Tiêu Ái Nguyệt nấu bốn món ăn cho buổi tối, thời điểm mới làm đến món cá chua ngọt thì An Cửu Cửu điện thoại đến nói Quý Văn Việt đã trở về, hỏi cô có thời gian cùng đi đón chị ấy không.
Từ Phóng Tình vẫn chưa biết chuyện giường chiếu của An Cửu Cửu và Tần Thất Tuyệt. Tiêu Ái Nguyệt nhăn nhăn nhó nhó chạy đến thư phòng kể mọi chuyện cho vợ nghe. Từ Phóng Tình khép hờ hai mắt như có điều suy nghĩ, "Em nghĩ rằng chị Việt sẽ không biết sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc, "An Cửu Cửu sẽ không ngốc như vậy đâu?"
Từ Phóng Tình không nói nữa, lúc đầu cô còn dự định tối nay sẽ khi dễ Tiêu Ái Nguyệt, không ngờ Quý Văn Việt lại trở về. Cô vào phòng bếp rửa sạch rau xanh, cuối cùng bình tĩnh quyết định, "Để An Cửu Cửu đi rước chị ấy đi, em chừa lại hai món, tối nay chị Việt sẽ ghé đây ăn."
Tiêu Ái Nguyệt nghe lời gọi điện cho An Cửu Cửu nhưng người kia lại không thuận theo, nói là không dám một mình đối mặt với Quý Văn Việt. Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình sắp mất kiên nhẫn bèn tranh thủ cúp điện thoại, cô sợ đối phương nổi giận. Kiên nhẫn của chị ấy đối với An Cửu Cửu càng ngày càng kém, cũng đúng, đối mặt với một con oắt ba đời làm quan nhưng suốt ngày cứ mơ mộng, người bình thường thật sự cũng chẳng có cảm tình.
Tiêu Ái Nguyệt lại không yên lòng gọi điện thoại cho Cam Ninh Ninh, hỏi cô có thể đến sân bay cùng An Cửu Cửu, sau đó về nhà mình ăn liên hoan được không. Cam Ninh Ninh vui tươi hớn hở hứa hẹn nói mình thích ăn sủi cảo, còn kêu Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị nhiều thêm chút.
Nghe nói Tiểu Mập Mạp mở một của hàng thú cưng ở Hoàng Phổ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa ghé qua đó, cô vừa thái thịt vừa nói chuyện với Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình ngược lại đã biết chuyện này, chị ấy còn nói Mạnh Niệm Sanh đã mua cửa hàng đó và tạm thời cho Cam Ninh Ninh thuê, giá cả không cần nói cũng biết. Nội tâm Tiêu Ái Nguyệt có chút xúc động, cảm khái Mạnh Niệm Sanh đúng là đồ si tình, biết rõ Cam Ninh Ninh và mình không có kết quả nhưng vẫn mãi cố chấp. Cô chép miệng hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị có thể kiên trì với tình cảm đơn phương không có kết quả không?"
Từ Phóng Tình vẫn đứng bất động ở cửa phòng bếp, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tạp dề trên người Tiêu Ái Nguyệt, đột nhiên nghe được câu hỏi mới lấy lại tinh thần, cau mày nói, "Cái gì? Tiêu Ái Nguyệt, trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến tôi thầm mến chỉ có chính tôi mà thôi."
Bộ dạng ngạo mạn này trông có chút cuồng vọng, Tiêu Ái Nguyệt muốn phản bác nhưng nghĩ lại không tìm thấy lý do chính xác, cũng không thể đánh cược gì. Được rồi, vậy chị theo đuổi chính mình đi! Vừa nghĩ tới Từ Phóng Tình sẽ vì bản thân mà vứt bỏ cô, Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được liền muốn chửi đổng, chủ ý này quá mạo hiểm, cô không muốn thử.
Dường như là biết Tiêu Ái Nguyệt nhất định sẽ kinh ngạc, tâm tình của Từ Phóng Tình tốt hẳn, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lên tiếng, "Nhắc mới nhớ, hình như em quen biết Đạt Lâm?"
