này, mẹ Tiêu cảnh giác suy nghĩ trong chốc lát mới cân nhắc mở miệng, nửa thật nửa giả hỏi Từ Phóng Tình, "Tiểu Nguyệt đã cho Tiểu Nam ở căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, con không biết chuyện này sao?"
Từ Phóng Tình thật sự không biết, trước đó cô đã kêu Bì Lợi treo bảng bán nhà, nhưng sau đó Tiêu Ái Nguyệt ra mặt nói là mình sẽ phụ trách, kết quả lại bị Tiêu Hiếu Nam ở đến bây giờ? Khó mà hình dung được tâm tình của bản thân, Từ Phóng Tình cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi nhưng cô không chấp nhận được việc bị người yêu giấu giếm. Chuyện này không liên quan đến tiền tài, mẹ Tiêu quả thật không hiểu nên bà đã nghĩ Từ Phóng Tình không muốn, sắc mặt bà lập tức tối sầm đi, "Nghe nói căn nhà đó là của con, nếu con không muốn để cho con của dì ở thì được thôi, con cứ tính tiền thuê nhà cho dì đi."
Tay Tiêu Ái Nguyệt lập tức nắm thành quyền, biểu lộ dị thường khó coi, "Mẹ, Tình Tình không có ý đó, mẹ đừng cố tình gây sự."
"Chị nói gì thế?" Tiêu Hiếu Nam đã tìm được tủ lạnh, gã cầm một bình nước khoáng bỏ lên miệng uống, sau đó ngồi lại bên cạnh mẹ Tiêu, giọng nói không che giấu sự bất mãn, "Bây giờ hai chị đã ở chung rồi, nhà của chị Tình Tình cũng là nhà của chị mà, sao có thể tính tiền với em trai của mình chứ?"
Từ Phóng Tình nhìn gã, trong đáy mắt chứa đầy sự bất đắc dĩ, sau đó cô hít một hơi rồi sâu kín mở miệng, có lẽ là bận tâm đến mặt mũi của Tiêu Ái Nguyệt nên cuối cùng vẫn lui một bước, "Nhà có thể cho Tiểu Nam, biệt thự thì không được vì đó là nhà của người khác, sau này con sẽ trả lại cho người ta."
Mẹ Tiêu cổ quái nhìn Từ Phóng Tình chăm chú, bà lại nhớ đến lần đầu đến Thượng Hải, đối tượng hẹn hò 'hụt' của Tiêu Ái Nguyệt đã nói khu biệt thự đó nổi tiếng cho 'tình nhân' ở Thượng Hải? Chẳng lẽ Tình Tình thật đúng là vợ lẽ? Bà lập tức không nói ngang nữa nhưng ngữ khí lại trở nên có chút không khách khí, "Dì không hiểu được thế giới của những người có tiền như con, nhưng bây giờ con đã kết hôn với Tiểu Nguyệt, nhà của con cũng là nhà của nó. Dù con có trả lại nhà thì Tiểu Nguyệt cũng phải đồng ý mới được, hơn nữa cũng phải thương lượng với dì nữa."
Từ Phóng Tình không trả lời, hai mắt đăm chiêu không nói được gì. Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở bên cạnh có thể cảm giác được hơi lạnh thấu xương phát ra trên người của Từ Phóng Tình. Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, "Mẹ, đó là chuyện riêng của Tình Tình."
"Cái gì mà chuyện của riêng nó chứ?" Mẹ Tiêu lớn giọng đến mức lạ lẫm, "Bây giờ nó là người của con rồi, chuyện của nó cũng chính là chuyện của con, nhà ở tốt như vậy mà có thể cho người khác sao? Của người khác cái gì chứ!"
