Đến tối Mạnh Niệm Sanh mới biết được tin Tiêu Ái Nguyệt mất tích. Cam Ninh Ninh nóng ruột đi loanh quanh trong phòng như kiến bò trên chảo nóng, "Mạnh Niệm Sanh, làm sao bây giờ? Chị ấy còn đang bệnh đó, sốt hỏng đầu óc thì biết làm sao?"

Mạnh Niệm Sanh đặt quà mua từ phương xa trên tủ đầu giường, "Ninh Ninh, chị Tiêu không phải là con nít, cậu không cần phải lo lắng, cậu ăn cơm tối chưa? Có muốn ra ngoài ăn với tôi không?"

Cam Ninh Ninh đã học y nhiều năm nên vẫn có trách nhiệm của một bác sĩ, cô ảo não sờ đầu tự ai tự oán, "Tôi bất cẩn bỏ quên chị ấy, chị ấy cũng là bệnh nhân mà."

"Chúng ta đi ăn cơm trước đi." So với sự hoang mang lo sợ của Cam Ninh Ninh, Mạnh Niệm Sanh có vẻ rất bình tĩnh. Cô tinh mắt để ý không có hộp đựng thức ăn trong thùng rác liền suy đoán Cam Ninh Ninh vẫn chưa ăn tối, nhân tiện nói, "Khi nào chị ấy muốn liên lạc với cậu thì tự nhiên sẽ liên lạc thôi."

Tuy là nói không sai nhưng Cam Ninh Ninh vẫn không yên lòng, "Để tôi gọi điện cho chị Tình Tình hỏi một chút."

Mạnh Niệm Sanh im lặng đứng một bên nhìn người kia gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình. Cuộc gọi này gọi đi gọi lại hết ba lần mà đối phương vẫn không nghe máy, Mạnh Niệm Sanh bèn đi qua gỡ điện thoại trên tai Cam Ninh Ninh xuống, "Cơm nước xong xuôi rồi nói tiếp."

***

Lúc này, nhà nhà đều bật đèn sáng trưng, Tiêu Ái Nguyệt vừa đáp xuống thành phố H, cô đi đến khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, trong tay kéo theo vali. Cô yên lặng nhìn quang cảnh quen thuộc, thường thì sau khi con người bị tổn thương sẽ lựa chọn trở về bên cạnh người thân nhất của mình để chữa lành, không chỉ là tìm kiếm sự an ủi mà còn để tìm lại cảm giác an toàn đã lâu không thấy.

Trước khi trở về gặp mẹ, Tiêu Ái Nguyệt gọi cho em trai bằng điện thoại công cộng vốn đã bị vứt bỏ nhiều năm bên đường, cô phủi một ít bụi dính trên điện thoại, ra vẻ thoải mái nói, "Đồng chí Tiêu Hiếu Nam, chúc mừng em đã thi lên đại học."

"Chị!" Nghe ra giọng của chị gái, Tiêu Hiếu Nam ở đầu dây bên kia vô cùng hưng phấn, "Sao hôm nay lại gọi cho em? Chị biết em thi đậu rồi sao? Em đang họp lớp với mấy đứa bạn nè. Chị sao vậy, nhớ em hả?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện rất nhanh, một mặt là lo lắng Tiêu Hiếu Nam sẽ nhận ra cô đang bất thường, một mặt cũng là bởi vì trên người cô đang lạnh đến phát run, "Nhớ em và mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?"

"Rất tốt, sau khi chị và chị Từ đi, bà ấy rất vui vẻ." Có lẽ Tiêu Hiếu Nam đang đánh bài, thỉnh thoảng nghe được từ trong loa truyền đến tiếng chửi thề. Lúc còn trẻ, Tiêu Ái Nguyệt cũng đánh bài thâu đêm giống như vậy, nhớ tới bài bạc, cô lại liên tưởng đến Từ Phóng Tình, tâm tình trong nháy mắt trùng xuống, ngay cả lời nói của Tiêu Hiếu Nam cũng chỉ nghe lọt vài câu, "Cậu muốn giới thiệu đối tượng cho chị, mẹ nói chị có đối tượng ở Thượng Hải rồi, điều kiện đặc biệt tốt, nhưng cậu không tin, mẹ đang đau đầu không biết làm thế nào giới thiệu chị Từ với họ, à đúng rồi, chị Từ có ở đó không? Để em nói với chị ấy vài câu."

