Trời đã về đêm, ánh trăng tĩnh lặng từ trên trời cao chiếu từng tia ánh sàng nhàn nhạt xuống soi sáng cảnh vật trong tối, tạo nên một bức tranh đầy huyền bí.
Yami đứng tại lan can, nhìn về phía xa xa vô định, đôi mắt u tối không lộ ra một chút suy tư, nhưng ai biết được hắn đang suy nghĩ về điều gì?
Phía sau hắn, một bóng dáng tuyệt sắc mỹ nữ nằm tại trên giường, tiếng thở như lan như ngọc đều đặn, dường như đã chìm vào giấc ngủ say.
Ari sau khi thoát khỏi cơn say máu đã ôm lấy hắn mà òa khóc nức nở, vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, để lại trong trí não của nàng là một sự bất ổn không hề nhẹ nhàng, cho tới lúc này, nàng ngủ đi được cũng chính là do cảm giác an toàn khi bên cạnh Yami. Nhìn cánh tay của mình đầy những vết cào cấu khi gặp ác mộng của Ari, hắn lắc đầu xa xăm nhìn, từng vết tụ máu trên cánh tay dần mờ nhạt, cuối cùng khép miệng biến mất hoàn toàn. Có lẽ sau từng ấy chuyện, Tiên Giới cũng không có dại dột mà tham gia vào chuyện của nhân loại.
Giờ đây chỉ còn những móc nối xung quanh cơ thể hắn chiếm lấy này. Từ câu chuyện của gia tộc Okami giờ đây là kéo lên đỉnh điểm là Long Tổ, đặc biệt còn là Hồn Điện cùng những ẩn thế gia tộc khác. Còn Huyết giáo đường...vẫn chưa có động tĩnh gì lớn kể từ khi bị Yami cướp lấy Thiên Điểu Quang Hoàn, nhưng có lẽ chúng sẽ không dám, lệnh truy nã của hắn và về việc Cung Điện thất thủ làm sao không thể vang xa tới tai chúng? Đã đi tới một bước này, Yami hắn không còn phải lo lắng gì phiền phức bởi những việc hắn làm đã trực tiếp dẫn đến phiền phức cho hắn, không muốn không có nghĩa là sợ...
Kẹt!
Tiếng mở cửa nhè nhẹ vang lên, hình bóng nữ nhân xinh đẹp thướt tha từ phía bên ngoài tiến vào bên trong phòng
"Nàng ngủ rồi sao?"
Yami chưa vội đáp lại, hắn trầm mặc tới vài giây... lúc này, Daimon cũng không có vội thúc hắn trả lời, nàng biết rõ Ari đã ngủ, hỏi là vì tỏ ra quan tâm tới Ari.
"Ừm..."
"Trời đã tối...ngươi cũng nên đi ngủ thôi..."
Nàng tiến lại bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói, đồng thời cũng nhìn rõ ràng khuôn mặt trẻ tuổi nhưng có những biểu cảm không phù hợp với mình, như nàng đã ra cuộc sống được mấy năm, khí chất bình tĩnh đều không thể so bì lấy hắn.
"Ta không buồn ngủ..."
"Ta cũng như vậy...ngày hôm nay giống như một giấc mơ vậy..."
Cả hai cùng nhau ngắm nhìn những vì sao đang lập lòe tỏa tinh quang trên bầu trời đêm huyền ảo. Bầu không gian im lặng vô cùng, chỉ còn tiếng của những con côn trùng kêu râm ran.
"Ngươi có biết trên bầu trời kia...nhưng vì tinh không tỏa sáng vì gì không?"
Yami nhàn nhạt liếc khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang chăm chú nhìn về phía xa xa chân trời.
"Chỉ là những viên thiên thạch vô dụng..."
Daimon che miệng bật cười, có thể hình tượng băng sơn khi trước đã bị nàng dỡ bỏ, thay vào đó là một nữ nhân nhu mì, quyến rũ, một nụ cười thôi cũng khiến kẻ khác say lòng.
"Cũng chỉ có ngươi như vậy..."
"Không phải sao?"
Nàng lắc đầu, giống như hoài niệm về quá khứ...bắt đầu nói
"Ông ta từng nói rằng...mỗi vì sao trên trời đều là một nguyện vọng của tương lai mỗi một con người sinh ra, những vì sao đó là động lực để chúng ta tiến tới ước nguyện lớn nhất của đời người...khi một người mất đi, một vì sao sẽ tắt chứng minh rằng nguyện vọng của người đó đã bị mất...và ông luôn khuyên ta rằng một khi theo đuổi ước mơ, hãy theo đuổi tới cùng cho dù có bị vấp ngã đi nữa..."
