Từ Phóng Tình không có ở đây, người bị ảnh hưởng chỉ có thể là Tiêu Ái Nguyệt.
Hai ngày không có việc gì làm, mới sáng sớm, Bì Lợi đã báo cáo công việc cho Tiêu Ái Nguyệt biết, còn bảo mình đã cài bẫy gặp người phụ trách công trình. Tiêu Ái Nguyệt khoát tay, khó tin lên tiếng, "Tôi đã nói rồi, Bì Lợi, lãnh đạo phụ trách việc trợ cấp của chính phủ đã lên tiếng rồi, bây giờ tìm gặp ai cũng vô dụng, nếu không thì Từ Giang Hoan đã sớm đi tìm người trước rồi. Hiện tại, chúng ta đừng tìm ai nữa, cứ giữ yên tư thế bất động, việc này để Từ Giang Hoan đau đầu một mình được rồi."
Công trình của Từ Giang Hoan nói lớn không nói, nói nhỏ cũng không nhỏ, giá trị đầu tư hơn trăm triệu lại bị chính phủ làm khó dễ mà mắc cạn trong biển nước sâu, Bì Lợi biết mình không thể so đo nhiều với Tiêu Ái Nguyệt bèn thăm dò, "Chẳng lẽ thật sự đã mất hết tất cả rồi?"
"Làm gì dễ dàng như vậy." Tiêu Ái Nguyệt co người trên ghế, mặt ủ mày chau trả lời, "Từ Giang Hoan nhất định có chuyện giấu tôi, trợ cấp chính phủ chỉ mới được vài trăm triệu thôi, quan trọng là nhà đầu tư và tiền vay ngân hàng, bây giờ bị chính phủ khống chế, nhà đầu tư cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngân hàng phải tạm dừng để theo dõi, Từ Giang Hoan có thể không hành động sao? Nhất định đã có ai đó tìm cô ta để ra điều kiện nhưng cô ta không đồng ý nên mới tìm đến tôi."
Lần đầu tiên Bì Lợi nghe Tiêu Ái Nguyệt phân tích tình trạng kỹ càng như vậy, ấn tượng cố hữu ban đầu có chút đổi mới, "Cho nên chúng ta không cần phải để ý đến nữa sao?"
"Thương mại là thương mại, tài chính là tài chính." Tiêu Ái Nguyệt không chút rung động nhìn lại đối phương, cảm xúc trong đáy mắt chợt gợn sóng, "Mặc dù nói không phân biệt tài chính và thương mại nhưng đó là chuyện của người khác. Chúng ta làm mậu dịch, chỉ cần đi theo ăn canh là được rồi. Có thể cô không hiểu rõ tôi nhưng tôi cũng chẳng có dã tâm gì quá lớn hay là kiểu lãnh đạo bảo thủ, cẩn thận và an toàn phải được đặt lên hàng đầu, hiểu không? Tôi mặc kệ lúc trước cô và tổng giám đốc Từ hợp tác như thế nào, nhưng một khi tôi đã ở đây, có một số việc, chúng ta phải biết là không thể lệch khỏi quỹ đạo của thế giới. Biết không có nghĩa là phải tham gia, cứ nhường cho Từ Giang Hoan nói chuyện làm ăn với chính trị gia đi, chúng ta ôm đùi chờ ngày thu lưới nhặt vài cái vảy cá là đủ no rồi."
Bì Lợi khó tránh khỏi hiếu kì, "Vậy cô còn muốn tham gia tiệc sinh nhật mẹ của chủ tịch Trần không?"
"Đi chứ." Tiêu Ái Nguyệt buông tay, "Ra ngoài nhìn sự đời nhiều một chút sẽ tốt hơn, chỉ là tôi không có thư mời nên không thể vào được."
"Ha ha..." Bì Lợi bật cười, "Cô muốn đi thì cứ nói tôi, tổng giám đốc Từ để thiệp mời ở chỗ tôi này."
Mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng lên, kỳ quái hỏi, "Sao lại ở chỗ của cô?"