Đạt Lâm là ai? Cái tên này nghe quen quen, nhưng Tiêu Ái Nguyệt không nhớ nổi, cô sầu mi khổ kiểm nói, "Em không biết, là ai vậy? Hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi."
"Một người phụ nữ." Từ Phóng Tình thấy cô giả ngu, khóe miệng nặn ra một nụ cười lạnh, "Am hiểu tình một đêm, thích câu dẫn một số bé gái ngốc nghếch nhiều tiền, có đôi khi cũng sẽ thay đổi khẩu vị nặng hơn chút, tìm người có dáng vẻ béo ú, tuổi tác lớn."
Tiêu Ái Nguyệt thả cái xẻng trong tay xuống, đờ đẫn quay đầu nhìn khuôn mặt giống như cười mà không phải cười kia, "Có ai nói vợ của mình như chị chứ?"
"Nhớ ra rồi à?"
Không có, Tiêu Ái Nguyệt thật sự không nhớ nổi. Cô cảm thấy Từ Phóng Tình đang đùa mình, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chị ấy sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Cô chút không được tự nhiên nói, "Có phải chị nghe ai đồn gì rồi? Em luôn luôn giữ mình trong sạch, đừng nói Đạt Lâm gì đó, dù là Đạt thúc, em cũng không có hứng thú. Thật đó, em không hề thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào hết."
Thịt mỡ đã ráo dầu, Tiêu Ái Nguyệt dùng muôi lớn múc ra chén nhỏ rồi chuẩn xào rau xanh. Từ Phóng Tình đưa tay hất mớ tóc thẳng rối tung trên vai, dáng dấp hững hờ, "Thật ra vào cái đêm ở Nhật Bản, em gọi người phụ nữ kia đến khách sạn làm gì?"
"Keng" một tiếng, thìa rơi xuống mặt đất trúng vào chân Ngốc Nguyệt. Sau khi về nhà, Ngốc Nguyệt rất thích quấn dưới chân của Tiêu Ái Nguyệt để chờ ăn, nào ngờ lần này lại dính trúng cái muôi sắt nóng hỏi lên da khiến nó kêu la thảm thiết. Từ Phóng Tình đưa cánh tay tới, mặt biến sắc trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt vội tắt bếp, sau đó gấp gáp tìm thuốc bôi cho Ngốc Nguyệt.
May mà trong nhà có nhiều thuốc, trong hòm thuốc của Từ Phóng Tình có đủ các loại thuốc trị thương. Tiêu Ái Nguyệt đuối lý, vùi đầu nhỏ giọng giải thích, "Là do em không dám chắc."
Từ Phóng Tình thoáng dừng động tác băng bó trên tay, cô cười lạnh một tiếng, "Em cho rằng tôi tin?"
Mặt mũi của Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, cũng may người giao thức ăn đã đến ngoài cửa, Tiêu Ái Nguyệt trả tiền rồi xách ba bốn hộp thức ăn vào phòng bếp. Cô nhớ Cam Ninh Ninh có dẫn theo bạn trai, nếu em ấy cùng đi, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ bám theo. Tiêu Ái Nguyệt có chút chột dạ, mắt nhìn thấy Từ Phóng Tình không vào lại bếp, trong lúc nhất thời rối loạn cả lên, cũng không biết giải thích thế nào với người kia.
Tiêu Ái Nguyệt quả thực không nhớ ra Đạt Lâm, nhưng cô lại nhớ rất kỹ chuyện liên quan tới người phụ nữ Nhật Bản. Trong tay của Từ Phóng Tình đang nắm giữ vô số chứng cứ 'không an phận' của cô, chỉ cần ngẫu nhiên đưa ra một cái sẽ khiến cô nhanh chóng ngã quỵ chứ đừng đề cập gì đến chuyện khác. Tuy nói cô không có tư tưởng ngoại tình nhưng cô đôi khi cũng YY mỹ nữ khác có sai không?
