Nói đến trình độ này, kẻ miệng lưỡi trơn tru như Bạch nhị cũng không nói lại được thêm lần nữa, hắn đã từng nói rất nhiều lời thật giả lẫn lộn, nhưng lời tỏ tình – quả đúng là suốt từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa đây mới là lần đầu. Vì vậy lời yêu vừa dứt, dù vẫn còn đối mắt nhìn Bách Dịch nhưng trong lòng hắn thầm thúc giục Bách Dịch, bảo Bách Dịch hãy mau đáp lại hắn.

Nhưng hắn lại cảm thấy nếu Bách Dịch từ chối hắn ngay lập tức, vậy còn không bằng chờ lâu thêm một chút.

Thậm chí hắn cũng tính cả rồi, nếu như Bách Dịch không đồng ý hắn sẽ không cho anh trở về nhà. Hắn tự nhận bản thân anh tuấn, giàu có, lại có máu mặt, trừ không phải là phụ nữ ra thì dường như sức hút không thể chối từ, nhưng bị từ chối nhiều lần làm hắn cũng cảm thấy tự ái. 

Đúng như những gì Bách Dịch đã nói, nếu không phải hắn sinh ra trong nhà họ Bạch, học hành mấy năm, lại có tài lực lớn mạnh chống đỡ thì có lẽ chẳng mấy năm hắn đã lên núi làm thổ phỉ. Lăn lộn cho đến ngày hôm nay, với lòng dạ hiểm độc của hắn lại không coi ai ra gì, vậy xem ra thật sự cũng khá tốt rồi. 

Bạch nhị cảm thấy mình mất trí rồi, hắn sống gần nửa đời người không yêu thương ai, ngay cả người mẹ bị bán từ lâu rồi kia hắn còn không thương, cũng chẳng thương người cha không để mắt đến hắn, lại càng không yêu thương chính bản thân hắn – hắn cảm thấy mình không phải thứ tốt lành gì, không đáng để yêu thương, nhưng hắn không thể lý giải được vì sao lại đi yêu cậu cả Bách Dịch không khác gì như bao người này.

Nói đến, Bách Dịch không phải là người ưa nhìn nhất hắn đã từng gặp, ít nhất khuôn mặt không mang nét nữ tính, da cũng không non mềm như thể bấm một cái là có thể ra nước. 

Tóm lại, Bạch nhị chỉ có thể coi Bách Dịch đây là duyên của hắn.

Chẳng phải người nước ngoài nói, người yêu gì đó đều được làm nên từ chiếc xương sườn của mình đó ư, dù chẳng khác chiếc xương sườn của người khác là bao nhưng chỉ cần là của mình vậy sẽ luôn có một ngày trở về, chỉ cần trở lại là có thể nhận ra ngay.

Chỉ có mấy phút ngắn ngủi Bạch nhị đã suy nghĩ không ít chuyện, chẳng hạn như hắn thật sự muốn nên chuyện với Bách Dịch, vì sự an toàn của Bách Dịch tốt nhất trước hết cứ đưa người nhà họ Bách đi, dù là Hương Cảng hay Đài Loan cứ phải tìm một nơi an toàn bố trí, như vậy quan hệ của hắn với Bách Dịch có bại lộ thì cũng không uy hiếp được anh.

Còn chuyện con cái – hắn thì không muốn có con, loại như hắn có sinh con cũng sẽ không phải là thứ tốt đẹp gì.

Nhưng Bách Dịch là cậu cả nhà họ Bách, nhà họ Bách truyền thống như thế, dù có thế nào cũng phải sinh một đứa giao nộp, huống hồ hắn cũng rất muốn thấy được một Bách Dịch phiên bản tí hon, nghiêm túc nền nếp, với khuôn mặt non nớt lại nói ra mấy lời nghiêm túc.

Hắn đã tính toán đâu vào đấy, nhưng rồi bàng hoàng nhớ lại – Bách Dịch vẫn chưa nhận lời hắn cơ mà!

Bách Dịch nhìn Bách nhị lúc thì cau mày, khi thì cơ mặt lại giãn ra, anh cảm thấy Bạch nhị có hơi đáng yêu, trừ lúc này ra nào còn có cơ hội thấy được dáng vẻ ngốc nghếch của Bạch nhị?

“Ở bên cậu tôi có được lợi gì?” Bách Dịch bất ngờ cười hỏi.

Lời Bạch nhị nói không cần suy nghĩ, cuộc đời hắn chưa bao giờ vứt não đi như thế, hắn bắt lấy tay Bách Dịch đặt lên ngực mình, trịnh trọng đáp: “Tiền nhà họ Bạch cậu có thể tiêu, không phải là tôi không cho cậu được cả sản nghiệp, chỉ là cậu không có kinh nghiệm, nếu cậu muốn vậy để tôi dạy cho cậu mấy năm, cậu có thể tự phụ trách vậy tôi sẽ giao cho cậu.”

Bạch nhị nói đến đây, không đợi Bách Dịch kịp phản ứng hắn đã tự bịt miệng trước. 

Đồng tiền là sức mạnh của hắn, là thẻ đánh bạc của hắn,là khởi nguồn quyền lực của hắn.

Nhưng giờ đây hắn lại chợt nhận ra, hắn của ngày hôm nay dường như chỉ còn lại có tiền.

Quả là nghèo chỉ còn lại có tiền!

Hắn không đi ra ngoài du học, không học qua các trường lớp quy chuẩn, không biết cái gì gọi là rồ-men-tịch*, cũng không chơi nổi, nhìn thế này có lẽ hắn còn không bằng một nam sinh miệng lưỡi trơn tru.

(*) Ở đây tác giả phiên âm tiếng Anh kiểu Trung từ Romantic, mà tôi nhớ Nhị gia hổng có biết ngoại ngữ nên tôi cũng phiên âm lại theo //_

Bách Dịch không nhìn ra sự xoắn xuýt của Bạch nhị: “Sau này tôi không gọi cậu là Nhị gia nữa, gọi cậu là Bạch Diệp có được không?”

Bạch nhị nheo mắt, thật sự không hiểu vì sao đề tài lại nhảy đến tận đây: “Chỉ là tên gọi thôi, cậu gọi thế nào tôi đều đáp lại.”

Từ ngày hắn tiếp quản nhà họ Bạch chẳng có ai gọi tên đầy đủ của hắn nữa, lâu dần chính hắn cũng quên đi cái tên của mình, hôm nay bỗng nhiên Bách Dịch nhắc đến, hắn còn ngẩn ra mất mấy giây.

À, hóa ra tên của mình là Bạch Diệp.

Sau khi nhận ra điều này, hắn mới chú ý đến thái độ của Bách Dịch.

Bạch nhị nâng mặt Bách Dịch lên, cất lên lời với một giọng nói hàm chứa sự tàn bạo: “Cậu cả, tính tình tôi không tốt, nếu cậu đùa giỡn với tôi, tôi sẽ nổi giận đấy.”

Bách Dịch cũng không sợ hắn, biết hắn sẽ không ra tay với mình: “Vậy cậu nổi giận đi.”

Dứt lời, Bách Dịch ngẩng đầu lên, để lộ cần cổ yếu ớt dưới tay Bạch nhị.

Anh là một chàng thanh niên người cao dong dỏng, khi ngửa cổ lên làm cho Bạch nhị liên tưởng đến một con thiên nga.

Trước kia hắn cho rằng thiên nga cũng chỉ là một loại ngỗng có cái cổ dài hơn một chút, chỉ có đám người phương Tây yêu thích mới không nỡ giết thịt, còn phải nuôi như nuôi con ông giời, nhưng giờ đây hắn lại thấy thiên nga cũng rất được.

Lúc này Bạch nhị đã cởi bỏ hết cái gọi là đạo đức lễ nghi, để lộ ra bản chất thổ phỉ, hai tay hắn ghì vai Bách Dịch, bắt lấy môi lưỡi Bách Dịch – hắn chưa hôn bao giờ, nhưng hiện tại lại như có thần tiên giúp sức, lại tựa như là bản năng mà tràn đầy nhiệt tình, mãnh liệt đói khát. Bách Dịch bị hắn hôn đến hít thở khó nhọc, chỉ có thể hừm hừ hai tiếng.

Bạch nhị có vóc dáng của con ma ốm thế này làm Bách Dịch không hiểu nổi hắn lấy sức đâu ra mà mạnh như thế, lại lâu như thế.

Nhưng sau khi nhận lấy cái hôn Bạch nhị cũng không làm những chuyện khác, hắn rất nghiêm túc nói với Bách Dịch: “Tôi không chạm vào em, chờ kết hôn rồi tôi mới chạm đến em.”

Đôi mắt Bách Dịch ánh nước, nhíu mày nhìn hắn: “Cậu nghĩ hai người đàn ông có thể kết hôn à?”

Bạch nhị rất thẳng thắn đáp: “Có tôi, chuyện gì cũng có thể.”

Vì vậy Bách Dịch cũng không nói thêm gì nữa, anh cảm thấy nếu Bạch nhị có hứng thú, vậy anh cùng với hắn kết hôn một lần cũng không có vấn đề gì.

Chẳng qua trước khi kết hôn, phải đưa cha Bách rời khỏi Thượng Cảng đã, miễn cho ông cụ không chịu nổi.

Lần này Bạch nhị không khách khí với Bách Dịch nữa, hắn nói thẳng tuột: “Em đi tắm đi, tôi dặn người đun nước, chuẩn bị quần áo ngủ cho em. Tôi sợ em mặc không thoải mái, ngày mai em về nhà lấy đồ ngủ rồi đồ cá nhân về đây, còn âu phục, tôi sẽ cho thợ may đến may cho em một bộ mới.”

Bách Dịch ngáp dài: “Còn chưa làm chú rể, mặc quần áo mới cái gì?”

Bất ngờ Bách Dịch nhìn Bạch nhị: “Cậu có ý gì? Sau này không cho tôi về nhà sao?”

Bạch nhị có lý chẳng sợ: “Hai ta giờ là một đôi, tất nhiên phải ở bên nhau, ngủ chung một giường. Tôi là Bạch tiên sinh, em là Bạch thái thái, không có gì phân biệt rạch ròi, sao có thể ở riêng được?”

Bách Dịch chẳng thể ngờ được ở thế giới này Bạch nhị là dính vào chủ nghĩa đàn ông: “Đều là đàn ông, sao cậu không theo tôi trở về nhà họ Bách? Làm mợ cả Bách chứ?”

Bạch nhị cũng không gạt đi ngay, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó đưa ra một kết luận: “Không được, nhà em còn không bằng nhà tôi, đông người, loạn lắm, cha em còn lớn tuổi như thế, cáu lên sẽ rất nguy hiểm, tôi cũng không thể đền bù một người cha cho em được.”

Bách Dịch đứng dậy: “Tôi đi tắm, nghe theo cậu hết.”

Chờ Bách Dịch đi rồi, Bạch nhị còn lại một mình đứng trong phòng, khóe miệng mang ý cười – người có đẹp trai đến mấy đi nữa nhưng giữ nguyên một vẻ mặt trong thời gian dài xem ra vẫn có hơi ngốc, hắn cứ giữ một vẻ mặt phấn khởi, nếu như lúc này có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng hắn lại nghĩ ra âm mưu quỷ kế nào đó.

Mà Bách Dịch vào phòng tắm, nước nóng đã đun xong, trong phòng tắm ở tòa dinh thự này có bồn tắm, anh ngồi vào trong bồn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, xong lại bỗng dấy lên nỗi sầu. Phần lớn Bách Dịch sẽ không nghĩ được cho người khác, sức anh có hạn, bản thân có thể sống tốt đã không dễ dàng rồi nhưng tình hình hiện giờ bất ổn, anh bắt đầu ưu tư thay cho Bạch nhị.

Chẳng mấy nữa sẽ phải nghênh đón cuộc kháng chiến dòng dã tám năm, Bạch nhị có bản lĩnh đến đâu đi nữa cũng không thể chống lại được thế cuộc thiên hạ.

Đổi thành bản thân Bách Dịch, anh sẵn sàng bằng lòng cống hiến một chút sức mình vì quốc gia đang rối ren lung lay – thời niên thiếu anh còn muốn đi làm lính cơ mà.

Nhưng nghĩ đến Bạch nhị, Bách Dịch lại đau lòng. Thân thể Bạch nhị như vậy, không thể lặn lội đường xá xa xôi, cũng không chịu được khó khăn gian khổ, hơn nữa hắn làm “Nhị gia” đã lâu giờ để hắn đi nịnh nọt “những người đó”, đừng nói Bạch nhị có chịu được hay không, chính Bách Dịch sẽ không chịu nổi trước.

Bách Dịch cứ nghĩ miên man, tắm xong mới nhìn giờ giấc, không phải chứ, vậy mà anh đã tắm đến gần một tiếng đồng hồ.

Đến khi anh đẩy cửa ra, đã thấy ngay Bạch nhị đang đứng chờ ngoài cửa.

Bạch nhị: “Nếu em còn chưa ra, dù có bị chửi là lưu manh tôi cũng phải xông vào.”

Bách Dịch chưa có mặc quần áo mà chỉ quấn một cái khăn tắm, giờ lại trực tiếp ôm lấy Bạch nhị.

Bạch nhị cứng đờ tại chỗ, đầu óc trở nên hỗn độn – lần gần nhất đầu óc hắn rối loạn như vậy là vào lúc hắn hay tin cái chết của anh cả, cũng đã lâu rồi, Bạch nhị không biết phải làm thế nào chỉ có thể ôm lại Bách Dịch, làn da săn sắc tinh tế dưới cánh tay, bắp thịt nở nang, vòng eo mềm dẻo.

Giờ phút này Bạch nhị vô cùng vui sướng khi Bách Dịch là đàn ông.

Nếu là phụ nữ, hai người gặp nhau muộn như thế nói không chừng Bách Dịch đã có chồng từ lâu.

Bạch nhị thầm nhủ trong lòng: “Tôi chết mất thôi.”

Hắn chưa từng yêu ai, lần đầu tiêu yêu người nên không thể nắm bắt được trọng điểm, vì vậy hắn mở miệng ra là nói: “Sao vậy? Ấm ức?”

Bách Dịch còn chưa lên tiếng hắn đã bồi thêm: “Em ấm ức gì chứ? Tôi đẹp trai như vậy, kết đôi với em em còn ấm ức nữa?”

Trước kia Bách Dịch không phát hiện ra Bạch nhị còn “miệng chó không khạc ra ngà voi” như vậy, nhưng anh tốt tính không so đo với Bạch nhị. Đồng thời nghĩ cũng may có căn cơ nhà họ Bạch, nếu không dựa vào cái miệng của Bạch nhị có khi đã đắc tội với cả một biển người rồi.

Bách Dịch: “Quay về đi ngủ thôi.”

Nghe được chữ ngủ, hai mắt Bạch nhị sáng lên.

Hai người trở về phòng, Bạch nhị ung dung cởi khuy áo, hắn trời sinh đã đẹp, lại làm động tác đó có thể dùng bốn chữ “lôi cuốn quyến rũ” để hình dung, như thể không khí trong phòng cũng trở nên kiều diễm ái muội. 

Bách Dịch nhìn hắn không rời mắt.

Bạch nhị ngước lên: “Nhìn gì thế?”

Bách Dịch vô cùng nghiêm túc: “Nhìn cậu thật đẹp.”

Bạch nhị nhận lời khen này, hắn biết bản thân đẹp đẽ, có điều cái đẹp này không phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng, không phải kiểu đẹp uy vũ phúc hậu, thậm chí còn có nét cơ bần, nói thẳng ra là tướng hồng nhan bạc mệnh.

Hắn khen lại một câu: “Em cũng rất đẹp.”

Hắn thật lòng nghĩ Bách Dịch rất đẹp, Bách Dịch là một người khiến cho người ta cảm thấy là thanh niên anh tuấn, khí chất lại hiền lành nho nhã, sẽ không khiến người ta có ác cảm. Hơn nữa hắn cảm thấy ví như thân thể mình khá hơn một chút thì tốt, với dáng vẻ bệnh tật ốm o này nếu không phải vì hắn có tiền có thế thì cho dù là ai nhìn thì đều sẽ cảm thấy hắn không xứng với Bách Dịch.

Nghĩ đến đó, bỗng dưng trong đầu Bạch nhị có một cỗ tà hỏa xông lên.

…Bỗng nhiên hắn không muốn quan tâm đến thỏa thuận quân tử trước đó nữa, hắn rất muốn ngay bây giờ mà đè Bách Dịch trên giường, làm một hồi cho xứng với danh chú rể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play