Sau hai ngày chờ đợi, Nhân đã có được đáp án. Cậu đã quét toàn bộ khu vực này và kết luận được rằng nó "thiếu an toàn" đến mức nguy cấp. Nhưng do không phát hiện thứ gì khác trong nhà, Nhân đã có thể đi đến chồng hộp và lấy một thiết bị bí ẩn ra.
Thoạt nhìn, thiết bị này trông như một chiếc đèn tròn trên nóc xe cảnh sát. Nó có màu trắng, bên trong có nhiều lăng kính, quay liên tục trong lúc hoạt động. Đây chính là chiếc máy quét, thứ đã giúp cậu phát hiện những thiết bị theo dõi ở xung quanh.
Những lăng kính kính trên này hoạt động như những "con mắt" đặc biệt, nó có thể "nhìn thấy" bước sóng điện từ của các thiết bị điện tử. Do có nhiều "con mắt", quay liên tục, nó có thể tính toán được chiều sâu, khoảng cách để từ đó dựng nên một biểu đồ vị trí các thiết bị xung quanh.
Nhưng nó không chỉ làm mỗi nhiêu đó!
Nhân nhập vài câu lệnh vào terminal. Qua đó, một cửa sổ hiện lên, bên trong là mô hình 3d một ngôi nhà với rất nhiều cây cối xung quanh.
Đó là nhà của Nhân!
Thiết bị này đã truy cập vào tất cả camera an ninh trong mạng cục bộ, tải về hàng Terabyte dữ liệu hình ảnh. Do đây là tác vụ rất nặng, những dữ liệu sau đó được đưa về máy tính xử lý. Và sau nhiều ngày xử lý, nó đã dựng được mô hình 3d của toàn bộ khu vực này, kết hợp với biểu đồ vị trí trước đó để chỉ điểm chính xác từng thiết bị theo dõi.
Nhân rê chuột dọc cả mô hình để quan sát, những chấm đỏ hiện lên chi chít trên này. Và đúng như cậu đã thấy hai hôm trước, những đốm đỏ ấy ở khắp mọi nơi, trên thân mọi gốc cây, trên đỉnh mọi cột đèn, biển báo giao thông, máy bán hàng tự động,...
Tuy nhiên, cậu không thể truy cập vào bất kì thiết bị nào trong đó. Chúng không xài chung mạng cục bộ, mà một mạng lưới hoàn toàn khác. Ngoài ra, độ bảo mật của chúng cũng vô cùng cao, không thể định danh được nó là gì.
Và hơn hết, chúng nhiều hơn cậu tưởng, rất nhiều.
"Hơn 1000 cái máy..."-Nhân than lên
"Chuyện quái gì vậy trời..."
"Đặc khu nghiên cứu? Chương trình Truman? Chương trình bảo vệ siêu nhân chứng?"
Nhân ôm đầu khó chịu, tâm trạng vô cùng căng thẳng. Cậu chưa từng chứng kiến thứ gì như thế này ngoài đời. Nó phải ngang tầm mấy bộ phim của Mỹ rồi!
"Mình đang nghi ngờ nó có dính líu tới chính phủ"-Nhân nói
Nó nghe sặc mùi thuyết âm mưu. Nhưng trong những tình huống như này, đây có lẽ là lời giải thích đơn giản và phù hợp nhất. Một dự án tối mật nào đó yêu cầu một lượng lớn dữ liệu đến thừa thãi. Nó có thể là của chính quyền VinaLink. Nhưng cũng có thể là từ chính phủ Nhà nước Việt Nam.
Dù có là gì, đây cũng không phải tin tốt với cậu.
"Kiểu này...rồi...làm ăn được gì nữa..."
Nhân gãi đầu liên tục, rên rỉ, cậu không biết phải làm gì. Cậu không thể bảo vệ những bí mật của mình nếu tình trạng này cứ tiếp tục.
Trong giây phút đó, Nhân đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Từ bỏ công việc của mình, từ bỏ những thứ mình đã theo đuổi suốt nhiều năm qua. Nhưng ngay khi cậu vừa có suy nghĩ như thế, cậu liền gạc nó sang bên.
"K-không..."
"Không được..."
"Phải có cách nào đó..."
Không thể từ bỏ dễ dàng như thế.
Và ngay lúc đó, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhân. Cậu có một ý tưởng.
"Xung quanh nhiều như vậy..."
"Nhưng không nhất thiết phải tránh hết"
"Tránh mỗi camera thôi!"
Mô hình 3d nhà cậu trông vô cùng chi tiết. Nhưng không có nghĩa là camera thấy rõ mọi thứ. Phần mềm dựng mô hình đã sử dụng trí tuệ nhân tạo để dự đoán, lắp đầy những chi tiết trống. Ngay khi Nhân tắt nó đi, nguyên khu vực phía trên nhà cậu trông thiếu chi tiết, thiếu poligon. Nó chỉ được nhìn thấy bởi một vài camera ở rất xa. Nhân truy cập vào từng cái camera ấy, chúng trông quá mờ để có thể nhìn ra.
Thấy vậy, cậu liền xách chiếc máy dò đa dụng lên trên sân thượng quan sát. Phía trước cậu là bờ sông, không có thứ gì nhô cao, toàn bộ các spycam đều đặt nằm ngang, không hướng lên trên. Còn ở phía sau, có những cái cây đâm cao lên, nhấp nháy trên ngọn. Nhưng chúng bị che khuất bởi phần vách tường quanh cầu thang.
Hay nói cách khác, chỉ cần men theo đường thẳng, cậu không thể bị nhìn thấy!
"Đã phát hiện điểm mù!"
Nhân thở phào nhẹ nhõm. Đây là một khám phá không thể tốt hơn, là tin vui đầu tiên cậu có được sau những ngày qua.
Và thứ tiếp theo cậu muốn làm, là xác định độ "an toàn" của khu ổ chuột.
"Phải nhanh lên mới được"-Nhân nói
"Ráng xong hết hôm nay!"
Nhân trở vào phòng, ở góc tường chỉ còn một cái hộp duy nhất. Cũng là cái hộp to nhất. Lúc này, cậu có thể mở nó ra rồi. Bên trong nó, bên trong toàn bộ đống hạt xốp giảm sốc chất đầy che phủ, là một chiếc máy quay phim, và một chiếc drone.
Dưới đáy chiếc drone là một bệ gắn, cậu lấy cái máy quét gắn vào đó. Rồi cậu đem nó lên sân thượng, cằm theo chiếc máy chơi game Raspberry Switch của mình.
Nhân khởi động drone. Và qua con Switch, cậu điều khiển nó bay đi.
Nhân bay qua dòng sông Cổ Chiên, theo đường thẳng để tránh những cái spycam. Do cậu dò ra tín hiệu radar tương đối mạnh, cậu bay không quá cao để tránh bị radar phát hiện. Khi đến khu ổ chuột, cậu bật cái máy quét lên và bắt đầu quét.
Chiếc máy quét lúc này đã được chuyển sang một chế độ khác, chế độ "di động". Chế độ này cho phép di chuyển xung quanh để nhanh chóng quét được một khu vực lớn. Bên trong lòng kính của nó, ngoài những cái lăng kính, nó còn những chiếc đèn LED đặt xen kẽ. Những chiếc đèn này hoạt động y hệt cái máy dò tần số của cậu, nó bắn ra những tia sáng để phát hiện camera. Kết hợp với những "con mắt", nó có thể phân biệt, nhận biết được những cái camera hướng lên trời, những thứ có thể phát hiện ra nó.
Cậu có thể theo dõi trực tiếp việc này thông qua con Switch của mình. Cậu xài nó thay vì bộ điều khiển gốc vì nó dễ xài và đa dụng hơn. Trên màn hình lúc này là bản đồ GPS. Mọi vị trí con drone bay qua đều được tô màu và hiện bất kì thiết bị điện tử nào.
Tuy nhiên, Nhân không có cả ngày như lần quét trước đó. Những gì cậu muốn lúc này, là dựng một biểu đồ đơn giản, không cần hack camera, không cần dựng mô hình, không tốn quá nhiều thời gian. Mặc dù vậy, công đoạn này vô cùng lằng nhằng vì cậu sẽ phải quét lại toàn bộ nơi này ít nhất hai lần để tăng độ chính xác, sàng lọc những món đồ bình thường, có thể gây sai lệch số liệu.
Và sau nhiều tiếng trời vất vả, quên ăn quên uống, tập trung cao độ đến nhức óc, đau mắt, cuối cùng, cậu cũng khoanh vùng toàn bộ khu vực đó. Đến chiều tối, xử lý xong, cậu đã có được câu trả lời cho mình. Nơi đó hoàn toàn vắng bóng bất kì thiết bị theo dõi nào, dù có là camera! Hay nói cách khác, nơi đó "an toàn"!
Nếu như lúc này, Nhân còn sức lực, có lẽ cậu đã nhảy dựng lên, ăn mừng. Thay vào đó, cậu ngã sấp mặt lên giường, rên rỉ trong cơn đau, chẳng muốn làm gì nữa.
Liệu toàn bộ những công sức này có xứng đáng?
Có lẽ không.
Vì sau cùng, Drone của cậu có phạm vi tận 20km. Cậu hoàn toàn có thể chuyển sang một nơi khác lân cận, không thuộc thành phố Phượng Hoàng, không phải quan tâm về bất kì cái spycam nào. Tuy nhiên, nơi này trông quá hứa hẹn để có thể bỏ qua, nên sẽ rất tiếc nếu không thể sử dụng nó.
Dù gì đi nữa, Nhân đã có thể yên tâm hơn chút rồi. Những gì cậu cần làm lúc này, là trông đợi thôi!