Hết lần này tới lần khác, Từ Phóng Tình không hề quan tâm đến việc cô làm. Ví dụ như mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Tần Thất Tuyệt, quả thật là chẳng có gì nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ định cô không liên quan gì đến Tần Thất Tuyệt. Chị ta đích thực rất yêu diễm, thời điểm nghe được tin An Cửu Cửu lên giường với chị ta, Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng rảnh hơi để khinh thường, giống như Tần Thất Tuyệt trời sinh ra đã là như thế. Cô chấp nhận thủ đoạn và cách thức của Tần Thất Tuyệt, cũng không hề cảm thấy áp lực. Suy cho cùng, Tiêu Ái Nguyệt là một kẻ 'đam mê cái đẹp', trời sinh đã thích phụ nữ cường thế xinh đẹp, Từ Phóng Tình là một trong số đó, Tần Thất Tuyệt cũng vậy.
Khác biệt chính là Từ Phóng Tình là vợ, Tần Thất Tuyệt là đối thủ. Tiêu Ái Nguyệt yêu Từ Phóng Tình, thưởng thức và căm hận Tần Thất Tuyệt. Cả hai cảm xúc mâu thuẫn này làm Từ Phóng Tình phát hiện người phụ nữ kia đã trở thành hạt cát trong mắt mình. Cho dù Tiêu Ái Nguyệt đã cẩn thận hơn, song thỉnh thoảng nghe ai nhắc tới Tần Thất Tuyệt vẫn sẽ bị giật mình.
Lúc Quý Văn Việt đến, đồ ăn đã nấu xong, bảy món mặn, một món canh, bảy người vừa phù hợp. Bạn trai của Cam Ninh Ninh còn mua hai bịch sủi cảo đông lạnh, Cam Ninh Ninh theo sau lưng gã, ánh mắt dao động, không biết phiêu đi nơi nào.
Tiêu Ái Nguyệt đưa tay chào hỏi mới nhìn thấy Quý Văn Việt cũng theo sau lưng họ, bên cạnh còn có Mạnh Niệm Sanh, chẳng lẽ hai người này đi du lịch chung chỗ? Tiêu Ái Nguyệt trao đổi ánh mắt với Từ Phóng Tình liền thấy chị ấy khẽ mỉm cười, cô hơi sững sờ, sau đó liền nghe chị ấy không có hảo ý mở miệng, "Hai người hẹn hò xong rồi cùng nhau trở về đó sao?"
Theo lý thuyết, An Cửu Cửu và Cam Ninh Ninh đi đón họ nên trên đường hẳn đã tán gẫu qua chuyện này. Từ Phóng Tình vừa hỏi ra miệng, hai người Cửu - Ninh lại đồng thời dựng lỗ tai lên. Mạnh Niệm Sanh nhìn Quý Văn Việt một chút, sau đó cười nhạt nói, "Tình cờ gặp ở Hy Lạp."
Lại đi Hy Lạp, trùng hợp như vậy sao? Cả đám người vẫn giữ thái độ không tin. Tiêu Ái Nguyệt vội vàng tiến lên rót rượu, An Cửu Cửu thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Quý Văn Việt vài lần nhưng đối phương dường như không nhìn thấy cử chỉ nhỏ đó, cô gỡ nút thắt của dây áo khoác, không đếm xỉa đến ai khiến thần sắc của An Cửu Cửu dần lạnh lẽo.
Cam Ninh Ninh bên kia cũng đang nói chuyện phiếm với Mạnh Niệm Sanh nhưng Mạnh Niệm Sanh cứ luôn khách khí, không còn thân thiện như trước. Cam Ninh Ninh có chút khó hiểu, cô kéo tay của bạn trai, chỉ vào con cua trên bàn nói muốn ăn. Hà Bảo Bảo cũng rất tốt tính, gã vừa nói chuyện vừa lột cho người yêu hai con. Lần này, Mạnh Niệm Sanh vẫn không nói gì, cô thừa dịp Tiêu Ái Nguyệt đi vào bếp lấy cơm liền chạy theo.
"Chị Tiêu."
"Ừm?" Tiêu Ái Nguyệt vừa quay đầu lại nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh đang đứng sau lưng mình, còn tưởng rằng em ấy có chuyện muốn nói, mi tâm giật nảy một cái, khó khăn nghĩ làm sao an ủi chuyện của Cam Ninh Ninh, "Sao vậy?"