"Tổng giám đốc Từ nói nếu cô muốn đi thì đưa thiệp mời cho cô, không thì thôi." Bì Lợi kèo cửa phòng ra rồi trêu Tiêu Ái Nguyệt, "Tổng giám đốc Từ còn nói đêm nay chị ấy đã chuẩn bị cho chủ tịch Trần một món quà, hy vọng cô cũng thích."
"Quà gì?"
"Suỵt!" Bì Lợi vừa lải nhải vừa cảnh giác nhìn ra ngoài cửa một cái, thấy không có ai để ý bên này bèn quay đầu trở về, "Trời biết đất biết, cô biết tôi biết, chuyện liên quan đến mạng sống này, chúng ta coi như chưa nói gì nhé."
Thần kinh của Tiêu Ái Nguyệt mẫn cảm, cô luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra nhưng cũng không nói ra cụ thể. Tâm thần cô hơi mất tập trung khi nói chuyện điện thoại với Từ Giang Hoan, cô hỏi chuyện bên Jojo mới biết Jojo đã bắt đầu để lộ ra tình trạng kinh tế khó khăn của mình cho Từ Giang Hoan thấy, xem ra đường dây bên Jojo quả thật không hề đi sai. Bình thường Khang Thụy Lệ quản chế kinh tế của cô ta quá nghiêm khắc, Đông Văn Giang lại vừa mới mua một con xe tốt khiến Jojo bị áp lực, thật sự là đáng thương muốn chết.
Bên kia, Đông Văn Giang thì thầm bên tai vợ, Khang Thụy Lệ xem thường Jojo đã quen, hơn nữa bà vốn không vừa lòng việc gả con gái cho Đông Văn Giang, hiện tại Jojo lại vì gã tiêu xài mà lên tiếng đòi tiền khiến bà càng khí cấp công tâm, trực tiếp cự tuyệt ngay ngoài cửa, điều này làm cho mối quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng xấu, chuẩn xác chứng thực kế hoạch của Tiêu Ái Nguyệt.
Đông Văn Giang quả đúng là một gã cặn bã, lừa đảo người ta không chút áy náy. Gã đến Thượng Hải chưa được một năm, chẳng những cưới được 'Bạch Phú Mỹ' mà còn lấy được danh hiệu 'con rể Khang gia' mang đi đắc tội khắp nơi, khó trách Khang Thụy Lệ lại chán ghét gã đến vậy. Tuy chán ghét nhưng công việc vẫn phải làm, vào đêm tiệc do Trần Vãn Thăng tổ chức, gã cùng Khang Thụy Lệ tay trong tay đến trình diện, giới truyền thông ở hiện trường rất nhiều cũng không nhìn ra ngăn cách trong cử chỉ thân mật của hai người.
Trần Vãn Thăng quá khoa trương, đại thọ tám mươi tuổi của mẹ già mà cô còn bố trí thảm đỏ dài hơn hai trăm mét bên ngoài sơn trang, hơn nữa còn mời rất nhiều nhà truyền thông, chiêu đãi lộ thiên các món mỹ thực cùng rượu ngon. Tiêu Ái Nguyệt ngược lại không quá cầu kỳ, cô dẫn theo Bì Lợi trực tiếp đi đường vòng vào trung tâm bữa tiệc.
Cả một con đường đầy xe sang và gái đẹp, mấy chiếc xe của chính phủ ngừng khá xa, không lộ ra ánh sáng dưới ống kính của giới truyền thông. Chiếc Audi màu đen dừng trước mặt Tiêu Ái Nguyệt một hồi, cô mới cười nói với Bì Lợi, "Cô nhìn xem, thư ký Vệ cũng đến, thể diện của Trần Vãn Thăng thật lớn."
Bì Lợi chỉ cười không nói, cô chỉ vào con đường phía trước rồi ra dấu xin mời đi trước.
Ký tên, vào sân.