"..."
"Nguyện vọng của ta là trở thành một cái cảnh quan để có thể bảo vệ người dân..."
"Nhưng...sau khi gặp ngươi...ngươi dường như đã khiến ta suy nghĩ về cuộc sống này...thứ ngôi sao trên trời kia có hay không xứng đáng là một động lực trong ta?"
"Cuối cùng ngươi muốn nói gì?"
Yami hết kiên nhẫn nghe chuyện xa xưa, nhìn thẳng nàng phũ phàng mà nói. Giọng nói giống như cái băng hàn giá rét mùa đông, có cảm giác còn lạnh hơn, không một từ ngữ nào có thể miêu tả cảm giác lúc bầy giờ.
Khiến hắn cho chút ngạc nhiên chính là từ bao giờ, trên khóe mắt nàng đã xuất hiện từng giọt châu sa óng ánh dưới nền ánh trăng, giống như những viên ngọc đẹp đẽ tơi xuống, thấm ướt mặt đất.
"Yami...ngươi có thể...hay không...chấp nhận lấy ta?"
Một lời thổ lộ như vậy...có chắc rằng người khác sẽ đồng ý hay không? Yami đứng đó nhìn nàng, đôi mắt khẽ híp nhẹ lại. Hắn sống không vì người, không vì tình, mục đích từ ban đầu của hắn chính là cái ghế Thần Chủ Tinh Trụ nhưng rồi sau khi biết mình không thể trở thành nó, hắn chẳng là sống trong vô định, hưởng thụ chút gì đó của nhân gian muôn màu...chỉ đơn giản hưởng thụ mà thôi, tình yêu, hắn không sống vì nó càng không để cho nó chi phối mình một lần nào nữa. Đối với lời thổ lộ yếu đuổi từ Daimon... không nói cũng đã biết được kết quả...
Cảm nhận được một sự bất rung động từ thần sắc hắn, trong lòng nàng nổi lên từng trận nhói đau. Trái tim nhỏ bé đập liên hồi, cảm giác như hàng trăm hàng ngàn cây kim lạnh lẽo đâm vào, nàng nghẹn ngào giờ đã không còn nói lên lời. Hai hàm răng nàng cắn chặt, chỉ bằng biểu cảm của hắn...nàng đã rõ ràng rằng đời này kiếp này...sẽ chẳng bao giờ có thể bên cạnh hắn.
"Đáng tiếc..."
"Ngươi không cần nói nữa!"
Ngón tay thon dài của nàng nhẹ đính lên môi hắn, một nụ cười khổ sở nở trên môi nàng, dẫu biết không thể cùng chung đôi nhưng ít ra...được bên cạnh hắn hiện tại, đối với nàng đã là mãn nguyện của cuộc đời nàng.
"Ta...chỉ muốn biết...vì nàng ta ư?"
Đôi mắt ngấn lệ của nàng nhìn về phía cô gái đang say giấc nồng trên giường kia. Cũng phải thôi, cả hai trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau thực sự hợp biết bao? Yami hiện tại còn trẻ tuổi, lớn lên vài năm nữa chính là rất hợp với Ari.
Yami đồng thời hướng về phía Ari, đưa tay nhẹ gỡ ngón tay của nàng ra khỏi môi mình, khẽ lắc đầu nói
"Không phải vì nàng...ngươi nghĩ nhiều rồi..."
"Nhưng nếu là nàng mà không phải ta đứng trước mặt ngươi?"
Yami hắn nhếch mép tà tà cười khẳng định
"Cũng như nhau thôi...không ai có thể..."
Nói rồi, hắn quay lưng rời khỏi căn phòng. Daimon cứ đứng đó, đôi mắt chưa hề rời khỏi bóng lưng hắn...cho tới lúc cánh cửa đã cót két đóng lại. Nàng mới hít sau một điểm, hai mắt cay cay đỏ lựng nhìn về phía trời sao...thất vọng, chán nản, buồn bã...tất cả những gì có thể miêu tả nỗi buồn, trong nàng đều có hết, đầy đủ ngũ vị...
"Ta...thật ngốc mà?"
Nàng tựa lưng vào lan can ngồi xuống...chẳng mấy chốc tiếng thút thít khóc lóc trong ban đêm vắng lạng vang lên. Tuy rất nhỏ nhưng thê lương tới cùng cực.
Phía trên giường, từ bao giờ đôi mắt thẫm đỏ của Ari mở ra, trong lòng không hiểu cũng có cảm giác nao nao...
"Vậy ra... mình cũng không phải người hắn lựa chọn..."
Đêm buồn như vậy... giống như đã trôi qua một quãng thời gian dài đằng đẵng... chỉ có người vì buồn bã thức đêm mới biết trong đêm thật dài... thật tĩnh lặng...
Yami ngồi tại căn phòng khác, không biết suy nghĩ về điều gì...
Khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một đường vòng cung tà mị, cả cơ thể hắn giống như hòa với bóng tối, cả căn phòng giống như không còn một người... im ắng, lạnh lẽo.
Lúc này, bất ngờ từ phía cửa sổ lao vào bên trong phòng là hai bóng hình uyển chuyển cân đối, cho dù đã khoác trên mình một chiếc áo choàng che lấp cơ thể nhưng từng đợt chuyển động cũng không thể che hết đi nét quyến rũ trên cơ thể hai nàng.
"Bạch Tử, ngươi không sao chứ?"
"Không có...chẳng qua là thương nhẹ tại cánh tay, ngươi dường như cũng bị thương đi Huyết Đồng?"
Huyết Đồng nữ nhân mau chóng đóng cửa, sử dụng năng lực mà phong ấn vào nó, khi cảm thấy đã an toàn mới tựa tường ngồi xuống, cơn đau âm ỷ từ hông khiến nàng không khỏi khẽ cau mày.
"Chỉ là vết thương ngoài da... nếu như Hồn Điện còn tiếp tục truy, xem chừng ta và người đều sẽ xuống địa ngục"
"Ta không hiểu, vì sao Hồn Điện tại nơi đây đều cử đi Thần Chi Lực để giám thị? Không phải nơi đây chỉ là một đô thị bình thường thôi sao?"
"Ta không rõ, chẳng qua chưa biết sư tỷ có nghe được lời cầu cứu của ta hay không"
Giữa hai thế lực là Long Kích Bảng và Hồn Điện chưa bao giờ nguôi đi lửa nóng, chỉ cần gặp nhau tại đâu, tại đó liền xảy ra xung đột. Cũng vì Hồn Điện độc chiếm đi toàn bộ bảo vật và hơn một nữa số tài nguyên tu luyện, dẫn đến các tinh anh tại Long Kích Bảng đều tu luyện chậm chạp đi rất nhiều. Đã có một thời gian tất cả các gia tộc ẩn thế tại Long Kích Bảng hợp lực đánh nhưng vẫn không suy chuyển nổi đội quân đông người của Hồn Điện vì thế nên từ đó gặp nhau tại đâu sẽ có đánh nhau ở đó.
"Bí cảnh mở ra tại đây, đồ vật trong đó không thể bị Hồn Điện chiếm đoạt, ta sẽ nghĩ cách liên hệ với sư tỷ"
Đột nhiên, cảm nhận từ phía sau có một cỗ sát khí, Huyết Đồng nhanh chóng đổ người về phía trước, né đi được một lưỡi kiếm giống sắc bén đâm xuyên từ bên ngoài vào. Tuy đã phát hiện nhưng đổ người quá chậm, Huyết Đồng đã chịu thêm một vết thương nữa ở phía sau lưng. Cảm giác đau đớn khiến từng dây thần kinh trong não nàng căng cứng, hai mắt nhìn về phía cửa sổ không ngơi một giây phút nào.
"Ngươi trốn kĩ lắm"
Hai tên Hồn Điện từ phía bên ngoài phi vào, vây trước mặt hai người.
"Các ngươi muốn gì?"
"Chỉ cần giết được một mạng thành viên Long Kích Bảng, sẽ được ban thưởng tài nguyên, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hai tên này cười lạnh, không nói hai lời, thanh kiếm trong tay mạnh mẽ hạ xuống.
"Nhàm chán..."
Một giọng nói lạ lẫm từ trong bóng tối vang lên, hai tên Hồn Điện cơ thể giống như bị đứt dây đồng loạt ngã xuống, hóa thành những hạt máu li ti nương nhờ gió đêm tiêu tán bay đi mất. Chóng vánh như vậy, đủ để hai nữ này cảm nhận được độ nguy hiểm từ chủ nhận giọng nói. Liếc mắt nhìn lên giường ngủ, ở đó từ bao giờ đã xuất hiện bóng dáng một thiếu niên lười biếng ngồi đó. Hai mắt như màn đêm u ảo chìm vào bên trong bóng tối...
"Ngươi..."