"Tôi giúp chị." Mạnh Niệm Sanh cũng không có nói đến chuyện của Cam Ninh Ninh, ngược lại cô quan tâm đi đến bên người Tiêu Ái Nguyệt rã đông sủi cảo, sau đó giải thích, "Chị đừng khẩn trương như thế, tôi cũng không có ý gì đâu, lúc nãy tôi đã ăn một ít trên máy bay rồi nên tạm thời không đói lắm, để tôi giúp chị."
Tiêu Ái Nguyệt đứng tại cửa phòng bếp nhìn về phía Cam Ninh Ninh, thấy cô mập chết bầm vô tâm vô tư kia đã bắt đầu ăn đến con cua thứ ba, trong lòng mặc niệm một câu "tác nghiệt", sau đó cô lại quay đầu nhìn bóng lưng của Mạnh Niệm Sanh, lại cảm thấy Cam Ninh Ninh đúng là có mắt không tròng, "Em ở Hy Lạp chơi có vui không?"
"Tôi và chị Việt không có hẹn, gặp ở Hy Lạp là trùng hợp." Mạnh Niệm Sanh vốn thông tuệ, thấy cô bất động thanh sắc mới chậm rãi cân nhắc, "Cũng có thu hoạch mà, tôi về quê, mới phát giác được bản thân đã lớn tuổi, nên tìm bạn."
Tiêu Ái Nguyệt cứng mặt, cô sợ em ấy sẽ tùy tiện tìm đại đàn ông giống như Cam Ninh Ninh, "Em muốn kết hôn?"
"Không có." Mạnh Niệm Sanh cười, "Tôi đang tìm bạn gái trên web hẹn hò, là người gốc Thượng Hải, đã hẹn ngày mốt gặp mặt."
Tiêu Ái Nguyệt thật tâm thích cô gái kiên cường này, nghe cô có thể buông bỏ Cam Ninh Ninh vô lương tâm thích ăn hàng kia, trong lúc nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô đưa tay sờ lên đầu Mạnh Niệm Sanh, "Em vui vẻ là được rồi, cần hỗ trợ gì thì cứ việc tìm tôi."
Sủi cảo đã nấu xong, Mạnh Niệm Sanh chỉ ra ngoài cửa, "Chị có biết chuyện giữa An Cửu Cửu và Tần Thất Tuyệt không?"
Tiêu Ái Nguyệt kém chút bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn người kia, "Cái quỷ gì?"
Mạnh Niệm Sanh đoán đối phương đã biết, nếu không sẽ không để cho Cam Ninh Ninh theo An Cửu Cửu đến sân bay, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của người kia, cô liền cười, "Tần Thất Tuyệt gọi điện cho chị Việt, đúng lúc tôi ở bên cạnh."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Oa!! Tần Thất Tuyệt là sợ thiên hạ không loạn sao!!!! Tiêu Ái Nguyệt bần thần cả người, cô căn bản không rõ ràng Tần Thất Tuyệt muốn làm gì, chẳng trách lúc cô nói cho Từ Phóng Tình biết, chị ấy cũng hỏi một câu như vậy, hóa ra tất cả mọi người đều không thể bị gạt? Rốt cuộc Tần Thất Tuyệt muốn làm gì!!!
Hai người bưng sủi cảo và cơm trở lại bàn ăn, An Cửu Cửu đang không biết khoe với Quý Văn Việt ra sao, Tiêu Ái Nguyệt có chút tội nghiệp bèn tiếp miệng hỏi gần đây cô ta đang bận cái gì, An Cửu Cửu nói đang làm quán bar, tuần sau khai trương, mời mọi người đến chơi.
Cam Ninh Ninh vô tâm vô tư nói chuyện phiếm với bạn trai, nhưng thần sắc đã không còn nhẹ nhõm như lúc đầu, không biết có phải là vì Mạnh Niệm Sanh lạnh lùng với cô hay không. Tiêu Ái Nguyệt chướng mắt với gã bạn trai kia, nghĩ đến Ngốc Nguyệt liền kéo bàn tay dính đầy gạch cua của Cam Ninh Ninh đi, "Ngốc Nguyệt nhà tôi bị nóng, em giúp tôi xem thử chút đi."