Bầu không khí của buổi tiệc rất thân thiện, mặc dù chính chủ còn chưa ra sân nhưng khách khứa đã đến khá đông đủ. Tiêu Ái Nguyệt phải vượt đường xa nên đã đến muộn, Giang tiểu thư đứng trên sân khấu cầm micro ấm áp nhắc nhở, "Xin chào các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đến tham gia đại thọ tám mươi tuổi của Trần lão phu nhân! Sự có mặt của quan khách là niềm vinh hạnh cho chúng tôi. Hôm nay là ngày trọng đại, chủ tịch Trần đã cố ý mời bên truyền thông đến, mong mọi người hãy phô bày ra tư thái đẹp nhất của bản thân cho mọi người nhìn thấy tinh thần và diện mạo vĩ đại của thương nhân, đồng thời cũng phải cám ơn chủ tịch Lý sơn trang, cám ơn anh đã cung cấp cho chúng tôi một nơi duyên dáng thế này."
Mặc dù đoàn ca múa mừng cảnh thái bình ở nơi cao cấp nhất của Thượng Hải nhưng vẫn không thể che giấu được khí tục, lành du lịch chất đầy tiền tài này trang trí đại đường tráng lệ theo phong cách bảo thủ, đèn hoàng kim thủy tinh trông rất chướng mắt, ánh sáng nhàn nhạt đầy dung tục. Bì Lợi ở bên cạnh bất động thanh sắc "xùy" một tiếng phỉ nhổ, "Ọe."
Tiêu Ái Nguyệt muốn cười, "Cô không thích nhưng người khác thích."
'Người khác' chính là chủ tịch Lý thích nịnh nọt, chỉ cần mở miệng vuốt mông ngựa một tiếng đã khiến gã vui mừng khôn xiết.
"Kiểu trang trí này... không phải tôi nổ chứ toàn Thượng Hải, không, trên khắp cả nước cũng không tìm thấy cái thứ hai."
"Không sai, vẫn là đổng sự Lý có phẩm vị, người bình thường làm gì học được."
"Không có phẩm vị thì làm sao đổng sự Trần chọn nơi này được? Nhìn xung quanh đi, đừng nói người ta là đổng sự Trần, tôi nghe nói thư ký Vệ cũng đến, nhưng tôi nhớ mảnh đất này của đổng sự Lý là do thư ký Vệ tự mình chia."
"Nói gì vậy." Không biết vuốt mông ngựa có hiệu quả không chứ chủ tịch Lý đã trở mặt rồi, "Đợi thêm một lúc sẽ biết ngay thôi, nhưng cũng đừng nói mấy lời này nữa. Hôm nay là sinh nhật mẹ của đổng sự Trần và cũng chẳng có bất kỳ lãnh đạo hay người có thân phận gì đặc thù cả, đương nhiên thư ký Vệ là ân nhân của tôi, chỉ cần anh ta nói một câu, Lý Tiến tôi dù có lên núi đao hay xuống vạc dầu cũng không chối từ."
"Tốt lắm, vỗ tay cái nào, đổng sự Lý quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, người quen biết thư ký Vệ không hề tầm thường."
"Không sai, không sai."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên ở cách đó không xa khiến Tiêu Ái Nguyệt đứng ngồi không yên, "Toàn lời dối trá."
Bì Lợi giơ ly đế cao lên với gã đàn ông phía xa đang liên tiếp mời rượu, "Đừng có hận đời thế chứ, tổng giám đốc Tiêu, trò hay chỉ mới vừa bắt đầu thôi."
Gã đàn ông được Bì Lợi mời rượu đang đi về phía các cô, Tiêu Ái Nguyệt trực tiếp đứng lên, "Tôi đi toilet." Nói xong liền thoáng nhìn gã nọ.
Đông Văn Giang đang đợi cô ở cửa toilet, miệng gã ngậm điếu thuốc thơm, dáng vẻ bất cần đời có chút chán chường, "Có nhìn thấy Khang Thụy Lệ không? Bà ta còn nói với mọi người là bà ta đặc biệt coi trọng tôi, nhưng thật chất ngay cả Khang thị cũng không cho tôi đến."
