- Ngươi dám?!
Sở Sơ Nhan đứng lên, trên người nàng toả ra một cỗ khí thế khó hiểu.
Tổ An hừ một tiếng:
- Có gì mà không dám.

Dù sao danh tiếng của ta cũng đã nát bét, ta không sợ nó nát thêm chút nữa.

Mà làm vậy chẳng phải còn hợp ý nàng hơn sao, vừa vặn giúp đám công tử trong thành biết được nàng vẫn là tiểu thư trong sạch không tì vết…
Sở Sơ Nhan hít sâu một hơi, gương mặt lạnh lùng nhìn Tổ An:
- Có phải ngươi rất muốn ngủ với ta không?

- Đúng vậy!
Tổ An hưng phấn nói.

Cô gái ngốc nghếch này hẳn không chịu được những lời thách thức của người khác, hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, đợi gạo nấu thành cơm rồi nàng sẽ thuận theo hắn thôi.
Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói:
- Vậy thì để Tuyết Nhi ngủ cùng ngươi tối nay đi.
Tuyết Nhi đang ngồi một bên cắn hạt dưa xem kịch:
- ? ? ?
- Tiểu thư!
Hạt dưa trong tay nàng đột nhiên trở nên hết thơm.
Sở Sơ Nhan liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm:
- Hôm nay lúc hắn cứu ngươi… ôm cũng đã ôm, sờ cũng đã sờ.

Huống chi thân là nha đầu động phòng, ngươi vốn có nghĩa vụ này, sao hả, ngươi không muốn?
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Sở Sơ Nhan, nhớ tới ngày thường tiểu thư luôn là người đã nói là làm, toàn thân Tuyết Nhi lạnh run, không dám nói thêm cái gì, chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt vờn quanh hốc mắt.
Tổ An sững sờ, nàng đang làm trò gì vậy? Đưa nữ nhân khác lên giường ông xã mình? Nhưng nghĩ lại lúc nãy Tuyết Nhi muốn giết mình, hắn cũng muốn nhìn xem hai nàng rốt cuộc đang có âm mưu gì, thản nhiên ngồi xuống:
- Tuyết Nhi à Tuyết Nhi, mau tới đây hầu hạ lão gia thay quần áo.
Sở Sơ Nhan khẽ nhíu mày, trình độ vô sỉ của gia hỏa này hình như đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng rồi.
Tuyết Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Sơ Nhan, đáng tiếc tiểu thư nhà mình lại cầm một cuốn thi thư lên xem với vẻ chăm chú, nếu như Tổ An đứng sau lưng Sở Sơ Nhan thì nhất định sẽ nhận ra quyển sách kẹp bên trong cuốn thi thư chính là quyển truyện ngôn tình lúc chiều nàng đang đọc dở.

Thấy tiểu thư không thèm liếc nhìn mình một cái, Tuyết Nhi rốt cục tuyệt vọng, nàng bất đắc dĩ đi tới, hung tợn trừng mắt nhìn Tổ An với vẻ chiến sỹ sắp anh dũng hy sinh:
- Muốn tới thì tới đi, ta coi như bị chó cắn một ngụm!
Đồng thời tận sâu trong ánh mắt nàng che giấu một tia sát cơ, bàn tay nhỏ sờ vào một cây châm mảnh giấu bên trong bím tóc, ánh mắt tràn ngập vẻ do dự.
Mà lúc này Sở Sơ Nhan đang đọc sách cũng ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tuyết Nhi, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tổ An cũng có chút run rẩy, hắn vốn chỉ muốn đến thăm dò xem trong hồ lô của hai nàng bán thuốc gì, nhưng với tình hình này thì rốt cuộc hắn nên làm cầm thú hay đến cầm thú cũng không bằng đây?
Rốt cuộc hắn cũng hung ác ra quyết định, các ngươi là nữ nhân mà còn không sợ thì một nam nhân như ta sợ cái gì! Đã muốn diễn thì ta cùng các ngươi diễn, xem ai không chịu nổi trước.
Trong lòng hạ quyết tâm, Tổ An cười hắc hắc rồi bổ nhào về phía Tuyết Nhi.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bỗng vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết:
- Không phải chứ?!!
Chỉ thấy Tổ An nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới của mình với vẻ không dám tin, cả người hắn như hoá đá, sắc mặt Sở Sơ Nhan thì đỏ lên dời đi ánh mắt, trong mắt nàng xuất hiện một tia ngoài ý muốn và thương hại.
Tuyết Nhi vừa sống sót sau tai nạn nên không khách khí như vậy, nàng vừa cầm y phục che bộ ngực căng tròn trắng nõn của mình, phía dưới còn có thể thấp thoáng nhìn thấy hai đùi thon dài và khu rừng rậm rạp đen tuyền, nàng âm thầm thu hồi ám khí, đồng thời cất tiếng cười trào phúng đến cực điểm để trả thù:
- Trước đó chỉ cảm thấy ngươi là kẻ vô dụng không có bản sự, bây giờ ta mới phát hiện mình đã đánh giá cao ngươi, thì ra ngươi thậm chí còn không phải là nam nhân, ha ha ha, cười chết ta...
Tổ An đến tâm tình phản bác cũng không có, hai mắt ẩm ướt, hắn trầm trọng rời khỏi phòng.

Đả kích này thật quá lớn, cho dù khó khăn gì hắn cũng có thể lạc quan vượt qua, nhưng việc thân thể này trời sinh không cách nào cứng lên được thì đời này của hắn còn có ý nghĩa gì? Không phải ai cũng có thể làm Tư Mã Thiên.
(Tư Mã Thiên là một vị trọng thần thời nhà Hán, từng lựa chọn bị thiến để thoát tội tử hình, sau đó được làm chức Trung Thư Lệnh.)
Vừa đi không bao lâu, Tổ An đụng phải một gốc cây đại thụ.

Hắn cởi đai lưng ra quấn lên cành cây, quyết định thắt cổ chết, nói không chừng sau khi chết đi lại được xuyên trở về.
Đúng lúc này, bên tai Tổ An bỗng vang lên một thanh âm già nua:
- Chỗ đó của ngươi chỉ là bị người ta hạ cấm chế mà thôi, không phải là không có cách hoá giải.
Tổ An nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng là một lão đầu khom người đứng ở gần đó, gương mặt lão già nua nhăn nhúm như một vỏ quýt phơi khô nhiều năm, bên hông lão đeo một cái cuốc nhỏ, toàn thân run rẩy như thể hễ có cơn gió thổi qua là sẽ ngã dúi dụi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play