"Lại gặp nhau rồi..."
Yami không nhanh không chậm, ngữ khí bình thản, dù vậy cũng để cho hai nàng trong thâm tâm ngày càng phòng vệ hơn mặc dù biết trước mặt hắn là điều vô dụng.
Theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Yami từ từ xuất hiện trước mắt hai người để cho Huyết Đồng có vô số kinh ngạc.
"Là ngươi...cái tên thiếu niên tại quán cafe hôm đó!"
"Trùng hợp a? Hai thành viên trực thuộc Long Kích Bảng lại tọa giá phòng ta..."
Yami châm chọc nhìn bộ dạng thảm thương của hai người, cực kì nhấn mạnh ba từ Long Kích Bảng. Chẳng qua là do hắn thấy rằng tên càng kiêu ngạo bao nhiêu, năng lực thể hiện ra càng thảm hại bấy nhiêu, xem ra Long Kích Bảng nói rằng toàn bộ thành viên đều là thế hệ trẻ thực lực phi thường đều là phế vật cả. Nhóm người đứng hạng hai mươi suýt chết vì hai tên Hồn Điện... quả thực là trò cười cho thiên hạ.
Bạch Tử lẫn Huyết Đồng không phải ngu ngốc khi mà nghe không ra ý tứ châm chọc trong lời nói Yami. Cả hai người rất tức giận, hai mắt không chút thiện cảm nhìn Yami, cả hai người tại gia tộc đường đường là những thiên tài, được cả gia tộc dốc sức bồi dưỡng nay lại bị một tên thiếu niên vô danh chọc tức. Nhưng ngẫm nghĩ sâu xa, không hẳn Yami là một tên năng lực gia tầm thường bởi vô thanh vô thức giết hai tên Hồn Điện cấp độ Thần Chi Lực, giống như các nàng cũng không thể làm được... lúc này cả hai mới cảm nhận rõ, càng là vô danh hắn ta càng đáng sợ, bí ẩn. Như các nàng nghe được rằng tại đô thị này cao nhất cũng chỉ có Bán Thần Lực cấp độ, một nhân vật bí ẩn mang sức mạnh áp đảo từ đâu mà ra? Tuổi tác thoạt nhìn còn trẻ như vậy? Còn nhớ khi sư tỷ họ tầm tuổi hắn, có lẽ cũng không có khả năng đoạt lấy mạng người nhanh chóng như vậy, hai nàng chưa có thể nhìn rõ hắn ra tay thế nào.
Cả hai lặng im nhìn hắn, không phải không thể nói mà cuộc gặp gỡ này quá sức trùng hợp, không biết nói ra điều gì. Hơn nữa đứng trên lập trường của cả hai nàng, Yami tuy đã cứu họ một mạng nhưng chưa thể phân biệt được hắn là bạn hay thù, đang có mục đích gì.
Hai người nhìn nhau, bối rối không biết thiếu niên phía kia sẽ làm gì mình. Nhìn qua cũng không rõ hắn đang có kế hoạch gì, chỉ cứ ngồi đó, hai con mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào các nàng. Để cho các nàng cảm giác một loại lạnh thấu tâm can. Hắn giống như một hồn ma đang giám thị các nàng vậy, đáng sợ hơn cả hai người chưa hề cảm nhận được một hơi thở từ hắn. Không trực tiếp cảm nhận, cứ ngỡ rằng đó là điều phi lí.
"Ngươi... có thể hay không đừng nhìn chằm chằm ta như vậy?"
Yami nhún vai, đối với hai người này, gặp mặt cũng chỉ ngoài ý muốn mà thôi.
Bầu không khí yên ắng diễn ra thêm vài phút ngắn ngủi nữa, trước khi phía bên ngoài cửa sổ, một cơn hàn phong lạnh lẽo ùa vào phía trong căn phòng. Kéo theo đó là từng bông hoa tuyết phấp phới phía sau mình, cơn hàn phong giống như có linh trí, tại chính giữa căn phòng cuồn cuộn bành trướng để khi bước ra từ phía bên trong nó là một cô gái.
Lạnh, rất lạnh. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Yami khi đối mặt cùng nàng. Da dẻ trắng bạch màu tuyết, hai mắt khép hờ dường như một nàng tiên nữ thờ ơ với tất cả mọi sự vật, khiến nàng thêm phần thoát tục, xinh đẹp tới nỗi mỗi giây đều có thể khiến mọi người nhớ nhùn tới mình, nhớ tới khoảnh khắc nàng đặt chân tới.
"Sư tỷ!"
Bạch Tử cùng Huyết Đồng vui sướng chạy tới bên nàng ta, đồng thanh gọi nàng.
"Các ngươi không sao chứ?"
Cả hai lắc đầu, quay lại chỉ vào Yami vẫn đang lười biếng tại trên giường
"Không có, ban nãy chúng ta được hắn cứu, hai tên Hồn Điên truy đuổi cũng bị hắn tiêu diệt rồi"
"Hắn?"
Khi này, nữ tử kia mới có thể tường tận nhìn rõ lấy Yami. Hắn ở vẻ ngoài không chút đặc biệt cho lắm, thậm trí nên so sánh của những nam tinh anh tại Long Kích Bảng, với nhan sắc thanh tú tầm thường của Yami hiện tại có lẽ sẽ bị đánh giá là xấu xí. Tuy vậy nhưng ở thiếu niên nầy, cho nàng một cảm giác rất kì lạ... bí hiểm, cả nguy hiểm. Đó là khí chất của hắn, nàng không nghĩ hắn là tầm thường. Thế nhưng vẫn để cho nàng có một chút đắn đo về suy nghĩ của mình đó là trong người Yami không có lấy một tia năng lượng dao động, hắn ngoại trừ khí chất chẳng có khác người thường là bao. Huyết Đồng và Bạch Tử đã khẳng định chính hắn là kẻ giết hai tên Hồn Điện kia, chứng tỏ bản lĩnh thực sự của hắn không phải dạng vừa.
Tiếc rằng chỉ nhìn qua mỗi dáng dấp, đều không thể chứng thực suy đoán của mình, nàng ta đành nửa ngờ nửa tin lời Huyết Đồng nói bởi nàng tin rằng sư muội hẳn sẽ không nói dối.
"Ngươi là người cứu hai sư muội của ta?"
"Có lẽ không?"
Nàng có một chút cau mày, hiển nhiên không thực sự ưa thích thái độ của hắn, đối với một con người xưa nay không hay quan tâm chuyện thiên hạ, Yami với nàng mà nói thái độ có thể bỏ qua được.
"Dù có phải hay không ta cũng thay mặt cho toàn bộ gia tộc cảm ơn ngươi vì đã cứu các nàng"
Hắn chỉ gật đầu, hai mắt không mở ra lấy một chút để nhìn lấy nàng, hờ hững qua loa vô cùng.
"Ta tên Hàn Tiên Lan... không biết tên ngươi là?"
"Yami..."
"Yami?"
Hàn Tiên Lan chau mày...giống như danh tính này nàng đã ở đâu nghe tới... chẳng là quá mờ nhạt, nàng nhất thời không rõ ràng rằng đã nghe thấy cái tên này ở đâu...
"Có gì sao?"
"Không có... coi như ngươi đã cứu hai nàng, ta nợ lấy ngươi một ân huệ to lớn, ân huệ này ta sẽ trả lại sau"
Yami ngồi dậy, hai mắt mở ra hứng thú nói
"Bằng cách nào?"
Nhưng trước mắt hắn, cả ba đã từ lúc nào biến mất, trong không gian hãy còn vang lại giọng lạnh nhạt, vô cảm của Hàn Tiên Lan
"Đỉnh núi Vân Sơn, chỉ cần nói rằng đệ nhất Long Kích Bảng Hàn Tiên Lan nợ ngươi một ân huệ, ta sẽ có mặt"
Đứng trước cửa sổ, Yami dõi theo những bông hoa tuyết dần tan đi bởi nhiệt lượng không khí. Tà tà cười
"Hóa ra lại là đệ nhất Long Kích Bảng..."
Chẳng trách được...còn trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới quy thiên... nàng dường như mới ba mươi đi?
Hiện tại khi đã trở về gia tộc, Hàn Tiên Lan mới rõ ràng rằng kẻ mình vừa gặp là ai.
Đơn thương đại chiến trăm ngàn quân Hồn Điện, ra tay giết chết em gái điện chủ Hồn Điện, bọp nghẹt sinh cơ đầu não Long Tổ...
"Ma Tôn...Yami..."
Xem ra...không phải chỉ một mình nàng là đại thiên tài...
"Trung Giới sẽ mở ra vài tuần nữa... hắn sẽ làm sao đây?"
Lại một lần nữa chứng tỏ cái danh Ma Tôn tà ác của mình... hay tiến tới Vân Sơn nhờ vào nàng trợ giúp?
"Sư tỷ, ngươi cười gì vậy?"
"Gặp được một người thú vị..."