"Gia nghiệp của anh ở Thành phố H lớn như vậy mà vẫn tiếc rẻ mấy thứ này?" Yến hội mới vừa mới bắt đầu không lâu, ngoài toilet lác đác vài người, Tiêu Ái Nguyệt kéo gã lại gần, khẩn trương hỏi, "Sao hả?"
"Thành phố H có thể so sánh với biển rộng này sao?" Đông Văn Giang chẳng thèm ngó tới, "Đầu gà khác với đuôi phượng, biết làm sao được? Tôi có nói với Jojo là của cải nhà tôi đã bị cô của tôi lấy lại vì tôi không chịu đi theo bà ấy, bây giờ cô ấy đang rất áy náy và luôn nghĩ mọi cách để đền bù cho tôi, tôi chỉ cần đối xử tốt với cô ấy một chút sẽ khiến cô ấy vui vẻ."
"Từ từ cũng đâu vào đấy thôi."
"Cô nói thử xem..." Đông Văn Giang cười cười nhìn thẳng vào mặt cô, nửa đùa nửa thật hỏi, "Nếu cô ấy biết chúng ta đối xử với Jojo như vậy thì sẽ vui mừng hay thất vọng?"
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt dâng lên cảm xúc lạ kỳ, nửa ngày không nói được tiếng nào.
"Sammi là người ân oán phân minh, còn nhớ lúc trước cô ấy không đồng ý tôi cưới Jojo không?" Đông Văn Giang nhớ ra gì đó, vẻ kiên quyết vốn có trong mắt dần hiện ra thần sắc đầy hoài niệm, "Tiểu Tiêu, tại sao chúng ta đơn giản hơn cô ấy nhưng lại không bằng cô ấy?"
Ánh mắt nhìn về ly rượu trên tay khách mời ở phía xa, buổi tiệc ồn ào khiến Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ giống như đang ở trong sương mù, "Tôi không hối hận về bất kỳ quyết định gì mà tôi đã làm."
Đông Văn Giang vỗ một cái lên vai cô thật mạnh, "Tôi hy vọng tôi cũng có thể nói ra câu nói này, nhưng tôi không thể, đi thôi, Trần Vãn Thăng sắp ra sân rồi."
Trở về mới phát hiện Bì Lợi đang nâng ly nói chuyện với gã đàn ông ban nãy, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng không chen lời vào lọt. Trần Vãn Thăng kéo người mẹ có mái tóc trắng xoá xuất hiện trên sân khấu, camera hai bên bắt đầu chạy, thỉnh thoảng còn có tiếng máy chụp ảnh vang lên. Mẹ của Trần Vãn Thăng tương đối khẩn trương, bà cụ nắm chặt tay Trần Vãn Thăng không dám bước lên trước, trên mặt không hề có chút vui vẻ gì của nhân vật chính.
Trần Vãn Thăng vỗ lưng mẹ an ủi, nửa đẩy nửa dìu bà về phía trước, sau đó giơ microphone lên nói, "Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã tới tham gia tiệc sinh nhật của mẹ tôi, không nói nhiều nữa, mọi lời đều nằm trong rượu, tôi sẽ nhớ kỹ tình cảm của mọi người dành cho Trần Vãn Thăng tôi. Cảm ơn mọi người, mẹ tôi đã già, thính lực không tốt lắm, cấp dưới tài giỏi của tôi còn cố ý làm ra một phần video để cám ơn mẹ tôi đã dốc lòng tài bồi tôi suốt nhiều năm như vậy."
Tiếng nói dần trôi qua, màn hình lớn sau lưng chủ tịch trong nháy mắt sáng lên, một đoạn phim xưa và ảnh chụp cũ xuất hiện trong mắt mọi người. Người phụ nữ trên ảnh ước chừng hơn ba mươi tuổi, trong ngực ôm một cô bé tóc cắt rất ngắn cùng một đôi mắt tinh nhuệ, rất hợp với hình tượng của Trần Vãn Thăng.
