Khôi Vĩ đi đến băng đá, ngồi đối diện nơi Nhân ngồi sẵn. Cậu ta khoanh tay nghiêm nghị, đợi xem Nhân sẽ nói gì. Nhưng những gì cậu nhận lại...là một sự im lặng.
"Thế cậu gọi tôi ra làm g-"
Chưa nói hết câu, Nhân đưa ngón tay lên suỵt hơi, bảo cậu im lặng.
"Ông không thấy khung cảnh rất đẹp sao?"-Nhân hỏi
...
Như ngộ ra điều gì đó, Vĩ bỗng thay đổi nét mặt. Không còn sự khó chịu khi nãy, cậu nâng cao mày, mắt thư giãn, gật gù chậm rãi nghe theo...
"Đúng thế"-Vĩ nói
"Những con sóng dạt dào trong khung cảnh bao la. Một vòng tuần hoàn bất biến theo quy luật"
"Trước giờ vẫn vậy...sau này cũng thế"
Cậu ta hòa mình vào "vở kịch" này.
"Nhưng mà, khung cảnh này không chỉ có nhiêu đó"-Nhân nói
"Nó chan hòa bởi sự sống, những sự sống đặc biệt, lớn lao mà ông chỉ có thể nhìn thấy..."
"Nếu ông hướng tầm mắt mình lên!"
...
"Tất nhiên rồi"-Vĩ nói
"Những đàn chim"
"Mảnh ghép tô điểm cho cả bức tranh, thổi hồn sự sống cho cảnh vật mà chúng nương tựa"
...
"Đúng vậy"-Nhân nói
"Những chú chim ấy nhỏ bé, mỏng manh. Chúng nương tựa vào cảnh vật để sinh tồn"
"Tuy Nhiên!"-Cậu nhấn mạnh
"Chúng không vì vậy mà gò bó bởi bất kì MỘT cảnh vật nào cả!"
...
"Vậy ý cậu là?"-Vĩ nói
Cậu ta nhíu mày đăm chiêu, vần trán nhăn lại suy tư bộn bề.
"Chúng được dang rộng đôi cánh của tự do, bay đi bất cứ đâu chúng muốn, bất cứ đâu chúng thấy phù hợp, tô điểm cho mọi cảnh vật mà chúng bay qua!"
"Và điều đó khiến tui tự hỏi..."-Nhân nghiêng người tới, nhiệt liệt, nhập tâm
"Khi "chú chim" ấy bay đi, liệu "cảnh vật" có lo lắng vì môi trường mới mà nó sắp đối mặt?"
"Hay lo sợ "chú chim" ấy sẽ không quay về, vì chính "Cảnh Vật" mới là thứ bị gò bó một nơi!!!"
Khôi Vĩ bất chợt nín thở, một cơn sốc nhẹ nhàng bay qua nhưng rồi cậu thở mạnh một hơi như phớt lờ mọi thứ đi, trở lại sự khó chịu ban đầu.
"Đóng kịch đủ rồi đấy"-Vĩ nói
"Vào vấn đề chính đi, tại sao Tôi lại phải ở đây?"
"Bình tĩnh đi Khôi Vĩ"-Nhân nhỏ tiếng, mỉm cười ma mãnh
"Ta vẫn còn vài thứ cần xác minh!"
Nhân mở vali, lấy ra một tập hồ sơ(mà toàn là giấy trắng), cậu chỉnh mắt kính ra vẻ uyên bác chuyên sâu, giả bộ dò từng thông tin trên đó.
"Ông có thể nói rõ mối quan hệ "về luật pháp" giữa ông với Tiểu Lệ được không?"-Nhân hỏi
"Lệ?"-Vĩ ngờ ngợ hỏi lại
"Lệ là người bạn thân nhất của tô-"
"Xin lỗi, nhưng ông không nghe rõ hả?"-Nhân nhảy vào chắn ngang
"Trên phương diện luật pháp!"
"Điều gì đã làm Tiểu Lệ phải ở lại với ông suốt bao năm qua?"
"Lệ là vệ sĩ cá nhân của tôi!"-Vĩ bực bội trả lời
...
Thích thú gật đầu, Nhân tiếp tục dò tập hồ sơ ấy.
"Theo "một số nguồn tin" mà tui có được, Tiểu Lệ phải làm việc cho gia tộc ông vì tổ tiên ổng nợ quá nhiều tiên không thể trả hết đúng không?"
"...Đúng. Nhưng hiện tại họ tự nguyệ-"
"Cái đó không quan trọng"-Nhân chặn họng
...
"Vì bây giờ mới đến phần quan trọng nè!"
Cậu thả mạnh tập hồ sơ khỏi tay, ngã về sau, ngẩn mặt nhìn xuống đầy thách thức.
"Cho tui biết, Tiểu Lệ có giấy phép hoạt động không?"
Một câu hỏi bất ngờ đến mờ ám cất lên làm Vĩ chựng lại.
"Tất nhiên là không"-Nhân trả lời nốt
"Mọi vệ sĩ hoạt động ở Việt Nam đều thuộc quản lý của các công ty đào tạo, có giấy chứng nhận hẳn hoi"
"Câu hỏi thứ hai, Tiểu Lệ có được trả lương không?"
"Này, gia đình tôi chu cấp Lệ vài tỉ mỗi thán-"
"Trả lời đúng trọng tâm đi!!"-Nhân mạnh miệng hô to
"Tiểu Lệ có được trả lương không?!"
"KHÔNG!"-Vĩ bất giác lớn tiếng
Cậu ta đưa tay lên mặt nóng hổi, mất dần kiên nhất.
"Hay lắm, vậy cho tui xin phép tổng hợp lại nhé!"-Nhân nói
"Tiểu Lệ phải làm việc cho ông vì tổ tiên nợ tiền"
"Tiểu Lệ hành nghề trái phép không chứng nhận, không được trả lương"
"Ông định nói mọi thứ đều tự nguyện? Nhưng thứ ông đã làm với Tiểu Lệ những ngày qua, ông sẽ không từ mọi cách để giữ chân ổng lại mãi mãi!"
"Tui xin lỗi nhưng mà, trên phương diện luật pháp..."
"ÔNG ĐANG SỬ DỤNG NÔ LỆ TRẺ EM"
...
"ĐỦ RỒI ĐẤY!"
Vĩ bộc miệng quát lớn, đập rung cả bàn, gân nổi khắp mặt. Cậu ta không còn nhịn được nữa.
"Tôi không chấp nhận sự xúc phạm đó"
"Mà dù có thực sự như vậy thì sao nào?!"
"Tôi có thể lập công ty ma để chiêu mộ Lệ, tôi có thể báo cáo tất cả trợ cấp dưới dạng tiền lương, tôi có thể viết lại toàn bộ lai lịch của cậu ấy"
"Và dân đen như cậu nghĩ mình sẽ làm được gì!"
...
"Tui sẽ làm được gì?"
Nhân nâng giọng nhấn nhá đầy khiêu khích, cậu không hề tỏ ra chùn bước trước những lời nói ấy, mà dường như...nó khiến cậu tự tin thêm bội phần!
Từ trong túi quần, Nhân lôi điện thoại ra, phẩy ngón tay bấm lên màn hình...
Đó là...
Một đoạn ghi âm!
"Tất cả mọi thứ ông nói từ nãy tới giờ..."
"Nó đã được stream trực tiếp vào một server ở "đâu đó trên thế giới" mà ông không thể dò ra được!"
Trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, toàn bô thế cờ như lật tung đảo ngược, đặt mọi lợi thế vào bàn tay mình.
"Không cần biết gia đình ông quyền lực cỡ nào, thao túng truyền thông tốt cỡ nào, một khi tui phát tán thứ này ra toàn cầu..."
"..."
"Tiểu Lệ sẽ không còn như trước nữa!"
Hậu quả khôn lường nhất của việc làm này.
"Cuộc sống của Tiểu Lệ sẽ bị đảo lộn. Ổng sẽ phải sống trong sự gièm pha, châm chọc, xa lánh"
"Nó sẽ gây một áp lực rất lớn, thậm chí...chấn thương tâm lý suốt đời!"
"Và Ông!"-Nhân chỉ thẳng mặt
"Sẽ thất bại hoàn toàn trong việc bảo vệ Tiểu Lệ-"
Chưa kịp dứt lời, Khôi Vĩ cuộng nộ đứng dậy, trơn mắt phùng mang, giật chặt lấy cổ áo Nhân. Đôi mắt cậu ta đỏ lên như những xúc cảm ngoài tầm kiểm soát, đỏ lên như những...kí ức trong quá khứ ùa về...
"Cậu đi quá xa rồi đấy Nhân à"-Vĩ nói trầm đến chỉ còn hơi thở
"Cậu muốn hại luôn cả Lệ?"
"K-không h-hề..."-Nhân cố nói trong thế kẹp cổ
"Đ-Đó là lý do tui gọi ông đến đây..."
"Đ-Để đảm bảo chuyện đó không bao giờ xảy ra!!!"
...
Khôi Vĩ buông ra, để Nhân thở gấp lấy lại hơi tàn.
"Vậy rốt cuộc cậu muốn gì?!"
"Tui gọi ông đến để thảo luận về "cơ hội hợp tác làm ăn", nhớ không?"-Nhân nói
"Và cụ thể hơn chính là..."
"Tui muốn thuê Tiểu Lệ làm vệ sĩ riêng của mình trong vòng 3 tiếng!"
Mục đích thật sự của toàn bộ chiến dịch này!
...
"T-Tại sao?!"-Vĩ hỏi
"Suy cho cùng, trách nhiệm của Tiểu Lệ là một vệ sĩ, ổng có thể được thuê bởi bất kì ai"-Nhân giải bày
"Tuy nhiên, việc làm của Tiểu Lệ là bất hợp pháp, nên bằng cách thuê ổng, tui sẽ tiếp tay dung túng cho hành động đó, trở thành đồng lõa của hai người. Vì lợi ích cá nhân của mình, tui phải làm mọi thứ trong khả năng để đảm sự việc này không đi xa hơn"
"Tui sẽ không bao giờ chấp nhận để Tiểu Lệ tổn thương vì nó!"
"Và tất cả tui cần bây giờ..."
"Là một cái giá thôi"
...
Choáng váng miên man, cảm xúc lẫn lộn, Vĩ đứng bất động trong nỗi bần thần da diết khôn nguôi. Cậu thấy được sự run rẫy trong ánh mắt Nhân, cảm xúc thật sự mà cậu ấy che giấu khi đối mặt với mình. Nhưng đồng thời, nó tuông trào trong ý chí quyết tâm không bao giờ bỏ cuộc.
Một hình ảnh cậu không bao giờ quên được. Nó như cánh cửa tâm hồn, mở ra bao nhiêu hồi ức xa xôi ùa về.
Vĩ nhớ về ngày ấy...
Cậu thấy được Tiểu Lệ trong đó...
...
Vĩ ngồi xuống cúi mặt bình tĩnh lại, đầu cậu ta đau ứa lên như thể mọi thứ đã quá sức mình, băn khoăn ngược xuôi không lột tả nổi.
"Cậu muốn thỏa thuận đúng không!"-Vĩ nói
Cậu thở dài, mệt mỏi trầm tư.
"Được thôi"
"Ra giá đi!"
...
Tuyệt vời!!!
Ổng đồng ý rồi!
"Vậy, tui muốn thuê với giá 10,000$!"
"100,000$"-Vĩ nhảy vào nói
Thiệt luôn cha nội...
"10,000$!"-Nhân kiên định
"50,000$"-Vĩ ra giá mới
"10,000$!!!"
"Đó không phải cách thương lượng giá!!!"-Vĩ bực mình
"Cậu có nhiêu đó mà đòi thuê Tiểu Lệ của tôi à!"
Nhìn người siêu giàu nói chuyện kìa...thuê vệ sĩ đắt nhất thế giới còn chưa bằng một góc đó!
"Được rồi, tôi sẽ chấp nhận"-Vĩ nói
"Coi như làm phước cho cậu"
"Vậy cậu muốn thanh toán thế nào?"
...
Câu hỏi ấy được cất lên hờ hững, không tính toán nhiều, nhưng đó là tất cả Nhân cần để tiến tới. Vì bây giờ...đến giai đoạn quyết định rồi!
Nhân lấp lửng mơ hồ, cậu chỉ bảo Khôi Vĩ đưa vòng tay ra, giao dịch chuyển thẳng. Vĩ đinh ninh chuyển khoản exp, nhưng sau khi hoàn thành, cậu không nhận được nó, mà thay vào đó...
Một phần quà đặc biệt.
Nhân không nói gì cả, cậu kiên nhẫn trông đợi phấn chấn để Vĩ mở nó ra.
"...?"
"Đây là...!?"
"Một tấm voucher!"
Nhưng không phải tấm voucher bình thường, đây là tấm voucher bao trọn gói một đêm ở một khách sạn đắt đỏ trong thành phố Phượng Hoàng. Một tấm voucher có trị giá 10,000$!!!
Tấm voucher Vĩ từng tặng cho Nhân!!!
...
"Cậu lẻo mép thật đấy"-Vĩ nhếch miệng, tặc lưỡi lắc đầu
"Thế mà cậu bảo đã xài rồi"
"Không, tui thật sự xài rồi"-Nhân nói
"Vậy làm sao cậu vẫn có nó?!"
"Mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua..."-Cậu nhớ lại
***
Tại thư viện lúc này, kế hoạch đã chuyển từ blackmail đơn thuần, sang đề nghị thương lượng.
Họ có thể góp tiền nhưng không nhiều. Nên trong khi Nhân và Nam nghiên cứu các bước tới, Vân tìm hiểu kĩ hơn hệ thống Phúc lợi từ các diễn đàn.
"Ê mấy ông ơi!"-Cô gọi lại
"Nhìn nè!"
Cô vừa có phát hiện lớn.
"Hóa ra, trong mã nguồn hệ thống tồn tại hai thực thể đặc biệt"
"Đó là OGE và SS!"
OGE là OG edition, một class riêng biệt so với công dân bình thường. Còn SS là Special Subject, một package với những cơ chế phần thưởng khác thường làm đau đầu các chuyên gia nhiều năm nay.
"Do phần bridge kết nối SS với hệ thống là công nghệ lõi được bảo mật, không ai biết SS này tồn tại có mục đích gì"-Vân nói
Nhưng nghe vậy Nhân liền ngạc nhiên.
"Bảo mật? Tui tưởng cái này mã nguồn mở hết mà?"
"Và ông tin thiệt?"-Vân đáp lại
Ừ nhỉ...việc này nghe quá tốt để thành sự thật...
"Có rất nhiều người đã phỏng đoán OGE và SS chính là một"-Vân nói
"Nhưng thứ quan trọng ở đây chính là, một tháng trước, sáu ngày sau khi OGE phát thẻ, SS đã được kích hoạt!"
Thứ được sử dụng hôm ấy là cơ chế refund. Nghĩa là, lần đầu tiên một khoảng thanh toán trị giá 10,000$ trở lên được áp dụng, nó sẽ hoàn trả toàn bộ về người tiêu dùng.
Và điều đó khiến Vân thắc mắc:
"Ông có tiêu khoảng tiền 10,000$ nào không vậy?"
***
(Hiện tại)
"Tui quên kiểm tra ngăn chưa quà cả tháng qua"
"Nên tui mở ra thử và, Voila!"-Nhân dang tay háo hức
"Tấm voucher mười ngàn Đôla!"
...
Đến lúc này Vĩ chỉ biết mỉm cười khoái chí, không ngờ rằng thứ hi hữu ấy có thể xảy ra.
"Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cậu"
"Cậu không chỉ có "thông não chi thuật", cậu có cả "hào quang nhân vật chính"!"
Giờ mới để ý...không lẽ mình nhân vật chính thật?!
"Vậy...ông chấp nhân thỏa thuận chưa?"-Nhân lật đật hỏi
"Có lẽ...chưa!"
Hả? Tại sao?!
"Đây chỉ là một tấm voucher, không phải thứ ta thỏa thuận đúng không?"-Vĩ chậm rãi nói
"Tôi sẽ chấp nhận nó, tất nhiên rồi!"
"..."
"Nhưng với một điều kiện!"-Vĩ nhấn giọng đáng sợ
Cậu ta còn muốn gì nữa...
"Hãy cho tôi biết..."
"Trong cuộc họp với hội học sinh, có thứ gì khác thường được đề cập khúc cuối không?"
...
Nhân cứng miệng không thể trả lời. Nhưng thấy vậy, Vĩ quay đi, cười qua loa như đã đoán trước.
"Tôi biết nguyên tắc clb các cậu"-Vĩ nói
"Nhưng thứ tôi muốn hỏi, vài tiếng nữa cả trường sẽ biết, nó chẳng phải bí mật, chẳng phải quan trọng. Tôi chỉ muốn biết sớm cho vui thôi, nói đi!"
"Ờm, thì..."-Nhân ngập ngừng
"Anh Khai Châu có nói về...mấy cái loa, thông báo đầu mỗi tiết mục"
"Có ai hỏi thêm gì về nó không?"-Vĩ hỏi
"...Không! Im re hết!"
Ai cũng lạc hồn như thây ma vậy, sợ gần chết hỏi han gì!
"Tốt lắm, thỏa thuận của chúng ta đã hoàn thành"-Vĩ đứng dậy
Vậy có nghĩa là...?
"Cậu sẽ có Tiểu Lệ!"
...
Thành công rồi!...
Ta đã thành công rồi!!!
Sau bao ngày sống chết đấu tranh, câu nói ấy được cất lên như một sự cứu cánh, như tiếng chuông báo hiệu tan trường rộn ràng niềm vui, ngân vang ngất ngây, thanh thản nỗi lòng.
"Tuyệt, vậy ông đưa ổng đến lúc 7 giờ tối nhé!"
"Không cần rườm rà vậy đâu"-Vĩ nâng giọng
"NÀY! CẬU RA ĐƯỢC RỒI ĐẤY!"-Cậu ta đi ra hô lớn về sau
...
...?!
Tại chiếc siêu xe ấy, cánh cửa lật bật mở lớn.
Và từ trong đó...
Tiểu Lệ hớn hở chạy ra!!!
"Nãy hai người làm gì nhìn vui vậy! Hóa trang đấu vật hả?"-Cậu hỏi han vui đùa, nhảy nhót vòng quanh
"Đúng vậy đấy!"-Vĩ từ tốn đặt tay lên vai Tiểu Lệ
"Hai mình đã "đánh nhau" quyết liệt để xem ai xứng đáng là người bạn tốt nhất của cậu!"
"..."
"Nhân là một đối thủ cừ khôi!"
Ánh mắt Tiểu Lệ như sáng rực lên, lấp lánh long lanh, rung động ngập tràn.
"Vĩ ơi..."-Tiểu Lệ nói
Cậu ấy dường như thấy được nó.
"Da cậu..."
"Đang cháy kìa"
Vĩ hoảng hốt nhìn lại, tay cậu đỏ lên sau khi phơi nắng quá lâu, nhanh chân chạy vào lấy dù ra nói chuyện tiếp!
"Cậu sẽ không tin nhưng mà, Nhân đã bỏ 10,000$ chỉ để mình cho phép cậu đi chơi đấy!"-Vĩ xoa đầu Lệ
"Nhân là một người bạn tuyệt vời"
"Hãy trân trọng cậu ấy!"
Nghe vậy, Lệ chạy đến trước Nhân, con tim xót xa nhìn cậu nghẹn ngào.
"Cậu không cần phải làm thế mà..."-Tiểu Lệ nói
"Đâu, bạn bè phải giúp đỡ nhau thôi!"-Nhân mạnh dạn đáp lại
"Nhưng thật đấy, cậu không cần làm vậy mà"-Tiểu Lệ vẫn khăng khăng
"Bởi vì..."
"Vĩ cho phép mình đi lâu rồi!"
...
HẢ?!!!!!!!!!!!!!!!
***
(Sáng sớm tại phòng Tiểu Lệ)
"Đó là điều tốt nhất cho cậu..."-Vĩ lập lại câu nói ấy
Nhưng rồi cậu bắt đầu cười thê lương, rơm rớm nước mắt tâm tình.
"Đó là những gì mình vẫn tin cho đến tối qua...Cả đêm mình đã không ngủ, không thể bỏ nó khỏi đầu mình..."
"Những gì Nhân đã nói..."
Tiểu Lệ khó hiểu nghe đến, Nhân đã làm gì...?
"Cậu ấy đã làm mình hiểu ra..."
"Mình không thể bao bọc cậu quá mức, cậu cần được tự do phát triển bản thân. Để cậu có thể thực hiện ước mơ của mình, một người vệ sĩ xứng đáng với vận mệnh gia tộc!"
Nghe thế, Tiểu Lệ xúc động nhìn lên, cặp mắt sáng bừng khát khao hi vọng.
"Vậy ý cậu là...?"-Lệ hỏi
"Dẹp cái thủ tục hủy đăng kí đào tạo đó đi! Tối nay cậu sẽ chơi tới bến!"
***
(Hiện tại)
"V-vậy là-là..."-Nhân lắp bắp như đơ cả thanh quản
"Mọi chuyện tui làm nãy giờ..."
"Ừ!"-Vĩ mỉm cười dịu dàng
"Vô ích hết đó!"
Áaaaaaaaaaaaa!!!
Tại sao!!! Sao lại ra nông nỗi này!!!!!!
"Sao ông không nói sớm!!!"-Nhân dùng dằng
"Tò mò thôi"
Trời ơi!!! Bao nhiêu công sức của mình!
Rồi còn tờ voucher nữa! Ờ đúng rồi tờ voucher!!!
"Ông...trả tui cái voucher được không?"
"Thôi, cho rồi trả làm gì!"
"Tạm biệt nhé!"-Cậu ta hí hửng bỏ đi
Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
"Đùa đấy, tôi trả cậu qua ứng dụng rồi, tự mà nhận đi!"
Vĩ quay lại đùa cợt, nhưng thay vì rời đi sau đó, cậu ta đi đến cạnh mình...
Cậu ta thì thầm:
"Thật ra, có một thứ tôi muốn nói cậu"
Giọng điệu cậu ta nghiêm túc hẳn lên.
"Có lẽ cậu cho rằng tôi đã cấm Tiểu Lệ. Tôi không trách nếu cậu nghĩ vậy, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, mọi thứ đều là một sự hiểu lầm"