Thật sự không biết nên làm sao đối mặt với 'người một nhà' ở trước mắt, cuối cùng Từ Phóng Tình cũng mất đi kiên nhẫn, sau một lúc sững sờ ngắn ngủi thì đột nhiên có chút mệt mỏi, sự chờ mong lờ mờ trong mắt dần tan biến, cô chậm rãi đứng lên, không thèm nhìn đến ai lấy một cái, sau đó thả chiếc gối đang ôm trong ngực xuống rồi đi vào phòng ngủ như một cái xác không hồn.
Từ Phóng Tình cũng không quay đầu lại, điều này khiến sắc mặt mẹ Tiêu càng khó coi hơn. Bà nhìn dáng vẻ muốn đuổi theo lại không dám của Tiêu Ái Nguyệt, trong lòng không lấy làm vui lắm, "Tiểu Nguyệt, con nhìn thái độ của nó đi, bây giờ vẫn còn chưa có con, chờ sau này nó sinh được con, chờ đến khi con già rồi, mẹ cũng không có ở đây, lỡ như hai đứa cãi nhau, nó khẳng định sẽ đuổi con ra khỏi cửa, con phải suy nghĩ cho kỹ, sinh con không phải chuyện nhỏ."
Tiêu Ái Nguyệt không có cách nào khác, cô biết Từ Phóng Tình không vui nhưng cô có thể làm gì? Cô chợt thở dài, phàn nàn nói, "Mẹ, mẹ có thể đừng có thành kiến với chị ấy lớn như vậy được không? Rốt cuộc là mẹ không thích chỗ nào của Tình Tình? Mẹ đừng làm con khó xử có được không?"
Tiêu Hiếu Nam ngược lại rất rõ tính cách của Từ Phóng Tình, thấy chị ấy không nói một lời đã rời đi, gã cũng không chịu được âm thanh cãi vã bèn cười trên nỗi đau của người khác, "Chị ấy sẽ không tức giận đó chứ?"
Trong phòng khách lớn chỉ nghe được giọng 'hỏi han ân cần' của hai mẹ con, giống như cơn mưa mùa đông ở Thượng Hải rơi lốp ba lốp bốp vào người Tiêu Ái Nguyệt, lạnh thấu lòng người.
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện thì Từ Phóng Tình lại đi ra ngoài. Lúc này, cô đã thay một bộ áo lông màu xanh quân đội, chẳng nói chẳng rằng, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi đi ra cửa. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy sự tình đã trở nên nghiêm trọng, trong lòng cảm thấy áy náy và bất an, nhăn nhó muốn ra ngoài cùng vợ. Mẹ Tiêu tức thì quát lớn nhưng mặt Từ Phóng Tình vẫn không có biểu tình mà lại còn mang theo khí thế coi thường, không thèm nhìn ai.
"Dì thấy con vốn không hề để dì vào mắt." Mẹ Tiêu khó thở, bà cầm tay Tiêu Ái Nguyệt lên, muốn chửi đổng, "Có ai đối xử như thế với trưởng bối chứ?"
Không nghe Từ Phóng Tình trả lời, chỉ chốc lát sau lại thấy cô xoay người. Mẹ Tiêu đột nhiên im lặng, mắt dừng trên người đối phương, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Từ Phóng Tình cũng nhìn lại bà, đôi mắt đẹp đánh giá bà từ trên xuống dưới. Hai người quỷ dị nhìn nhau một lúc, mẹ Tiêu bất giác lui về sau một bước, bà có chút chột dạ, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ, bà phẫn nộ Từ Phóng Tình vô lễ.
Từ Phóng Tình thờ ơ với phản ứng đó của bà, cô khoanh tay, dáng người cao cao bao phủ lấy mẹ Tiêu cao không đến một mét sáu, đè nén đến mức muốn gập cả người.
Tiêu Ái Nguyệt xông lên khoát tay Từ Phóng Tình rồi chạy ra sau lưng đối phương. Từ Phóng Tình quay đầu nhìn người yêu, ánh mắt lạnh băng không cách nào đối mặt trực tiếp. Tiêu Ái Nguyệt muốn nói gì đó để giải vây nhưng Từ Phóng Tình dường như đã biết dụng ý của người kia nên lập tức nhếch miệng giễu cợt. Bóng người thon dài ưu nhã bước đi, không nhanh không chậm đẩy cửa ra ngoài, không hề nhìn ba người trong phòng lấy một cái.