"A, chị ấy có ở đây, đang bận." Nghe Tiêu Hiếu Nam hỏi, Tiêu Ái Nguyệt phản xạ nói dối, "Chị không sao, tại nhớ em thôi, à, chắc sau này chị sẽ bận lắm, không có thời gian liên lạc với em và mẹ, em nói với mẹ giúp chị nha. Em phải chăm sóc mẹ cho thật tốt và phải biết tự chiếu cố bản thân, cố gắng sau này làm một người hữu dụng, không bị người khác xem thường."

"Chị sao vậy?" Tiêu Hiếu Nam đã hiểu cô không bình thường, trong điện thoại an tĩnh mấy giây, có lẽ gã đã chạy tới chỗ yên tĩnh khác để tâm tình kỹ hơn với Tiêu Ái Nguyệt, gã thở hổn hển lo lắng hỏi thăm, "Chị không vui sao? Chị có chuyện gì đều có thể nói cho em nghe, em có thể giúp chị chia sẻ."

Nhưng Tiêu Ái Nguyệt không muốn nói, "Chị không sao, Tiểu Nam, chăm sóc mẹ cho tốt vào, có việc gì thì cứ tìm chị, tạm biệt."

"Chị, chị..."

"Tút tút tút" gọi lại nhưng đầu kia vẫn cúp máy, Tiêu Hiếu Nam cầm điện thoại trăm mối vẫn không có cách giải, lúc này gã mới phát hiện điện thoại gọi đến là số trong vùng, chẳng lẽ chị ấy đã trở về? Dù sao thì Tiêu Hiếu Nam ra đời chưa lâu, cách đối nhân xử thế vẫn còn kém, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải, gã không nghĩ sẽ để mẹ Tiêu biết vì sợ bà sẽ lo lắng. Gã gọi điện lại lần nữa nhưng máy vẫn báo bận, ngay cả điện thoại di động của Tiêu Ái Nguyệt cũng gọi không được nên đành phải tự chủ trương gọi cho Từ Phóng Tình.

Từ Phóng Tình bắt điện thoại của gã rất nhanh, đây là số gã mới mua sau khi thi xong. Từ Phóng Tình vốn không có lưu số nên lúc cô bắt máy hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là gã cho đến khi gã mở miệng nói chuyện. Tiêu Hiếu Nam cảm giác được đầu dây bên kia loáng thoáng có chút thất vọng, cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Hai người không nói gì nhiều, Từ Phóng Tình nghe xong gã miêu tả đầu đuôi sự tình cũng không nói thêm lời thừa thãi, chỉ bảo gã không cần lo lắng, Tiêu Ái Nguyệt không có việc gì.

Điện thoại cúp sau khi bạn học trong phòng gọi tên gã. Tiêu Hiếu Nam phát giác lúc gã đang gọi cho Từ Phóng Tình thì có một tin nhắn được gửi đến, là tin của Tiêu Ái Nguyệt gửi ba phút trước, cô nói cô dùng hệ thống biến đổi số trên mạng để trêu gã và bảo gã về nhà sớm, đừng chơi quá muộn.

Không có việc gì thì tốt, Tiêu Hiếu Nam yên tâm cất điện thoại, sau đó hấp tấp chạy về bàn đánh bài.

Không có chỗ để quay đầu, Tiêu Ái Nguyệt đã phá hỏng con đường cuối cùng mình có thể đi, bất kể là đối với Từ Phóng Tình hay mẹ, gặp nhau chi bằng hoài niệm. Cô ngồi trên giường đơn trong khách sạn, tay cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên phần soạn thảo nội dung tin nhắn, cả người đờ đẫn hơn nửa ngày.

Tình Tình, em nhớ chị, chúng ta quay lại đi!. Truyện mới cập nhật

Soạn ra mười chữ ngắn ngủi, ngón tay cô dừng lại trên nút gửi đi đã qua nửa giờ. Tiêu Ái Nguyệt mơ màng ngẩng đầu nhìn bản thân tiều tụy đến phát ớn của mình trong gương, con người vốn chưa tới phút cuối vẫn chưa chịu từ bỏ, khó trách Từ Phóng Tình lại nói 'chờ em tỉnh táo, chúng ta sẽ bàn lại'. Cô hiểu rõ Tiêu Ái Nguyệt, cô biết Tiêu Ái Nguyệt yêu cô đến mất đi bản thân, cô hiểu Tiêu Ái Nguyệt không thể rời khỏi mình, cô đã sớm vô thanh vô tức xâm chiếm toàn bộ thế giới của Tiêu Ái Nguyệt, đến cuối cùng khiến Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể thỏa hiệp.

Từ Phóng Tình là một trong số ít những người xem tình yêu như sự nghiệp để tính toán, còn có lão bà Khang Thụy Lệ kia nữa, chỗ khác biệt chính là Từ Phóng Tình hận Khang Thụy Lệ nhưng Tiêu Ái Nguyệt không hận Từ Phóng Tình. Ngoại trừ có đoạn tình cảm biến thái với Khang Thụy Lệ ra, Tiêu Ái Nguyệt đại khái là tình đầu của Từ Phóng Tình. Cô cũng biết rõ trạng thái tình cảm của mình phát triển tốt hơn nhiều so với dĩ vãng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt cứ mãi khoan nhượng làm cô bất tri bất giác biến thành một Khang Thụy Lệ khác, để lòng tham chiếm hữu vô tận và dục vọng khống chế dần ăn mòn đời sống tình cảm của hai người, có lẽ tất cả là bởi vì Tiêu Ái Nguyệt quá mềm yếu.

Nhưng trong chuyện tình cảm thật sự có thể nói ai đúng ai sai sao? Tóm lại, nếu không hòa hợp thì cần gì phải bắt đầu lại lần nữa, rời khỏi Từ Phóng Tình chưa tới 24 tiếng, Tiêu Ái Nguyệt giống như đã bỏ được thuốc phiện, cái gì cũng suy nghĩ thấu đáo.

Điện thoại là của Từ Phóng Tình tặng, tất cả quần áo trong vali cũng đều do chị ấy mua. Một con chim điểu nghèo túng lâu năm như Tiêu Ái Nguyệt được gầy dựng thành bộ dáng tinh anh mà chị ấy muốn. Tiêu Ái Nguyệt có thể ném điện thoại và bỏ lại hành lý, nhưng có thể vứt bỏ bản thân sao?

Cô đứng trên sân thượng khách sạn nhìn thấy rõ toàn cảnh của thành phố H, chỉ cần nhảy xuống dưới sẽ kết thúc được mọi thứ. Dưới lầu, ngựa xe như nước, con người ở trong trời đất vốn nhỏ bé như vậy. Cả khuôn mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ bừng, sốt cao làm cho toàn bộ ý thức của cô mơ hồ, trong đầu hoàn toàn bị gương mặt lạnh lùng xua đuổi của Từ Phóng Tình chiếm giữ.

"Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình, Tình Tình..." Đã nói không gọi tên thân mật của người kia nữa rồi mà. Tiêu Ái Nguyệt đặt mông ngồi trên lan can, nửa người lơ lửng giữa không trung trên tầng hai mươi, "Đừng rời xa em."

Nếu Từ Phóng Tình ở đây, chị ấy sẽ nói gì? Có lẽ sẽ nói như thế này 'Tiêu Ái Nguyệt, đừng giả bộ yếu đuối với tôi, em có bản lĩnh thì cứ nhảy xuống đi, xã hội này không cần bệnh trùng mềm yếu vô năng như em đâu.'

Chị ấy sẽ nói như vậy, Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nở nụ cười, cô nghĩ Từ Phóng Tình hẳn sẽ lập tức bắt đầu tình yêu mới, nhiều người thích chị ấy đến vậy mà. Chị ấy cứ chọn người phụ nữ thông minh nhất, không giống kẻ dốt nát và vô năng giống như cô, nhưng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà người rời đi là Tiêu Ái Nguyệt?

Chẳng lẽ bởi vì nhu nhược? Từ Phóng Tình vô tình như vậy, vì sao người trả giá đắt lại là bản thân mình? Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt dâng lên nỗi oán hận, cô run rẩy đứng lên, bắt đầu dùng cả tay chân bò trở về.

***

Chiều hôm sau, Cam Ninh Ninh mới gọi điện được cho Từ Phóng Tình, có lẽ đối phương bị làm phiền nên sau khi hẹn thời gian gặp mặt xong liền cúp máy.

Mạnh Niệm Sanh đứng ở một bên lạnh lẽo châm chọc, "Cậu chưa từng gọi điện thoại cho tôi nhiều như thế."

"Chị Tiêu vẫn không chịu liên lạc với tôi." Cam Ninh Ninh mất ngủ cả đêm, lo lắng nói, "Tôi muốn hỏi chị Tình Tình thế nào rồi."

"Cậu có thể hỏi qua điện thoại mà." Mạnh Niệm Sanh lấy ra một chồng văn kiện trong túi mang tới lúc sáng, "Cậu muốn giúp chị Tiêu của cậu báo thù, tôi có thể giúp cậu."

"Tại sao lại báo thù?" Cam Ninh Ninh không hiểu, "Chị Tình Tình đem chị Tiêu đi giết sao?"

Mạnh Niệm Sanh cưng chiều sờ đầu cô, chỉ cười, không nói.

Dường như đoán được Mạnh Niệm Sanh cũng tới, Từ Phóng Tình đặt bàn không nhỏ, có thể ngồi bốn người, nhưng yên vị bên trong chỉ có một mình cô. 

Cam Ninh Ninh thấy được người kia ở cửa ra vào, vẫn là dáng vẻ tỉnh táo và khắc chế kia, cô phất phất tay, nhiệt tình kêu lên, "Chị Tình Tình."

Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu đẩy đẩy chiếc kính mắt gọng đen trên sống mũi, bình tĩnh gật đầu, "Ngồi đi."

Lời khách sáo và không qua loa khiến sự nhiệt tình của Cam Ninh Ninh phút chốc liền biến mất một nửa. Cô kéo cánh tay của Mạnh Niệm Sanh, cười híp mắt ngồi đối diện Từ Phóng Tình, "Chị Tình Tình, gần đây chị bận lắm đúng không? Tôi không khi nào gọi điện thoại cho chị được."

Chuyện cần nói thì không nói, chuyện không cần hỏi lại nói ra miệng, người ta chính là không muốn bắt điện thoại của cô, vậy mà cũng hỏi. Chỉ tại cô thích Từ Phóng Tình, người tâm tư đơn giản nào nghĩ được nhiều. Mạnh Niệm Sanh đưa hai ly sữa đậu nành của nhân viên bứng đến, ngầm hiểu hỏi Từ Phóng Tình, "Chị vẫn khỏe chứ?"

"Tôi trông giống người không khỏe lắm sao?" Từ Phóng Tình mỉm cười hỏi lại, "Cô vẫn ổn chứ?"

"Có đổng sự Trần trợ giúp, tôi đương nhiên vẫn ổn."

Khóe miệng Từ Phóng Tình cong lên, cười như không cười nhìn người kia, "Cô là người đầu tiên tôi nhìn lọt mắt, hóa ra là tôi cũng có lúc hoa mắt."

"Cho nên chị mới mang thêm kính sao?" Mạnh Niệm Sanh không hề nhân nhượng, không chút luống cuống đọ sức, "Tôi rất thưởng thức chị, đổng sự Trần cũng thế."

Từ Phóng Tình khoanh tay lại, "Vậy phiền cô nói lại với cô ta là tôi rất không ưa cô ta."

Cam Ninh Ninh nghe không hiểu hai người kia đang nói gì, cô bưng lên sữa đậu nành trên bàn uống hai ngụm lớn, "Chị Tình Tình, chị Tiêu đi đâu rồi? Chị ấy có trở về không? Tôi cũng không tìm được chị ấy, hôm đó chị ấy sốt rất cao, không biết bây giờ đã đỡ hay chưa?"

Lúc này Từ Phóng Tình mới dời sự chú ý lên người Cam Ninh Ninh, vô cảm trả lời, "Em ấy về nhà."

"A, vậy a." Cam Ninh Ninh bừng tỉnh, "Có phải là không có tín hiệu không? Tôi về quê cũng rất hay bị mất sóng, khó trách gọi điện thoại không được."

"Lừa mình dối người sẽ tốt hơn một chút sao?" Mạnh Niệm Sanh nhảy ra giội nước lạnh, "Tổng giám đốc Từ, với hiểu biết của tôi đối với chị, chị không phải là một người giỏi ngụy trang, chơi chán rồi cứ việc nói thằng, không ai muốn xem chuyện cười của chị đâu."

Cam Ninh Ninh kinh ngạc nhìn Mạnh Niệm Sanh, trên mặt biểu lộ sự kỳ quái, "Mạnh Niệm Sanh, sao cậu lại nói chuyện với chị Tình Tình như thế?"

Giỏi ngụy trang, lõi đời, không ai tinh thông tâm kế hơn Mạnh Niệm Sanh. Từ Phóng Tình không có tâm tình cùng người kia nói chuyện, cô cầm túi trên ghế vừa muốn đứng lên thì Mạnh Niệm Sanh đã cấp tốc rút văn kiện mang tới ném ra tới trước mặt cô, "Bây giờ chúng ta là đối tác, tổng giám đốc Từ, nán lại nói chuyện một chút đi."

Cửa hàng thú cưng 'Tình Thiên Đinh Ninh', pháp nhân là Mạnh Niệm Sanh, cổ đông là Từ Phóng Tình, Cam Ninh Ninh.

Từ Phóng Tình cầm hợp đồng trầm mặc mấy giây, cô hít thở sâu một hơi, trên gương mặt bình tĩnh hiện ra vẻ đìu hiu, "Tôi chưa từng ký hợp đồng với cô."

"Chị Tiêu nói cái này là của chị, là quà chị ấy tặng cho chị. Lúc đầu dự định ngày khánh thành sẽ đưa chị qua cắt băng, quá đáng tiếc." Mạnh Niệm Sanh quay đầu cười với Cam Ninh Ninh, "Ninh Ninh, chẳng phải chị Tiêu đã nói cửa hàng thú cưng là ước mơ của chị Tình Tình của cậu sao? Chị Tiêu giúp chị ấy thực hiện nó bởi vì chị Tiêu yêu chị ấy, cậu còn nhớ không?"

Cam Ninh Ninh há hốc mồm, còn chưa lên tiếng thì Mạnh Niệm Sanh đã đứng lên, "Đi thôi, để chị Tình Tình của cậu tỉnh táo lại một chút."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Mạnh Niệm Sanh đi đến bên cạnh xe lại phát hiện Cam Ninh Ninh không hề đi theo mình, quay lại tìm thì thấy người kia vẫn còn đứng ở trước cửa. Thuận theo ánh mắt của Cam Ninh Ninh nhìn lại liền trông thấy Từ Phóng Tình vẫn còn đang ngồi trên cái ghế dài kia chưa đi, mắt kính đã được gỡ xuống, chị ấy dùng tay trái che mắt lại, không ngừng xoa xoa giữa lông mày, thoạt nhìn không quá dễ chịu.

"Đi thôi." Mạnh Niệm Sanh đột nhiên lên tiếng hù dọa, Cam Ninh Ninh quay đầu lại, biểu cảm rất khó coi, "Mạnh Niệm Sanh, tôi bắt đầu ghét cậu rồi, cậu vốn không phải báo thù cho chị Tiêu, nếu chị Tiêu nhìn thấy chị Tình Tình như vầy, chị ấy nhất định sẽ rất khổ sở."

Hai người đưa lưng về phía cửa, không để ý Từ Phóng Tình đã ra tới. Cô cầm theo túi, nhìn thấy hai người Cam Mạnh đang đứng ở bên ngoài bèn cố ý đi qua trả lại bản sao hợp đồng cho Cam Ninh Ninh, "Hợp đồng này không hợp pháp, ai ký hợp đồng thì đi tìm người đó."

Cam Ninh Ninh muốn nói lại thôi, "Nhưng tôi không tìm thấy chị ấy."

"Vậy hai người tới tìm tôi làm gì?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Tôi là mẹ của em ấy sao? Tìm không thấy thì báo cảnh sát đi. Tiêu Ái Nguyệt đã nói khí phách như vậy thì đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Từ Phóng Tình tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà không thể sống nổi, đừng quá đề cao bản thân. Hôm nay, hai người diễn tuồng này ở trước mặt tôi là muốn tôi năn nỉ em ấy sao? Sau này, hai người đừng tìm tôi nữa, tôi không cần bạn, chuyện liên quan đến Tiêu Ái Nguyệt đến đây dừng lại, cách xa cuộc sống của tôi ra một chút."

Lần đầu tiên Cam Ninh Ninh nhìn thấy Từ Phóng Tình phát cáu ở trước mặt người ngoài, dọa cô sợ đến ngây ngẩn cả người, "Chị Tình Tình..."

"Đừng gọi tôi Tình Tình." Từ Phóng Tình lạnh giọng quát lớn, "Vui lòng gọi tôi là Từ tiểu thư."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play