Cam Ninh Ninh không chịu từ bỏ đĩa sủi cảo, bất mãn thì thầm vài tiếng rồi mới bất đắc dĩ đi theo Tiêu Ái Nguyệt. Cô rửa tay, sau đó ôm Ngốc Nguyệt vào trong ngực, chưa đến hai giây liền giật bắn người nhảy lên sofa, "Má ơi, nó mang thai!"
Tiêu Ái Nguyệt ngây dại quay đầu nhìn lại bàn ăn thì phát hiện tất cả mọi người cũng đều ngây ngẩn. Hà Bảo Bảo cũng kinh ngạc, "Không phải hai con mèo nhà chị đều là mèo cái sao?"
An Cửu Cửu quay đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Chị thụ tinh nhân tạo cho nó sao?"
Vẻ mặt của Từ Phóng Tình vẫn lạnh lùng, nhưng rõ ràng đã bị hù dọa, cô bực bội dừng một chút, "Nhìn tôi làm gì? Cũng không phải tôi làm."
An Cửu Cửu im lặng thầm nghĩ 'nhất định là chị muốn làm, nhưng y học chưa có kỹ thuật thôi'. Tiêu Ái Nguyệt luống cuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Phóng Tình, lắp bắp nói, "Em cũng không có làm."
Thấy ai cũng nghiêng ngả và không đành lòng đối mặt, Quý Văn Việt nhếch nhẹ khóe miệng, sao Tiêu Ái Nguyệt vẫn cứ ngốc nghếch như thế. Cô giương mắt nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của cô cũng quay đầu nhìn lại. Hai người đều không mở miệng nói chuyện, Quý Văn Việt cười khổ, Từ Phóng Tình nhấc lông mày rồi buông lỏng hai tay, "Chị Việt, chị muốn nuôi mèo không?"
Nhanh như vậy đã tìm chỗ hạ cánh???? Tiêu Ái Nguyệt thật sự sùng bái, còn chưa kịp nói chuyện thì Từ Phóng Tình đã cho cô một cái liếc mắt đưa tình làm cả người cô bất động, sau đó lại nghe đối phương chậm rãi nói tiếp, "Ai thấy cũng có phần, tôi thay mặt Ngốc Nguyệt cám ơn các vị cha nuôi mẹ nuôi."
Cả đám kinh ngạc đến ngây người!!! An Cửu Cửu bị sự vô sỉ của người kia làm chấn động đến mức nói không nên lời, ngược lại Mạnh Niệm Sanh dịu dàng nói, "Được đó, tôi cũng chuẩn bị định cư ở Thượng Hải, có thể nuôi mèo."
Lại là một tiếng nổ! Cam Ninh Ninh mê mang, An Cửu Cửu bấn loạn, Quý Văn Việt uống xong giọt cuối cùng trong ly rượu đỏ, dáng vẻ 'binh tới tướng đỡ', không nhanh không chậm nói, "Không được, tôi đã làm mẹ nuôi cho con của em rồi, không thể loạn thân phận." Nói xong còn cố ý đi vào phòng khách xách hai cái vali đến, bên trong toàn là quần áo trẻ con, nam nữ đều có, sau đó vân đạm phong khinh trêu ghẹo nói, "Tôi mua hơi nhiều, nếu con của em không dùng được thì cứ để lại cho Bì Lợi, giá hữu nghị, giảm còn 80%."
Quả nhiên gừng càng già càng cay, đám người giờ mới hiểu được tại sao Quý Văn Việt và Từ Phóng Tình có thể trở thành bạn bè, không chỉ là ăn ý mà còn vô sỉ!! Vô sỉ y chang nhau!!
Không ngờ Từ Phóng Tình lại gật đầu, "Cho Ninh Ninh vài món đi, đúng rồi, tương lai Tiểu Mạnh có muốn làm mẹ nuôi của con của Ninh Ninh không?"
Cam Ninh Ninh, "..."
Mạnh Niệm Sanh, "..."
Hà Bảo Bảo, "..."
Tiêu Ái Nguyệt che mặt, xin thương xót chút đi chị Tình, đừng xát muối vào vết thương của Mạnh Niệm Sanh nữa!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT