-hắn kia! Hắn ở bên dưới!
Larinan la lên, tay liên tục kéo chị mình ra ban công tầng hai nhìn xuống. Alisa cũng hiểu rằng hắn mà em mình nói ở đây là kẻ nào, nàng cũng nhanh mắt nhìn theo ngón tay Lariana chỉ. Nàng thấy gì? Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thiếu sức sống với biểu cảm lạnh nhạt, không biểu hiện một chút gì gọi là cảm xúc. Cả người toát ra một thứ khí chất nào đó khiến kẻ nào không kính nể cũng phải kính nể? Hay nàng nhìn lầm? Đó chie là một thiếu niên thôi mà, sao có khi chất của một người trưởng thành? Nhất là khi nhìn tới đôi mắt sâu không trông đáy của hắn, nàng ta như bị hút cả linh hồn, cả sức lực vào vậy, nó khiến cho nàng có một chút ấn tượng không thể nói thành lời.
-có thật hắn là ân nhân? Hắn quá trẻ, có khi còn trẻ hơn cả ngươi đấy Lariana.
-hắn là ân nhân hay không sao ta biết được? Ta chỉ biết hắn là tên lưu manh ở trung tâm hôm đó thôi.
Alisa quay sang Flora, ra hiệu cho nàng rằng có phải là hắn không? Flora gật đầu.
-không sai đâu phu nhân, thể thuật của hắn khi ở rừng cấm và ở trung tâm rất giống nhau, đều hoa mĩ tới mức để lại phía sau một vệt năng lượng kì lạ. E rằng hắn không phải năng lực gia.
-có bao nhiêu phần trăm là hắn? Thực sự rằng một thiếu niên mười bốn mười lăm có thể ra tay hạ sát tàn nhẫn như vậy sao?
Flora không cho rằng Alisa đúng, nàng nhẹ lắc đầu của mình, tiến tới ban công cũng nhìn thật rõ lấy hắn.
-ngươi không nên suy nghĩ như vậy, một kẻ có giết được người hay không đều không liên quan tới tuổi tác của hắn, liên quan nhiều nhất chính là hắn đã trải qua những điều gì để có thể trở thành một kẻ dám giết người.
Giết người không khó, khó khăn là có dám hay không. Hắn dám hạ sát tàn nhẫn? Đồng nghĩa với việc hắn đã quá quen với việc tước đoạt đi tư cách sống của kẻ khác. Một mạng? Hai mạng? Ngây thơ! Chỉ có khi hắn chém giết tới nỗi máu hoá thành huyết hải thì mới có thể tàn nhẫn với đồng loại. Có thể cho rằng hắn là một tên thiếu niên bị mang bệnh tâm thần, nhưng không thể, bởi hắn có lẽ là một kẻ nắm giữ năng lực, có năng lực mạnh mẽ hơn tất cả? Kể cả hắn có giết cả đô thị này cũng chẳng ai dám bắt hắn ngoại trừ những tổ chức liên quan!
Ví dụ nữ nàng, hiện tại nàng hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên nàng có khái niệm cướp đoạt sinh mạng con người là từ năm nàng mười ba tuổi. Từ đó tới giờ, số nàng ra tay hạ sát đã là hơn bốn mươi mạng. Còn nhớ ở lần đầu, nàng đã bị trầm cảm đến hơn nửa năm vì quá sốc, suy cho cùng nàng cũng là một kị sĩ, mà một kị sĩ lại có thể nao núng chỉ vì một mạng ngươi? Đó là động lực để nàng thoát ra khỏi tình cảnh bấy giờ. Quay trở lại với Yami, nàng không cần biết cậu là thuộc về lớp công khai hoặc ẩn cư, nhưng nàng dám chắc hắn không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.
Nàng đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên cắt đứt mạch của nàng là một ánh nhìn từ hắn cùng nụ cười mỉm đầy bí ẩn. Flora biến sắc, hắn có thể cảm nhận thấy ánh nhìn của nàng mặc dù nàng đã che giấu? Hoang đường! Thuật che giấu nhãn khí của nàng là luyện tới thuần thục, ông của nàng còn nói rằng thuật này luyện thuần thục thì tới cả mốc khởi điểm của cấp độ Bán Thần Lực còn không thể phát hiện kia mà? Không phải ông nàng nói, mà nàng cũng kiểm chứng qua từng trận chiến, tuy chưa gặp một Bán Thần Lực nào nhưng nàng cũng đã từng gặp một lão già cấp bậc Đế Vương còn không thể đoán ra nàng cho nên đã bị nàng hạ sát!
Trừ phi...hắn đã ở trên cả cấp độ đầu của Bán Thần Lực. Trán nàng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nếu là như vậy, thực sự là quá điên rồ rồi đi! Nàng hai mươi mấy năm miệt mài tu luyện mới có thể đạt tới Vương Giả cấp bậc, huống chi hắn như vậy không phải muốn đại náo giới năng lực gia hay sao? Để mọi chuyện được truyền đi, đô thị này, ngay cả những nước khác đều được một phen chao đảo. Sớm muộn hắn cũng là một mối hoạ, cho dù là làm việc cho tổ chức nàng, với tốc độ tăng trưởng của bản thân, có ngày hắn sẽ rời bỏ và cắn xé lại những tổ chức muốn cưỡng chế hắn.
-phu nhân...tiểu thư...nếu có thể thì các ngươi đừng nên quá làm quen với hắn.
Đột nhiên Flora nói ra một câu khó hiểu, không khỏi làm cho cho hai chị em nành cau mày, hành loạt dấu hỏi chấm xuất hiện.
-tại sao?
Lariana thay chị mình hỏi lại, chỉ thấy khuôn mặt Flora đã túa ra đầy những giọt mồ hôi từ bao giở, nàng ta đã bắt đầu căng thẳng hơn bao giờ hết.
-ta cảm thấy...hắn...tóm lại hắn cực kì tà môn, đợi khi nào mọi chuyện sáng tỏ thì mới nên kết giao với hắn.
-ta hiểu.
Khác với sự căng thẳng vì an nguy của Flora, Alisa suy nghĩ có phần đơn giản hơn đó chính là ân nhân-không phải là kẻ có thể suy diễn sức mạnh theo cách thông thường, cho nên đừng vội kết giao khi chưa biết rõ hắn là ai.
-sao chứ? Không phải hắn chỉ là cái tiểu lưu manh hay sao? Ách!! Chị...ta xin lỗi.
Cảm thấy ánh nhìn của chị mình có chút lạnh, nàng liền lè cái lưỡi đinh hương của mình ra cười. Flora thở dài, tương lai có lẽ sẽ có nhiều biến động.
-ngươi nhìn đủ?
Verol cười cười lạnh, cũng theo Yami nhìn lên ba cái tuyệt mỹ nữ nhân đứng ở tầng trên. Cái gì mà lạnh nhạt không quan tâm tới nữ nhân? Có vấn đề về thần kinh mới tin được! Nàng ta quên mất rằng hắn sinh ra, hắn tồn tại vẫn là một nam nhân, không có hứng thú với đàn bà chẳng lẽ hắn là một tên đồng giới(gay)?
Thấy nàng hoàn toàn hiểu lầm ánh nhìn của hắn, hắn cũng không muốn giải thích làm gì. Hắn cũng không cần kẻ khác hiểu cho mình, muốn tuỳ tiện nghĩ sao thì nó chính là như vậy. Hắn rời mắt bỏ đi, một câu phản bác cũng không nói làm Verol tưởng rằng hắn thực sự đang giận, cho nên nàng cũng biết điều mà im lặng, mà miệng im lặng nhưng mà mắt không yên được nửa phút, mỗi tích tắc đều cười cười trào phúng hắn.
Một đoạn, hắn đã về được chỗ ngồi cũ của mình. Lúc này tình hình của tam nữ kia cũng chưa thể hạ dịu, mỗi người một góc, mắt nhìn nhau tựa như có một vệt tia lửa bắn ra. Cảm như có một kẻ nào đó tới bắt chuyện đều sẽ bị ba cái ánh mắt trực tiếp giết chết không dám tới nữa, hắn nhìn mà cảm thấy một sự nực cười không hề nhẹ, hắn suy nghĩ rằng nữ nhân thật khó hiểu đi. Thấy hắn dứng lại nhìn tới ba nữ nhân nữa cười nhạt, mà trong đó có cả em gái-Sophie của mình, nàng ta cảm nhận thấy một sự hãi nhẹ. Tuy nàng và Sophie không gặp nhau bao lần nhưng giao hảo cũng không quá tệ, là nhìn mặt có thể không ghét mà nói chuyện vài điều. Một điều quan trọng rằng, nàng vẫn chưa biết được chuyện tiếp xúc thân thể của Yami và Sophie, nếu không hiện tại nghe được nàng sẽ rớt cằm xuống đất, bởi đây chính là loạn luân trong tiểu thuyết a!
-ngươi điên rồi Yami, đó là cô ngươi đấy.
-đầu óc ngươi chỉ có bùn thôi sao?
Hắn nhàn nhạt trào phúng, ngón tay đưa lên chỉ chỉ vào trán của nàng. Nàng tức điên lên thôi, nếu không phải chiều cao có giới hạn, nàng đã muốn đánh chết cái nghịch tử này rồi! Nàng thật muốn cắn chết hắn! Từng tiếng "hừ, hừ" của nàng cứ thế mà đập vào tai Yami, không khỏi khiến hắn cảm tưởng tới một con chó nhỏ đang thở. Mặc kệ Verol gầm gừ phía sau, hắn tiến đến muốn ngồi xuống.
-khoan! Nơi này không phải là nơi ngươi được ngồi xuống.
Hắn khoing biết nói sao nữa. Xuất hiện trước mặt hắn là một tên nhị thế tổ cùng với hai tên đàn em của hắn đứng chắn lấy Yami. Có vẻ như hắn đang đánh chủ ý lên ba người kia.
-vì sao?
-ngươi không nghe ta nói sao? Cút sang nơi khác, nơi này không có chỗ cho ngươi.
Hắn hách dịch tiến sát lại gần Yami, nhưng Yami như nhìn thấy dòi bọ, khuôn mặt hắn sát gần tới đầu, hắn lạnh nhạt lùi ra từng ấy xentimet. Yami chú ý tới cách ăn mặc của tên hề này. Tên người mặc một bộ vest trắng cùng với chiếc sơ mi bên trọng hơ hai cúc ở cổ. Trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng nguyên khối, giày thì đi một đôi giày da màu nâu cùng với mấy cục sáng sáng trên đó, hình như là kim cương. Tóc vàng nâu được hắn vuốt "không ra cái thể thống" gì về phía sau. Yami nhàn nhạt cười, trực tiếp bỏ qua tên đó tiến ra chỗ xa xa đứng nhìn, hai mắt như đang nhìn một tên hề cùng đồng bọn tấu lên một bộ phim hài ngắn tập cho hắn. Verol không hiểu Yami đang suy nghĩ gì, hắn là một kẻ có thể dễ dàng bỏ đi hèn nhạt như vậy sao? Nàng không khỏi tò mò đứng bên cạnh hắn, vừa nhìn tên nhị thế tổ ngu ngốc kia, vừa khó hiểu hỏi hắn.
-ngươi đang mưu toan điều gì?
-mưu toan?
Hắn nhẹ lấy một ly soda đỏ máu từ trên chiếc khay tiên bồi bàn cầm, không nhanh không chậm thưởng thức. Xong, mới mở mắt mình ra nói
-đang xem kịch vui thôi.
-kịch?
Nàng nhanh chóng đưa mắt về đám nhị thế tổ kia, quả nhiên sau vài phút bắt chuyện, như kể đã chọc giận lấy cả ba nàng, hắn và ba tên đàn em đều bị mỗi người một chân thon giơ lên đá bay đến mất mét. Thảm nhất là cái tên lúc nãy đuổi Yami, hắn bị đạp xa đến nỗi cả người lẫn mặt chà sát hôn lấy mặt sàn đá hoa, không tổn thương nhưng mặt cũng bị ma sát cho đỏ lên. Bằng cách nào đó hắn trượt đến cách mũi giày của Yami cách 1 xentimet, suýt nữa đỉnh đầu chạm giày, chưa cần kể, tiếp theo mọi người đều choáng ngợp bởi ly soda trên tay Yami bị hắn nhẫn tâm thả xuống, không biết lực mạnh như thế nào mà khi cốc mới chạm vào đầu hắn liền vỡ thành trăm nghìn mảnh, cùng với đó là thứ nước màu đỏ máu tràn ra. Không biết đó là màu của soda hay là máu thực sự, hoàn toàn không thể biết.
-phụt!
Verol bụm miệng nhịn cười, hoá ra kịch mà hắn nói chính là thế này đây! Hại người vui ta.
-chết tiệt, tên khốn nào thả đồ vào đầu ta!
Hắn ta cảm thấy một cảm giác đau đớn trên đỉnh đầu, liền đưa lên xem thử nhưng là trên tay hắn toàn là một màu đỏ máu, nếu không phải nó có mùi ngọt hắn đã trực tiếp ngất đi. Ngước mắt lên thấy cái tên long nhing khi trước mình đuổi đi đứng đó, hình như ly soda này cũng là của hắn thả xuống. Hắn tức giận đến mức mặt vặn vẹo đi, đứng dậy gầm gừ hệt như kẻ sắp giết người.
-là của ngươi thả xuống!?
-ồ? Thông minh đấy, tưởng ngươi kì thực ngu.
-ngươi...muốn chết!
Hắn điên tiết đưa tay lên muốn đấm Yami. Khi nãy trêu phải ba cái nữ nhân đanh đá,hiện tại còn bị tên quỷ nghèo trào phúng, hắn cứ coi như tìm được nơi xả giận đi.
-hắn chưa đến lượt ngươi đánh.
Bạch!
Một cái tát trời giáng tung thẳng vào mặt của hắn. Hắn bị Verol tát một lực cực lớn, cứ như bị một cái xe tải tông vào mặt, hắn lộn trên không một vòng rồi ngã xuống đất trông cực kì phi logic.
Tên kia đã điên đến đỏ mặt, lồm cồm bò ra xa, rồi chỉ vào hai tên đàn em quát.
-còn đứng ra đấy làm gì! Mau đánh! Đánh chết con nhỏ điên cùng với tên quỷ nghèo!
Hai tên kia mắt nhìn nhau, xong cũng vớ lấy chhai rượu vang vẫn còn đóng nắp tiến tới, hòng lao lên đánh Yami. Verol đang muốn lao lên đánh, liền bị Yami giữ lại lắc đầu ra ý bảo rằng đứng ra phía sau hắn.
Ở phía kia, Kotome vì chưa hiểu rõ sức mạnh của hắn cũng muốn lao lên ứng cứu, nào ngờ bị Ari và Sophie giữ lấy tay.
-các ngươi điên rồi! Hắn sắp bị đánh!
-ngươi yên tâm, Yami không dễ trêu như vậy, cùng với không phải bên cạnh hắn còn có nữ nhân kia hay sao?
Sophie cười mà không phải cười,nhìn tới Verol đứng phía sau Yami, nàng hiển nhiên biết đó là ai a?
Yami cứ đứng đó, khiến mọi người tưởng hắn sợ quá đâm ra ngu rồi. Nhưng không phải? Mọi người sau mấy phút đều bị diễn biến làm cho điên đảo đầu óc. Kho chai rượu gần như đập tới đầu Yami, hắn đã nhanh chóng đạp xuống đầu gối tên kia nghe một tiếng "crắc" đủ để mọi người nghe thấy, xong tay liền đoạt lấy chai rượu, không nhân từ chút nào đập thật mạnh xuống tên đầu tiên. Rượu đỏ vương ra, mọi người xuýt xoa, chai thuỷ tình dày như vậy mà cũng đủ lực đạo đập nát ra đi? Kia có khi cũng pha cả máu. Tên thứ nhất coi như đã bị phế chân, nằm xuống bất tỉnh nhanh sự. Còn về tên thứ hai, Yami đã từ bao giờ tới trước mặt hắn, chân một cước đạp vào thẳng bụng hắn, hơn nữa còn là đá bốc hắn kên cao, trong khi hắn đang ở trên không trung, chai rượu thứ hai đã từ bao giờ trong tay hắn, hắn chém ngang một cái, đập thẳng vào má và khung xương hàm tên kia, mạnh tới nỗi khiến hắn bay đi đập vào một bộ bàn ghế rồi mới đâm vào tường. Mọi người hít sâu, đánh nhau cũng hung tàn quá đi?
Yami hắn nhìn đến tên nhị thế tổ kia, hắn cũng sợ hãi lùi lại, miệng lắp bắp.
-ngươi đừng lại đây! Ngươi biết cha ta là ai không!?
Yami cười nhạt, cố ý đi chậm lại
-là ai?
-cha ta..cha ta là thành viên năm giữ cổ phần nhiều thứ hai công ty H.C (Horizon Case).
Cả đám ồn ào, ai mà chẳng biết kẻ nắm giữ cổ phần thứ hai của tập đoàn H.C là ai? Lão ta nổi tiếng yêu mến đứa con này, luôn luôn dọn dẹp mọi tai hoạ mà hắn làm ra. Bây giờ thiếu niên kia mà đánh hắn, sau này không khỏi bị cha hắn đè nén hại chết.
Yami hắn cố tình sờ sờ cằm, rồi hỏi
-vậy ngươi là...
-ta là Yra Enline, sao? Ngươi sợ rồi phải không? Sợ rồi thì mau đỡ ta dậy, ta còn có thể tha tội cho ngu...
Chữ ngươi còn chưa được nói xong, một đế giày màu đen đã đạp vào giữa mặt hắn, đồng thời dí đầu hắn lún vào bức tường phía sau, hắn ta không nói được gì coi như nói cũng không nói được bởi hiện tại hắn đã ngất lịm đi. Ai cũng không ngờ kết quả thành ra như thế này, Yami không kiêng nể mà cho Yra ăn luôn cả đế giày. Yami rút chân về, cũng là lúc in trên mặt hắn đầy đất cát, trong miệng còn có. Đáng đời! Bởi vì tên này đã nhiêu lần quấy nhiễu tong nhiều bữa tiệc gia tộc nên chẳng ai muốn dây với hắn. Mọi người cũng muốn báo cho gia chủ lắm, nhưbg mỗi lần báo xong hắn lại ngoan ngoãn như chó bị xích cổ, cho nên không thể tìm được cách đuổi hắn.
-chỉ là một gã cổ phần cũng dám trêu ta?
Hắn bỏ đi, để lại một câu làm ai cũng hốt hoảng, không phải hắn là công tử của đại gia tộc nào đó đi?
-người anh em! Đánh hay lắm!
Evelon từ đâu chạy tới, trên mặt khí chất đều rất cao hứng. Ai bảo hắn đánh đẹp đến như vậy?
-lại ngươi.
Verol bất mãn nhìn Evelon, tuy hắn không có thù oán gì với nàng nhưng nàng lại không thể nuốt trôi cái mặt xun xoe của hắn, nhất là lúc hắn gọi Yami là người anh em đều không thể không khiến nàng muốn nôn mửa. Evelon cũng không chấp nhặt nữ nhân, trực tiếp bỏ qua nàng mà tiến tới chỗ Yami, hì hì cười.
-có thể cho ta kết giao được không?
-kết giao? Ta được lợi ích gì?
-được lợi ích gì sao?...hiện tại chỗ ta đang kinh doanh đồ cổ, không dám nói tới việc ngươi sẽ có nhiều tiền nhưng trong những kiện đồ cổ ta mới nhập về, có những thứ rất quý, nếu ngươi muốn, có thể miễn phí lấy đi cũng như không phải trả tiền giám bảo.
-đồ cổ? Cũng đúng lúc ta đang rất cần đi. Được, coi như tạm chấp nhận, nhưng chỉ là một chút nhận biết.
Hắn được một câu này còn gì vui sướng hơn? Lập tức xoa xoa tay đầy kinh hỉ.
-đúng đúng, chỉ một chút.
-nếu không sai...tong tuần này, ta sẽ tới.
-có thể cho ta số điện thoại? Tới lúc đó cử người tới đón ngươi.
Yami nghĩ thầm tên này thật là muốn moi móc thông tin của hắn đi? Hắn từ chối
-ghi cho ta địa điểm, ta sẽ tự tới.
Thấy kế hoạch bất thành hắn có chút không vui, nhưng cũng không vì thế mà quá buồn, rút ra từ trong túi áo một cái danh thiếp, ở đó có ghi rõ cặn kẽ nhất địa chỉ, xong rồi tạm biệt rời khỏi. Yami đưa điện thoại ra, giờ đã bảy giờ năm mươi chín phút, hắn cũng không muốn ở đây nữa. Thấy dáng vẻ của Yami, Verol cũng hiểu hắn muốn trở về, cũng không ngăn cản hắn, nàng cũng đi ra khỏi nơi đây.
-lần khác ta sẽ tới tìm ngươi.
Yami cũng hít nhẹ một cái, hắn cũng không muốn có lần sau đâu. Hắn thở dài, muốn đi về phía cửa chính, cư nhiên phía sau lại có ba cánh tay vươn tới kéo lại.
-ngươi muốn đi đâu?
-ngu ngốc, ngoài về còn đi được đâu?
Ari nhanh nhảu ôm lấy tay Yami, kéo hắn ra phía bên ngoài, mắt đầy thách thức nhìn hai người Sophie và Kotome.
-ta cùng hắn đi về.
-ta cũng muốn về cùng hắn!
-cả ta nữa!
Hai người sán lại, Ari nổi một tia hắc tuyến trên trán.
-đó là nhà ta.
-gì chứ? Không phải Yami chỉ ở đó nhò thôi sao? Nếu hắn muốn ta có thể cho hắn trăm cái nhà như vậy.
Kotome không khách khí nói ra, ưỡn lên bộ ngực lớn của mình.
-ngươi cũng nói khoác đi? Hắn đáng ra phải ở cũng người thân của hắn chính là ta, các ngươi chỉ là phụ thôi.
Cả ba lớn tiếng cãi vã mà không để ý Yami đã biến mất từ bao giờ, các nàng hiện đang ôm lấy cái không khí. Hiện tại Yami đã có mặt trong phòng hắn mà ngủ rồi.
Trong bệnh viện, một tên đàn ông bụng phệ, béo mập nắm lấy tay một thiếu niên. Đó chính là Yrac, lão ta khổ sở, xen lẫn tức giận nói.
-ai...là ai dám đánh con! Kẻ nào dám đánh đứa con ta yêu thương nhất!
-cha...cha phải trả thù cho con, còn muốn thằng đó sống không bằng chết! Con muốn tự tay tra tấn hắn, khiến hắn phải quỳ gối cho con dẫm đạp!
Mắt hắn nổi đầy tơ máu dữ tợn, hai bàn tay xiết chặt lại phẫn nộ.
-được, ngươi hãy tĩnh dưỡng. Ta sẽ cho người điều tra rồi thu thập hắn để ngươi chơi đùa.
Lão ta mắt đầu băng hàn, lập tức đưa điện thoại lên bấm một dãy số.
-điều tra cho ta xem kẻ nào dám to gan đánh con trai ta!
Yrac cười, điên cuồng cười. Hắn sẽ khiến thằng nhãi kia sống không bằng chết! Sẽ cho hắn nếm đủ mùi vị mà hắn đã phải chịu đựng.
Sáng, gió mạnh, mưa sa, trên trời từng đám mây đen che khuất cả ánh nắng, để lại dưới mặt đất là những khoảng xám xịt xấu xí. Hôm nay là ngày bão kéo tới nơi đây, tuy mưa to nhưng cũng là cơn ngớt cơn lớn, vẫn phải tới trường, cho tới tối ngày hôm nay mới được nghỉ để tránh bão. Từng cơn gió se lạnh thông qua cánh cửa sổ chưa được đóng kĩ, táp vào cơ thể khiến Yami tỉnh lại, hai mắt tựa màn đêm sâu thẳm mở ra, đầu tiên là nhìn qua bầu trời âm u rồi mới ngồi dậy. Thời gian khoảng hơn sáu giờ một chút, cánh cửa phòng hắn đã bị đẩy mạnh ra, một nữ nhân tự do, trên người diện một bộ đồng phục trắng tinh khôi cùng váy ngắn tiến vào, không ai khác là Ari. Nàng ta nhìn Yami đã ngồi dậy rồi, liền lao lên giương của hắn nắm xuống, giở giở lật lật cuốn tạp chí ra xem, sau đó nói.
-nhanh chóng thay đồ rồi tới trường với ta, hôm nay chúng ta đi xe, không đi bộ nữa. Với hôm nay là ngày kiểm tra giữa kì, nếu không chúng ta cũng đã được nghỉ.
-kiểm tra?
-hừm? Nếu ngươi không học, có thể cầu xin ta đây. Ta đâ sẽ mở lòng từ bi giúp đỡ.
-đúng phát bệnh.
Hắn nhàn nhạt cười, nhanh chóng tiến vào trong phòng tắm. Ari nằm đó, bĩu môi nhỏ của mình vểnh lên.
-ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi mới có! Bản tiểu thư ta đã có muốn giúp ngươi còn không nhận.
Đáp lại nàng, chỉ có tiềng ào ào của nước, nàng cũng không quan tâm nữa. Nhưng chợt nhớ tới hôm qua, nàng không khỏi hỏi. Trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
-nữ nhân hôm qua đứng sau ngươi là ai?
-không có gì đáng để nói.
-ngươi nói dối đi? Nàng thậm trí còn đỡ giúp ngươi một đòn.
-đó là nàng ta tự làm, ta không có yêu cầu.
-nhưng các ngươi rõ ràng là quen nhau phải chứ?
Ari gấp lại cuốn tạp chí, giựa lưng vào đầu giường hỏi, đồng tử tím than đẹp đẽ nhìn ra bầu trời âm u kia, không ai hiểu nàng nghĩ gì.
-ta chỉ biết nàng ta là mợ ba ta thôi.
Ari giật mình, dĩ nhiên cũng không thể tin nổi, nàng ta còn rất rất trẻ.
-ngươi cũng quá khoác lác đi?
-ngươi tin hay không tuỳ ngươi, ta chỉ biết vai trò của ai mãi mãi là như vậy.
-không hơn không kém?
-phải.
Trong lòng Ari có chút yên tâm phần nào. Nàng cười mỉm một cái, đem bộn bề trong lòng dẹp bỏ. Một Kotome, một Sophie cũng đã quá đủ để nàng lo âu, nhưng Yami như vậy, nàng cũng không có suy nghĩ nhiều nữa. Bỗng nhiên chú ý tới một thứ bị hắn vứt lăn lóc trên bàn, nàng nảy lên tò mò, bước xuống giường mà cầm lấy. Đó là một viên ngọc trong, phía bên trong là những đường văn như ngọn lửa tô đậm bằng màu hồng, nhưng kì lạ rằng nằm trên tay nàng, phát quang ra lại là một màu lam của nước biển. Trong đầu nàng suy nghĩ ngay tới một thứ, làng lẩm bẩm với ánh mắt trừng rộng.
-Hồng Viêm Chi Lam...thực sự là do hắn lấy...
Mẹ nàng có rất nhiều tại liệu về cổ vật này, nó nhiều tới nỗi mà nàng có thể bắt gặp vài tờ cùng hình ảnh của nó. Nghe loáng thoáng nó đã bị đánh cắp, không ngờ đánh cắp là do Yami hắn đánh cắp. Nàng không biết nó được sử dụng để làm gì? Nàng ta vân vê nó, phía bên ngoài vỏ bỗng dưng nóng lên, phía bên trong xuất hiện một con hoả huyền vũ, tung cánh bay, từ bên trong lao ra ngoài. Ari hốt hoảng, nhưng đã quá muộn, con hoả huyền vũ đã hoá lớn bằng cơ thể nàng, trực tiếp cuốn quanh lấy cơ thể của nàng sau đó từ cái mỏ rực lửa của mình,nó bắn ra một tia lửa đỏ lẫn xanh cuôn cuộn vào mi tâm nàng, rồi biến mất vào trong Hồng Viêm Chi Lam. Ari chỉ thấy cơ thể mình đau nhức vô cùng, cùng với một lượng lớn khí tức nóng bỏng truyền ra, nàng cảm nhận thấy máu của mình sư sôi lên đến hàng trăm độ, nhưng hạ thể thì lạimang một nguồn khí băng hàn, lạnh lẽo. Hệt như âm dương đang hoà quyện lại thành một vòng tuần hoàn, càng về sau, nó cạng mạnh làm nàng co lại hôm lấy ngực mình thở dốc, khuôn mặt đã đỏ lên trông thấy. Trong sâu thẳm nàng suy nghĩ nàng phải giữ vững, phải chịu đựng, nàng cắn răng chịu lấy, cảm tưởng cứ như thả răng ra, nàng sẽ bị thiêu tới chết.
Yami mới khoác lên bộ đồng phục đen, bước ra ngoài đã thấy Ari nằm ở dưới đất, cả cơ thể chỗ nóng chỗ lạnh hai nguồn năng lượng. Xong hắn vẫn hờ hững nhìn về phía Hồng Viêm Chi Lam đang lăn lóc dưới đất, không khỏi lắc đầu. Nàng ta lại nghịch ngợm rồi, nhưng hai nguồn năng lượng đang cải tạo cả năng lực lẫn cơ thể nàng cũng không hẳn là xấu nhưng đồng thời cũng không tốt. Không xấu là nó đang gia tăng gen năng lực gia của nàng, không tốt là nàng đang không thể chịu nổi sự đột biến nữa. Yami thở dài, hắn bồng nàng theo tư thế công chúa lên trên giường, nhàn nhạt cởi áo nàng ra, kể cả áo ngực cũng không để lại. Có thể thấy toà ngực trắng nõn, no đủ của nàng đang đung đưa, đang phập phồng theo nhịp thở của phổi, hắn cảm nhận rằng nữ nhân dị giới luôn phát dục quá độ. Ngón tay hắn đưa lên điểm vào giữa bụng, giữa khe ngực của nàng, cuối cùng là ở mi tâm, nhanh chóng xuất hiện những vệt màu đen điên cuồng xâm lấn vào, vừa đủ để giam năng lượng tái tại trong mức quy định.
-coi như ta giúp ngươi.
Hắn quay lại nhặt Hồng Viêm Chi Lam để vào túi không gian. Hắn giờ mới biết với nam là tăng cường thể lực, năng lực còn với nữ sẽ cung cấp năng lực, cải tạo thân thể, giúp trẻ lại, mà Ari còn đang trẻ, có lẽ sẽ không trẻ thêm được. Quả nhiên là bảo vật vũ trụ, cơ chút ích công dụng khi chưa hoàn chỉnh. Hắn đang không biết Huyết Hải Trâm mang lại tác dụng gì. Khoảng mười lăm phút sau, Ari từ từ tỉnh dậy từ cơn đau đớn, giờ nàng cảm thấy cả cơ thể đã nhẹ nhàng, thoải mái hơn trước nhiều lần.
-ưm...Yami...
Nàng ta còn chút choáng váng ngồi dậy, bỗng cảm thấy bên trên lạnh, nàng nhìn xuống, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên. Nàng lườm Yami một cái
-lưu manh!
-ta vừa mới cứu ngươi đấy.
-ta không cần biết! Ngươi đã nhìn hết của ta rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm.
Yami cười nhạt.
-coi như ta cứu ngươi rồi di, khi nãy ngươi nghịch đồ, ta không ra kịp người ngươi đã nổ tung rồi.
Hắn đứng dậy, bẻ bẻ cổ một vài cái rồi nói tiếp
-ngươi thử xem cấp bậc của mình đi.
Nàng tò mò, nhắm mắt lại cảm nhận. Không ngờ trải qua một trận sinh tử như vậy đã cho nàng một thành quả không thể không vui mừng. Nàng ta mở mắt, miệng không khỏi cười lên đầy xúc động.
-ta...ta...ta..ta đã trở thành một cấp bậc Chư Hầu rồi!
Nàng vênh mặt lên, chỉ vào Yami.
-ngươi đợi! Có ngày bản tiểu thư sẽ vượt qua ngươi!
-nực cười...với ngươi muốn mặc như thế đi học?
-nhìn! Nhìn! Nhìn! Từ nãy tới giờ nhìn chưa đủ? Coi chừng ta móc mắt ngươi.
Nàng vội vã mặc áo trong, mặc đồng phục vào. Khi xong còn chưa thôi trừng Yami một cái khét lẹt rồi mới ra khỏi phòng. Hắn cũng lắc đầu, vác cặp đi xuống nhà để dùng bữa.