An Nhi nghịch ngợm leo hẳn người anh, tay cô liên tục quơ lên cố ý xoa đầu anh thật mạnh. Hàn Võ Ngôn trong tư thế gần gũi này lại có chút ngượng ngùng

- An Nhi, đừng nháo nào.

- Chú Ngôn, tóc chú rối hết rồi này haha.

Võ Ngôn đen mặt liếc xéo cô. An Nhi không vì vậy mà dừng động tác hay sợ sệt. Cô tinh nghịch nháy mắt, bàn tay nhỏ dần vuốt xuống một bên mặt góc cạnh của anh

- Chú à, hôm nay chú không cạo râu sao?

- Ừm, có chút hơi lười.

- Vậy lát nữa, sau giờ cơm trưa con sẽ giúp chú.

- E rằng con cạo luôn cằm chú mất.

An Nhi bĩu môi leo xuống người anh, ngồi ngay ngắn trên sofa, cô không khuất phục lên tiếng giải bày

- Con nói chú nghe, An Nhi con đây có tận 10 cái hoa tay, mọi việc cần đến sự khéo léo đều có bàn tay này gánh vác.

- Vậy sao?

- Nhìn mặt chú không có chút tin tưởng là thế nào? Đây này, chú đếm thử đi ạ.

An Nhi xòe bàn tay ra cho anh đếm hoa tay, quả nhiên là cô có mười cái. Hàn Võ Ngôn lắc đầu buông tay cô ra

- Tin vào mấy cái này làm gì chứ, chẳng phải con vẽ tệ nhất lớp, thủ công cũng kém đến mức bị giáo viên mắng vốn, khéo là khéo chỗ nào?

- Hừ, mặc kệ chú, lát nữa con sẽ cạo râu cho chú.

An Nhi bỏ vào bếp, Hàn Võ Ngôn ngồi đó cười ngây ngốc. Được cô chăm sóc, dĩ nhiên trong lòng anh đã vô cùng hạnh phúc. Miệng mồm không muốn nhưng trong lòng chính là muốn đòi hỏi nhiều hơn.1

Quản gia Khương bước ra ngoài cung kính mời anh vào bếp dùng bữa trưa. Hàn Võ Ngôn gật đầu đứng dậy bước vào trong. Rửa tay sạch sẽ còn không quên dặn dò An Nhi

- Con đó, phải rửa tay thật sạch trước khi ăn biết chưa.

- Vâng, con biết rồi mà... cũng đâu phải còn con nít đâu mà chú nhắc mãi.

- Con thì thua gì con nít chứ.

An Nhi đen mặt nhưng giây phút này cô tự nhủ với lòng không được dỗi anh. Đợi khi Hàn Võ Ngôn ngồi xuống ghế, An Nhi cắn cắn muỗng mình nói vu vơ

- Món tôm hấp hôm nay ngon thật đấy, phải mà không có vỏ thì chắc là ngon lắm.

Hàn Võ Ngôn sao có thể không hiểu ý đồ của cô. Anh thở dài kéo đĩa tôm về phía mình từ từ lột hết vỏ bỏ vào trong chén cho cô. An Nhi chỉ cần như vậy thôi là đã cười đến híp mắt lại. Ông trời đâu sinh ra ai hoàn hảo, đã ban cho An Nhi sở thích ăn tôm thì chắc chắn sẽ lấy đi của cô khoản siêng bóc vỏ tôm.

Mà đối với An Nhi, bấy nhiêu có là gì, dẫu sao thì Hàn Võ Ngôn cũng bên cạnh cô. Có anh bên cạnh thì sợ gì không có người bóc vỏ tôm cho ăn

- Chú à, sau này chú hãy mãi mãi bóc vỏ tôm cho con nha.

- Sau này ư? Con còn có chồng... lúc đó chồng con sẽ bóc cho con.

- Haha cũng phải nhỉ, nhưng nếu lỡ anh ấy không bóc thì sao? Chú sẽ bóc cho con chứ?

- Được rồi, cứ về đây... chú sẽ bóc vỏ tôm cho con.

An Nhi cười híp mắt lại liên tục ăn những con tôm được anh lột sạch vỏ. Tuy có chút ham ăn nhưng An Nhi cũng không quên anh, Võ Ngôn không quá thích tôm, anh thích ăn thịt bò. Vậy là An Nhi nhà chúng ta cả buổi chỉ chăm chăm gắp thịt cho anh.

Sau buổi ăn, An Nhi mè nheo kéo Võ Ngôn lên phòng. Cô thích thú nghịch tuýt kem cạo dâu của anh, thoa đều lên cằm cho anh, An Nhi dùng dao cạo từ từ giúp anh dọn dẹp sạch sẽ khuôn mặt.

Hàn Võ Ngôn dù không muốn vẫn phải ngồi im chịu trận. An Nhi lần đầu cạo râu nên tay cô có chút run nhẹ. Cô rất sợ Hàn Võ Ngôn bị thương, cô không thích thấy Hàn Võ Ngôn bị đau.

Nhưng rồi chuyện gì tới cũng tới, Võ Ngôn nhắm chặt mắt mặc cô muốn làm gì thì làm. Lưỡi dao cạo sắc bén đưa vào da thịt anh khiến anh chau mày. An Nhi nhìn thấy chút máu liền hoảng hốt đặt dao cạo râu xuống

- Chú à, chảy máu rồi... con xin lỗi... để con xuống nhà tìm băng cá nhân cho chú.

- Không cần đâu, cạo lẹ lên rồi lau kem đi cho chú.

Hàn Võ Ngôn đưa tay nắm lấy tay cô cản lại. An Nhi cầm máy cạo lên giúp anh thêm vài đường rồi lau sạch sẽ đi những vết kem dư trên mặt. Hàn Võ Ngôn nhìn vào trong gương hài lòng

- Tốt đấy, tay nghề không tồi.

- Nhưng mà... da chú bị trầy rồi... con xin lỗi.

- Không sao, chú cũng hay tự cạo vào da mà. Đừng lo...

Anh bước qua người cô không quên một cái xoa đầu trấn an. An Nhi chạy ra ngoài nghịch ngợm chọt lên má anh

- Vậy để con lấy băng cá nhân dán lên cho chú.

- Cũng được.

An Nhi chạy xuống nhà tìm hộp băng y tế. Lấy ra vài tấm băng cá nhân, An Nhi chạy vội lên lầu tìm anh. Đẩy anh ngồi xuống sofa, cô ngồi xuống bên cạnh khẽ nhướn người đổ về phía anh cho thuận tiện. Ai ngờ rằng cái thế gần gũi này lại khiến cho trái tim Hàn Võ Ngôn đập kịch liệt. An Nhi dán xong ngồi thẳng dậy nhìn anh ngây ngốc không khỏi khó hiểu

- Chú sao vậy?

- À, không sao. Con về phòng đi, chú muốn ngủ trưa một lát.

- Dạ vâng, chú nghỉ ngơi đi.

- Ừm, con cũng nên ngủ một chút đi.

- Dạ.

An Nhi đứng dậy tạm biệt anh về phòng. Hàn Võ Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nằm xuống giường nhưng tâm trí lại luôn suy nghĩ về An Nhi, trong lòng vì vậy mà cũng trở nên yên bình, giấc ngủ cũng vì vậy mà an yên đến lạ, không một chút mộng mị.

Tháng ngày dần trôi qua, An Nhi giờ đây trong bộ đồ tốt nghiệp vui vẻ cùng bạn bè. Thế nhưng cô vẫn luôn đưa mắt ra ngoài cổng chờ bóng dáng quen thuộc đến chúc mừng mình. Dòng người thưa dần, xung quanh bạn bè ai cũng có ba mẹ tới chung vui. Người được tặng bông, người lại được tặng quà. Đến cuối cùng vẫn là cô cô đơn.

- Này, làm gì tốt nghiệp mà mặt trụ nụ vậy?

An Nhi buồn tẻ ngồi ở ghế đá sân trường. Giọng nói quen thuộc vang lên, cô đưa mắt ngước lên liền chẳng suy nghĩ mà bổ nhào vào người đối diện

- Huhu... con tưởng chú sẽ không tới... híc...

Hàn Võ Ngôn bất động khi đột nhiên bị cô ôm như vậy. Lấy lại bình tĩnh, anh vòng tay ôm lấy eo cô, vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ an ủi

- Sao có thể không tới được, bảo bối nhà chúng ta tốt nghiệp cơ mà.

- Híc... con tưởng chú bận... híc...

Võ Ngôn đẩy nhẹ cô ra lau đi khóe mắt ướt nhẽm của cô. Trước mặt cô bây giờ là bó bông lớn cùng với một hộp quà xinh xắn. An Nhi mới khóc đó thôi đã vui vẻ cười tươi đưa tay đón nhận phần thưởng

- Thật thích, con tặng chú bằng tốt nghiệp của con.

- Con hết cái tặng rồi sao?

- Công sức của con đó, con sẽ cố gắng đổ đại học để kiếm thật nhiều tiền.

Hàn Võ Ngôn khẽ cười xoa nhẹ tóc cô. Một góc khuất gần đấy, Vũ Kiên siết chặt tay lại. Hộp quà trên tay cậu bất giác nằm gọn trong thùng rác. Thích An Nhi suốt ba năm cấp ba nhưng chưa được một lần chấp nhận. Theo dõi An Nhi lâu như vậy, sao cậu có thể không biết được An Nhi có bao nhiêu quan trọng đối với Hàn Võ Ngôn. Từ lâu vốn đã suy nghĩ cả hai người bọn họ không đơn thuần là quan hệ chú cháu. Nhưng cậu biết rõ, Trần An Nhi đối với Võ Ngôn chỉ như một người chú không hơn không kém.

An Nhi mở hộp quà liền trợn tròn xoe mắt. Sợi dây truyền bằng bạch kim, từng họa tiết tỉ mỉ đến mức nhìn hoa cả mắt. Mặt dây truyền hình mặt trăng, đính đầy những hạt cườm đắt đỏ, sáng bóng. Hàn Võ Ngôn đưa tay cầm lấy sợi dây truyền nhìn cô

- An Nhi, chú thật mong sau này... cho dù con có ở một nơi tối tăm nhất, cơ cực nhất thì mãi vẫn là người sáng nhất. Sẽ giống như vầng trăng vậy, cho dù trời đêm vẫn luôn một mình tỏ sáng theo cách riêng.

- Cuộc đời con sẽ không bao giờ cơ cực hay tối tăm. Bởi con có Hàn Võ Ngôn bên cạnh mà... á...sao chú ký đầu con.

- Con hôm nay ăn gan trời sao? Lại dám ngang nhiên dám gọi tên chú như vậy?

An Nhi bĩu môi, lần này cô hơi hố thật. Bình thường chỉ dám gọi tên anh đằng sau lưng. Hôm nay lại cả gan gọi trước mắt, xí xóa bằng cách cười trừ nhìn anh

- Chú... mau đeo cho con đi...

Hàn Võ Ngôn nhìn cô khẽ nhếch mép. Anh đưa sợi dây chuyền lên đeo vào cổ cô. An Nhi thật sự rất hợp với nó. Vừa đeo vào đã sáng bóng, cả dây chuyền, cả người đeo dây chuyền đều trở nên xinh đẹp.

An Nhi khoác tay anh vui vẻ cười híp cả hai mắt lại. Vừa kéo anh ra xe, vừa ríu rít bên tai anh đủ chuyện

- Chú à, hôm nay con muốn ăn sườn nướng.

- Được, về nhà sẽ cho người làm cho con.

- Không, con muốn chú làm cơ.

Hàn Võ Ngôn thở dài, mỗi lần cô làm được cái gì đều đòi anh phải vào bếp. Tặc lưỡi làm theo nếu không tiểu thư sẽ nổi giận mất

- Vậy con làm gì?

- Con á? Con nhặt rau cho chú, chịu không?

- Việc nhàn như vậy cũng nghĩ ra?

- Chú à, con có biết nấu ăn đâu chứ. Chẳng phải do chú ngay từ nhỏ đã cưng chiều nhất định không cho con vào bếp vì sợ con bị thương sao?

- Được rồi, tôi làm được chưa?

- Yes, chú là tuyệt nhất!

An Nhi tuy biết chút ít về nấu ăn, cô thường xuyên phụ giúp quản gia Khương trong việc làm bữa. Nhưng mỗi lần có được thành tích, liền bày trò bắt Võ Ngôn nuông chiều mình.

Cô đưa ngón cái lên ra hiệu cho anh. Hàn Võ Ngôn nhìn cô gái trước mặt liền bật cười. An Nhi sắp bước qua tuổi 18 nhưng cô trong mắt anh lúc nào cũng nhỏ bé và đáng yêu. Trái tim nam nhân lại đập rộn ràng bên trong lòng ngực

"Trần An Nhi, làm thế nào để em biết được đoạn tình cảm trong tôi?"1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play