Cuối cùng mẹ Tiêu phản ứng lại, bà chỉ vào bóng lưng kia, lớn giọng mắng, "Phản rồi!! Tiểu Nguyệt, nó còn dám trừng mẹ!"
Tiêu Ái Nguyệt luống cuống tay chân mang giày, trong lòng ảm đạm không nói nên lời. Cô chạy thẳng đến bãi đỗ xe rồi chui vào xe có Từ Phóng Tình đang ngồi, sau đó xe lao vùn vụt đến công ty. Hai người đều không nói gì, Tiêu Ái Nguyệt lo lắng nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào cho đến khi Từ Phóng Tình xuống xe đi thẳng vào công ty.
Tiêu Ái Nguyệt hết cách nên chỉ có thể đi theo, thấy chị ấy làm việc chưa đến một ngày thì Mạnh Niệm Sanh đã bị gọi đến văn phòng, cũng không biết chị ấy đang tính toán chuyện gì.
Mạnh Niệm Sanh mặc đồ công sở càng lộ ra dáng người cao gầy, cô mỉm cười ngồi đối diện hai vị lãnh đạo, khách khí lại tôn kính nói, "Tổng giám đốc Từ, Tổng giám đốc Tiêu."
Tiêu Ái Nguyệt là bà chủ, khí thế trong nháy mắt bừng cháy, cô gật đầu nói, "Tiểu Mạnh đã quen công ty chưa?"
Mạnh Niệm Sanh khẽ cười, trịnh trọng nói, "Tôi rất thích nơi này."
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Ái Nguyệt liếc qua Từ Phóng Tình, thấy chị ấy giương khóe môi lên, ánh mắt lạnh đến đáng sợ. Tuy ngày thường, chị ấy ở trước mặt mình không câu nệ tiểu tiết nhưng khi khôi phục lại bộ dáng ăn nói có ý tứ vẫn là tiêu điểm của mọi người.
Mạnh Niệm Sanh rõ ràng cảm thấy áp lực đến từ Từ Phóng Tình, cô nghi hoặc bưng ly cà phê lên, cánh tay thoáng dừng một chút rồi lại buông xuống, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hòa hỏi, "Tổng giám đốc Từ tìm tôi có việc sao?"
Từ Phóng Tình nhếch môi, không mặn không nhạt mở miệng, "Em và Giang Lâm Lâm còn liên lạc không?"
Đôi mắt thanh tịnh của Mạnh Niệm Sanh trở nên khó hiểu, cô trầm mặc nửa phút như không muốn trả lời câu hỏi đầy hoài nghi này, "Sau khi từ Bắc Kinh trở về, chị ta không liên lạc với tôi nữa."
Tiêu Ái Nguyệt không biết Từ Phóng Tình muốn làm gì, cô không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ đó của Mạnh Niệm Sanh, cô cắn răng nói, "Tình Tình, chị hỏi vậy là sao?"
Đối mặt với câu trả lời kia, Từ Phóng Tình không có bất kỳ phản ứng nào, cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn kỹ hai người nọ, "Tiểu Mạnh, tôi muốn biết giữa Giang Lâm Lâm và Tần Thất Tuyệt rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì."
"Cái này..." Mạnh Niệm Sanh như vừa tỉnh mộng, cảm xúc nghi hoặc trong đáy mắt chậm rãi chuyển biến thành tỉnh táo, "Tôi nghĩ chắc các chị không biết, Giang Lâm Lâm có một cô em gái là cổ đông của công ty đối lập với công ty của Tần Thất Tuyệt, hai người họ quen nhau ở một buổi đấu giá từ thiện. Tần Thất Tuyệt đã đầu tư hết mấy triệu cho em gái của Giang Lâm Lâm, sau đó hai người trở thành bạn bè. Về sau, Tần Thất Tuyệt lại gầy dựng thêm một công ty mới và mời cô em gái kia hợp tác, lúc ấy em gái của chị Giang đã đầu tư ba mươi triệu, đồng thời bán hết cổ phần của công ty mình rồi chậm rãi ném hết toàn bộ qua công ty mới của Tần Thất Tuyệt. Lúc này, Tần Thất Tuyệt đã chuyển nhượng tư cách pháp nhân lại cho cô em gái ấy. Qua hai năm, công ty vốn đang phát triển như mặt trời ban trưa kia đột nhiên bị ai đó tố cáo có liên quan đến việc viên chức nhảy lầu, không ngờ đã điều tra và phát hiện công ty đó bị cuốn vào một vụ án hối lộ với kim ngạch hơn trăm triệu, kết quả là em gái của Giang Lâm Lâm hoàn toàn cõng hết cái nồi này, đến bây giờ vẫn còn ở trong tù."
Tiêu Ái Nguyệt không thể tưởng tượng, kinh ngạc nói, "Tần Thất Tuyệt lại không bị gì?"
"Không bị gì." Mạnh Niệm Sanh gật đầu, "Chị ta đã sớm thoát thân trước khi chuyện đó xảy ra, đây chính là nguyên nhân tại sao Giang Lâm Lâm luôn muốn đối phó với Tần Thất Tuyệt, hơn nữa cũng vì số tiền đầu tư của em gái đã không cánh mà bay."
Mọi chuyện đều rất kỳ quái, nhưng nếu nhân vật chính là Tần Thất Tuyệt, Từ Phóng Tình lại lập tức xem thường, cô cười nhạt, "Em gái của cô ta bị xử thế nào?"
Mạnh Niệm Sanh không đành lòng nói, "Phán quyết mười lăm năm, không cho ai thăm tù."
Tần Thất Tuyệt hủy hoại một gia đình, nhưng cũng không thể nói mọi thứ đều do chị ta, cơ mà hành vi bo bo giữ mình của chị ta quả thật làm cho người ta phản cảm. Có người dùng mười lăm năm để bảo vệ Tần Thất Tuyệt cũng không có nghĩa là người nhà của người đó sẽ bỏ qua. Tiêu Ái Nguyệt hiểu ra, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, "Giang Lâm Lâm ở Bắc Kinh lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể xử Tần Thất Tuyệt?"
Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, "Bắt không được nhược điểm."
Từ Phóng Tình nhìn vẻ mặt đầy cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo khó mà phát giác. Cô hững hờ nhìn bộ dạng ngu ngơ của Tiêu Ái Nguyệt rồi thấp giọng 'ừ' một tiếng, sau đó không chút nghĩ ngợi hỏi, "Mười bảy tuổi em đã bắt đầu đi theo Giang Lâm Lâm, nếu em đã sớm bị cô ta từ mặt, em cho rằng bản thân còn có thể ngồi ở trước mặt tôi sao?"
Sắc mặt của Mạnh Niệm Sanh lập tức tái đi, khoảng cách quá gần khiến cô cảm giác được khí tức lạnh lẽo của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt thấy sắc mặt người kia tái nhợt, trái tim bỗng nhiên nhối một cái, miệng run rẩy, trong nháy mắt hiểu được ý của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?"
"Giang Lâm Lâm đã sớm tính kế tôi rồi đúng không?" Lời nói của Từ Phóng Tình rất tự tin, cô đã quá hiểu rõ, bất kỳ dấu vết nào để lại cũng có thể giúp cô phát hiện ra manh mối. Cô dùng đôi mắt tối tăm như biển nhìn Mạnh Niệm Sanh chằm chằm, khóe miệng nở ra nụ cười quái dị, trong giọng nói không còn bình tĩnh mà toàn là sự lạnh lẽo, âm u như muốn đưa người ta vào chỗ chết, "Tôi không hiểu rõ Giang Lâm Lâm, mấy ngày trước, cô ta đã gọi điện thoại cho tôi và đề cập tới em, có vẻ như là cố ý nhắc đến. Tiểu Mạnh, từ cái ngày Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu có kế hoạch cứu em, tôi đã tự hỏi vì sao lúc trước Giang Lâm Lâm lại giao cho em công ty ở Bắc Kinh, thì ra cô ta đã sớm muốn kéo tôi vào nên mới cố ý tạo cho em một dáng vẻ vô cùng đáng thương, nếu tôi không đoán sai thì cô ta muốn lợi dụng Trần Vãn Thăng?"
Tiêu Ái Nguyệt quay người nhìn Mạnh Niệm Sanh, cô cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, nhưng nghĩ tới kế hoạch của em ấy và Giang Lâm Lâm, lửa giận ẩn tàng lập tức trào dâng, "Tiểu Mạnh, tại sao em có thể như vậy?"
"Chị Tình, tôi thật sự không biết rõ tình hình." Trên gương mặt bình thản của Mạnh Niệm Sanh ẩn ẩn sự hối hận, "Tôi giúp chị làm Trần Vãn Thăng sụp đổ nên chị Lâm đã đưa tôi về, chị ta cũng không hề nói cho tôi biết kế hoạch, cho đến khi trở lại Thượng Hải mới liên lạc với tôi."
"Cho nên em mới hết lần này tới lần khác nhắc bản thân sẽ định cư ở Thượng Hải?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Em trăm phương ngàn kế muốn vào công ty của tôi là để tìm nhược điểm của tôi sao?"
Mạnh Niệm Sanh không trả lời thẳng mà chỉ là nhẹ cắn môi dưới, khẽ gật đầu, "Chị ta đã hứa với tôi là sẽ không làm tổn thương mọi người."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy vô cùng thất vọng, cô cố nhịn cơn tức, cũng không mở miệng nói chuyện. Từ Phóng Tình ngược lại đứng lên đi đến trước bàn làm việc, sau đó cầm chiếc microphone màu đỏ lên, "Bây giờ tôi sẽ gọi một cú điện thoại, là gọi cho Quý Văn Việt hay Giang Lâm Lâm, em chọn đi Tiểu Mạnh, đây là cơ hội cuối cùng của em."
Mạnh Niệm Sanh gần như mất khống chế, cô cố gắng khắc chế thân thể không run lên vì sợ, sau đó ngước nhìn Từ Phóng Tình, đáy mắt ngấn nước đầy vẻ khẩn cầu, "Chị Tình, xin đừng nói cho họ biết."
Đừng nói cho ai? Cam Ninh Ninh hay Quý Văn Việt? Từ Phóng Tình đã phát hiện từ lúc nào? Tiêu Ái Nguyệt rất muốn biết, Từ Phóng Tình đồng ý để Mạnh Niệm Sanh vào công ty thật sự không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Đáng tiếc Mạnh Niệm Sanh quả thật không thể khiến người ta căm hận, nếu không thì Từ Phóng Tình sẽ không cho em ấy thêm cơ hội.
Tiêu Ái Nguyệt liếm môi một cái, thở dài thật sâu, "Hay là em hẹn Giang Lâm Lâm đến Thượng Hải đi, chúng tôi sẽ đàm phán ở trước mặt chị ta."
Từ Phóng Tình nghiêng đầu sang chỗ khác, nghe Tiêu Ái Nguyệt quyết định xong cũng không hề tức giận như trong tưởng tượng, trong mắt cô lướt qua ánh sáng không dễ dàng phát giác, "Tôi còn có một quyết định khác, trước khi cô ta đến, em hãy nhập cổ phần vào công ty của chúng tôi đi."
Tiêu Ái Nguyệt yên lặng, cái này mới thật sự là bị kéo xuống nước đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT