"Con đi đường nhớ cẩn thận nhé!"
"Dạ!"
Trả lời thế, Nhân đẩy toàn thân về phía trước lấy đà, xoay chân, đạp xe đạp rời đi.
Ba mẹ cậu đứng đó, dõi theo con trai họ đến khi cậu mờ dần về phương xa, nhìn cậu rời nhà đi, trên cuộc hành trình đầy thú vị mới để khám phá bản thân và lớn khôn.
"Sao nhìn mặt anh buồn vậy?"
"Mới đó anh nhớ con rồi hả"-Mẹ Nhân hỏi
"Bộ anh trông buồn lắm hả?!"-Ba Nhân nói
Ông đáp lại như đang trêu đùa lại bằng một tâm trạng háo hức. Nhưng rồi ông chống hai tay, nhìn xuống, bắt đầu thở dài.
"Anh vui thiệc mà..."
"Chỉ là..."
"Kể từ sau chuyện đó...anh cứ sợ thằng Nhân sẽ bị sang chấn cả đời. Nó sẽ không bao giờ có đủ can đảm để đối mặt với thế giới bên ngoài nữa"
Nghe vậy, vợ ông nhắm mắt lại như đang hồi tưởng, bà mỉm cười cho qua nhưng lắc đầu rười rượi.
"Khoảng thời gian đó thực sự rất khó khăn"-Bà nói
"Nhưng rồi..."
"Hai tuần trước, nó bỗng dưng muốn mua xe đạp, để nó có thể tự thân ra ngoài, khám phá thế giới"
Nhớ đến việc đó, ông liền tặc lưỡi, cười khúc khích.
"Lúc đó, cả nhà mình đang ăn cơm, nghe nó nói cái anh suýt nữa sặc hết ra!"
"Lúc đầu, anh không tin đó là thật. Nhưng khi anh nhìn vào ánh mắt của nó, anh không hề thấy bất kì nỗi sợ nào, mà thay vào đó, phủ đầy bởi ý chí và lòng quyết tâm"
"Nó đã tìm được nguồn động lực"
"Nó đã tìm được mục đích"
"Khi có xe rồi, nó dành cả ngày để tập lái, dù có ngã bao nhiêu nó cũng không bỏ cuộc. Nó về nhà với hai đầu gối xây xát nhưng trên mặt lại cười rất rạng rỡ khi cuối cùng nó cũng lái được xe"
"Nhìn con như thế, anh cuối cùng cũng nhận ra..."
"Mình đã sai như thế nào"
"Nó không còn là một đứa trẻ mỏng manh yếu đuối nữa. Nó đã trưởng thành, nhào nặn bởi những vết thương trong quá khứ"
"Anh thấy nhẹ nhõm vì điều đó"
Ông nói thế, trong lòng đầy tự hào, hết mình ủng hộ con trai mình thực hiện khát vọng của bản thân. Không hề biết rằng cậu đang làm là một điều gì đó ngoài mọi sự tưởng tượng của họ.
Cậu đạp đến một địa điểm đâu đó ngoài kia, như được thông báo từ trước.
Đến nơi, cậu thấy một con đường đang bị tắc nghẽn giao thông. Trước nó, là một chiếc xe tải với nhiều người đang đứng xung quanh và tiếng còi công an kêu to.
Cậu đến gần, lấy điện thoại lên...và quay.
***
Mọi thứ bắt đầu từ hai tuần trước.
Nhân vừa tạo một tài khoản thứ ba trên bestguro.
Cậu muốn trở thành một Letuber, nhưng cậu không biết làm thế nào. Cậu không tin những người lạ mặt trên này vì cậu nhớ lời dặn của ba mẹ mình về deepweb. Nó rất nguy hiểm nếu cậu không biết mình đang làm gì.
Nên người duy nhất có thể giúp đỡ cậu là nhân viên FBI lần trước, người đã giới thiệu cậu đến với Letube ngay từ đầu. Nhưng cậu không có cách nào liên lạc được, mọi dấu vết đã bị anh ta xóa sạch.
Nên thay vì tìm đến anh ta, Nhân sẽ để anh ta tìm đến mình.
Cậu trở lại trang web bestguro.
Và spam tin nhắn "ANH FBI ƠI HACK EM ĐI" khắp mọi nơi!
"STOPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP!"
"/(;˚Д˚)ノ"
"TẠI SAO BẠN LÀM VIỆC ĐÓ"
"BẠN ĐÃ HỨA MÀ!!!"
Một người lạ mặt với tên gọi OniichanBuster vừa nhắn tin. Với cách sử dụng mấy kí hiệu kì lạ đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là anh ta. Anh ta đã liên lạc với Nhân, đúng như mong đợi của cậu.
"ai kêu anh cứ xóa tin nhắn hoài, kiếm không ra"
"BẠN ĐANG PHÁ VỠ KẾ HOẠCH CHẾT TIỆT"
Kế hoạch? Anh ta từng nói về dự định đánh sập trang web đó, nhưng chưa hề đi vào chi tiết.
"Chúng tôi đang cố gắng xác định vị trí chủ sở hữu của trang web, chúng tôi đã giám sát họ trong bí mật. Họ không được biết chúng tôi đang theo đuổi họ"
"thì có sao đâu, ai lại tin em"
Nhân chỉ nghĩ rằng những người đó không thể nào tin lời một đứa nhóc như cậu. Nhưng rồi anh ta nhắn:
"Nó không phải về họ nhóc, nó chưa bao giờ về họ"
Anh ta có một chiến dịch bí mật của riêng mình để theo đuổi, thứ mà sự tồn vong của nó đang bị đe dọa bởi chính những hành động của Nhân.
"Nếu đồng nghiệp của tôi nhìn thấy những tin nhắn đó, họ sẽ bắt đầu nghi ngờ, một khi họ nhận ra đó là tôi, vỏ bọc của tôi sẽ bị thổi bay"
"Toàn bộ chiến dịch này sẽ bị hủy hoại..."
"(⌯˃᷄﹏˂̶᷄⌯)"
"(⌯˃̣̣̥Д˂̣̣̥⌯)"
Mặc dù chẳng quan tâm đến những thứ đó lắm, nhìn anh ta buồn như thế khiến Nhân hơi áy náy trong lòng.
"vậy cho em xin lỗi"-Nhân nhắn
"F*ck off"
"Leave me alone"
Anh ta chẳng thèm dịch nó sang tiếng Việt. Có vẻ anh ta đang rất thất vọng, không còn tâm trạng nói chuyện với ai, không còn muốn dính líu thứ gì với Nhân nữa.
Nhưng điều này khiến Nhân thắc mắc.
"em tưởng anh hack giỏi lắm mà"
"sao không hack hết mấy người đó luôn"
"Khi cái quái gì mà hack đơn giản thế?"-Anh ta bật lại
Có lẽ những việc gần như "thần thánh" mà anh ta làm trước đó đã để lại một ấn tượng sai lầm trong Nhân.
"Nếu nó đơn giản như vậy, tôi sẽ không theo dõi chủ sở hữu trang web 24/7 trong 3 tháng qua để chờ đợi một sai lầm anh ta không bao giờ mắc"
"Hoặc cố gắng kết bạn lấy thông tin, chỉ để phát hiện anh ta chỉ hứng thú với các bé trai và thà tin tưởng vào một cậu bé ngẫu nhiên nào đó hơn là gia đình, bạn bè của mình"
...
"Wait"
"Wait!!!"
Anh ta nhắn lên rồi để đó. Một hồi sao anh ta bỗng dưng quay lại với tâm trạng thay đổi hoàn toàn.
"Yes!Yes!Yes!"
"Im a f*cking genius!!!"
Anh ta nói một cách phấn khích như vừa có một ý tưởng điên rồ nào đó.
"Này nhóc, tôi vừa có một kế hoạch, nhưng tôi sẽ cần sự giúp đỡ của bạn"
"Cả hai bên đều biết bạn đã nói chuyện với tôi vì vậy một số người sẽ cố gắng liên lạc với bạn. Bạn có thể phát tán thông tin sai lệch về tôi để đánh lạc hướng họ"
"Bạn là đứa trẻ duy nhất ở nơi đó nên quản trị viên bệnh hoạn của bestguro sẽ không ngần ngại chiêu dụ khi để ý bạn. Một khi anh ta liên hệ với bạn, trò chơi sẽ kết thúc đối với họ. Thông qua bạn, tôi sẽ lừa anh ta để lộ vị trí của mình và bắt giữ tên khốn đó, nhanh chóng kết thúc tất cả sự điên rồ này"
"Điều này có thể nguy hiểm nhưng tôi sẽ cố bảo vệ bạn. Hãy giúp tôi hạ gục chúng"
"Tôi sẽ không làm phiền bạn sau này nữa"
"ok"-Nhân nói
Nhân trả lời ngay lập tức, điều nhân viên FBI đó không ngờ tới. Nhưng dường như cậu có dự định sẽ làm gì đó với nó.
"Tốt (ง°ل͜°)ง"
"Từ nay, danh tính mới của tôi sẽ là Raph Nguyễn. Chúng ta sẽ giữ liên lạc tạm thời"
"...nhưng với một điều kiện"-Nhân nói
Một điều kiện quan trọng, thứ đã khơi nguồn cho mọi rắc rối này, thứ đã khiến cậu trở lại tìm anh ngay từ đầu.
"em muốn được như nicehash31"
"giúp em trở thành letuber"
***
Và với thỏa thuận đó, trong hai tuần qua, Raph đã miễn cưỡng giúp Nhân chập chững bước vào con đường sự nghiệp của mình.
Nhân lập một kênh Letube với tên gọi DTPodcast. (Một cái tên được Raph chọn ngẫu nhiên)
Raph hướng dẫn mọi thứ Nhân cần biết về cách Letube hoạt động. Anh bí mật ship về cho cậu những thiết bị đặc thù (máy dò đa dụng và cái ổ đĩa đặc biệt để nâng cấp radio cũ của mẹ) và giúp cậu hack radio toàn bộ sở cảnh sát trong thành phố.
Và giờ đây, đã đến lúc cậu đưa những điều đó vào thực nghiệm.
Đã đến lúc DTPodcast stream buổi đầu tiên.
Hiện tại, Nhân đến gần hiện trường tai nạn. Tại đó có một nạn nhân mà lúc này đã được đắp chiếu nằm giữa đường.
Đây là buổi stream đầu tiên của cậu nên chẳng có ai xem trừ một người duy nhất, đó là Raph. Anh ta vừa xem vừa hướng dẫn cậu bằng cách gõ lên chat và phiên dịch cho bot phát âm qua tai nghe.
"Ok, hiện trường rõ ràng"-Raph nói
"Giữ nguyên vị trí"
Nhân cố đứng yên đó, chen lấn giữa hàng người xung quanh. Tất nhiên, không ai để ý cậu cả, họ mãi bàn tán về cảnh tượng trước mắt.
"Điểm rating sẽ xuất hiện bất kỳ giây nào"
Điểm rating.
Đó là cơ chế đặc biệt nhất của Letube. Những video bình thường chỉ có user rating do người xem tự đánh giá. Nhưng những video thuộc thể loại guro sẽ có thêm một thang điểm nữa, quan trọng hơn, đó là rating từ chính hệ thống Letube.
Điểm rating này được chấm trên hang điểm 10. Để nhận được điểm rating, đoạn clip phải được livestream và trong đó phải có người chết. Chết càng nhiều người, chết càng đau khổ( hoặc hạnh phúc) thì điểm rating sẽ càng cao và điểm số sẽ cao gấp nhiều lần nếu người đó có thể chết ngay trên stream.
Tất nhiên, điểm số này do chính hệ thống chấm với những tiêu chí cứng nhắc nên những video đạt điểm cao thường khá "hàn lâm", kén người xem. Nhưng sở hữu con điểm rating cao lại vô cùng quan trọng vì nó sẽ thưởng nhiều tiền hơn cho mỗi lượt view, thứ mà người làm nội dung quan tâm nhất.
Không ai rõ những người điều hành Letube làm sao họ có thể biết những thứ trên mà chấm điểm, chỉ cần biết làm theo thôi.
Nhân đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi từng giây phút trôi qua.
Nhưng...
Có điều gì đó không ổn.
Cậu vẫn chưa có điểm rating.
Nhân cố đổi vị trí, đi vòng quanh tìm một góc nhìn tốt hơn. Nhưng dù có làm cỡ nào cũng vẫn chưa có.
Chứng kiến cảnh đó, Raph cũng cảm thấy khó hiểu, anh chưa từng thấy việc này trước đó. Nạn nhân đó chắc chắn đã chết, đây là một vụ tai nạn cực kì nghiêm trọng. Với tình trạng "nát nhừ" như thế không ai có thể sống được.
Vậy, Tại sao?
Có lỗi kĩ thuật ở đây? Hay là...một điều gì đó...bí ẩn hơn nhiều.
Một lúc sau, Lực lượng chức năng dọn dẹp hiện trường sạch sẽ. Mọi người đều rời đi, không còn gì ở lại cả trừ cậu nhóc đứng lặng người chờ đợi câu trả từ một người có hiểu biết hơn.
Raph không trả lời, anh hoàn toàn câm nín, bối rối như vừa chứng kiến một thứ bất khả thi.
Đoạn stream kết thúc với con điểm 0, một khởi đầu gian nan mấy ai ngờ tới.
***
Chiều đó, Nhân đang ngồi ăn cơm với gia đình. Mọi thứ vẫn bình thường như bao ngày khác, ba mẹ cậu vẫn nói những chuyện đâu đâu họ nghe ngóng từ hàng xóm.
Nhưng lần này...
"Em nghe nói mới chiều này trên lộ có tai nạn giao thông nghiêm trọng lắm"-Mẹ nói
Nhân bỗng sặc cơm.
...Họ hỏi ngay cái đó.
Cậu không sao. Cậu chăm chú lắng nghe.
"Có phải ngay lộ lớn cách nhà mình hai cây không?"-Ba nói
"Hèn chi mấy ông gần nhà ai cũng than kẹt xe về trễ"
Tất nhiên rồi, những người hàng xóm, nguồn thông tin dồi dào đáng tin cậy nhất. Không có cái gì mà họ không biết cả!
"Em nghe nó kẹt mấy tiếng luôn rồi"
"Hình như..."
"Từ lúc thằng Nhân rời đi"
Nhân khựng người lại, trong lòng thấp thỏm, chậm rãi nhìn lên.
Họ đang nhìn cậu.
"Lúc con đi con có gặp nó không vậy?"-Ba tò mò hỏi
"Dạ-Dạ không!"
"Con q-quẹo đường khác"
Nhân trả lời một mạch, gấp gáp, vấp váp. Cậu ngồi trong lo lắng, cầu cho đổi chủ đề. Họ lườm lại đầy nghi vấn khiến cậu toát mồ hôi.
"Vậy hả, hên thật"-Ba nói
Hên thật...vẫn chưa lộ. Nhưng rồi ông nói:
"Mấy bữa nay máy nhà mình sao nó cứ giật lag hoài. Không biết nó bị gì nữa"
Nhân suýt sặc nước nhưng cậu chặn lại được, ba mẹ không để ý, cậu nuốt nhanh xuống ngồi cứng đơ như chưa có gì xảy ra.
"Anh troubleshoot hết chưa"-Mẹ hỏi
"Quét hết rồi, thử update hệ thống rồi, vẫn còn đó"
"Hổng lẽ..."-Mẹ nói
"Ai xâm nhập từ bên ngoài"
Nhân nín thở mạnh!
"Chắc không đâu, mình có làm gì đâu mà dính"-Ông nói
"Hay..."
"Anh thử kiểm tra phần cứng coi"
Nhân nín thở mạnh hơn nữa!!!
"Ờ ha, hồi để anh thử"
Nghe vậy, Nhân trở nên gấp gáp, cậu ăn thiệt nhanh trong cơn vội vã không biết từ đâu ra. Ăn xong vội chạy đi trong sự khó hiểu của ba mẹ mình.
Cậu chạy lên phòng khách, lén lút mở nắp thùng máy.
Trong vòng hai tuần qua, Raph đã giúp cậu cài server workplace lên máy. Hiện tại mọi thứ được làm trên điện thoại nhưng sau này, cậu sẽ cần sử dụng máy tính để xử lý tác vụ nặng. Toàn bộ hệ thống đó được lưu trong một ổ cứng bí mật, ba mẹ cậu không hề hay biết.
Raph đã, bằng cách nào đó, đánh lừa hệ thống để nó không phát hiện ra ổ cứng đó trừ khi sử dụng đến. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ thành công cốc nếu ba cậu chỉ cần mở nắp nhìn vào.
Cậu không thể để họ phát hiện điều đó.
Nhân nhanh chóng gỡ nó ra, chạy thẳng vào phòng cậu đóng sập cửa. Nhân tựa lưng lên mặt cửa, trườn dài hỗn hễn mặt cười như hâm. Trong tâm đầm đìa mồ hôi, lo lắng sát sao tình huống vừa rồi.
Sống hai cuộc sống như thế này thật không dễ dàng chút nào!