Hồi ức chỉ thích hợp với người trong cuộc, ánh đèn dần tắt, chỉ có màn hình lớn không ngừng chớp đang chiếu cùng với gã nam phụ đang giải thích đầy tình cảm. Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ nhàm chán, cô nhìn thấy trong bóng tối có không ít người móc điện thoại ra chơi, vừa định làm theo họ thì giọng nói của Bì Lợi lặng lẽ vang lên bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở cô, "Tổng giám đốc Tiêu, trò hay bắt đầu rồi."
Tiêu Ái Nguyệt giật mình kêu lên, không biết cô ta lặng lẽ đứng sau lưng mình từ bao giờ, vừa muốn nói chuyện thì màn hình lớn bỗng nhiên tối sầm lại.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, ánh đèn điện thoại trong bóng đêm càng nhiều hơn, qua mấy giây chỉ nghe được giọng nói uy nghiêm ra lệnh của Trần Vãn Thăng ở phía trước, "Bật đèn."
"Cạch cạch cạch", tạp âm kỳ quái vang lên giữa sân khấu, màn hình lớn không ngừng nháy, có lẽ do thay đổi quá đột ngột, đèn chưa kịp mở thì màn hình lớn đã bắt đầu phát ra một đoạn video kỳ quái.
Cảnh trong video không xa lạ gì, chất lượng hình ảnh không thua kém gì quán rượu cấp năm sao, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sofa, cúi thấp đầu, nhìn mặt không rõ lắm. Một nhân vật nữ chính khác đang đứng bên cạnh gã, gương mặt của cô xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người và cũng chính là nhân vật chính hôm nay, Trần Vãn Thăng.
"Lão Vệ, tôi cần anh nghĩ cách."
Gã đàn ông bỗng nhúng bả vai, "Tôi đã làm tất cả những điều nên làm rồi, chính cô là người lôi kéo đầu tư, đợi công trình bên kia bị hoãn sẽ đến phiên chính phủ ra tay, lúc đó tôi sẽ nghĩ cách tiếp."
Trần Vãn Thăng không buông tha nói, "Không được, tôi đã bỏ ra hai trăm triệu rồi, nói một câu đợi nghĩ cách liền đuổi tôi đi thì sao được?"
Gã đàn ông ngẩng đầu nháy mắt, Tiêu Ái Nguyệt nghe thấy trong đại sảnh vang lên tiếng huyên náo, cơ mà gã trên màn ảnh TV kia thật sự là thư ký Vệ sao?
Gã nói một câu cuối cùng khiến ai nấy đều ngỡ ngàng, "Phó thị trưởng đã nhận tiền rồi, anh ta sẽ đồng ý thôi."
"Răng rắc", âm thanh hoàn toàn dừng lại, trên màn hình lớn xuất hiện bông tuyết, đèn trong phòng sáng lên, trên sân khấu nào còn bóng dáng của Trần Vãn Thăng? Đám đông bị sự kiện ngoài ý muốn này hù dọa, họ đối mặt nhìn nhau, Giang tiểu thư cấp bách chạy lên khán đài, "Các vị, vừa rồi chỉ là trò đùa thôi, thật ngại quá, mọi người an tâm, đổng sự Trần của chúng ta sẽ nhanh chóng đến đây thôi."
Tiêu Ái Nguyệt phản xạ quay đầu nhìn Bì Lợi, Bì Lợi đè vai cô lại, không cho cô quay đầu, "Đừng lên tiếng."
Hẳn là cái này... là quà của Từ Phóng Tình?
Mọi người thảo luận trong hỗn loạn, có một ánh mắt sắc bén liếc qua, là đôi mắt lạnh lẽo của Khang Thụy Lệ, trong đáy mắt cũng hiện ra sự rung động.
Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn khống chế không nổi bàn tay, cô nắm chặt ly rung rẩy không ngừng, qua rất lâu mới nghe thấy Bì Lợi nói, "Công ty truyền thông ở Bắc Kinh của Mạnh Niệm Sanh đã gửi báo cáo về việc Trần Vãn Thăng đút lót, chúng ta tạm thời chưa đi được đâu, Cục phòng chống tham nhũng đã đến rồi."
Trò hay thật sự đã bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT