Vở nhạc kịch trên sân khấu rơi xuống nốt nhạc cuối cùng, tất cả diễn viên đứng trên sân khấu cúi chào, tiếng vỗ tay vang dội tràn ngập khắp cả thính đài. Bách Dịch nhìn xuống dưới, trên sân khấu ngoài người trong nước ra có rất nhiều người nước ngoài có màu tóc khác biệt, Thượng Cảng được xem như là trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước, có người nước ngoài đến định cư tìm cơ hội làm ăn cũng không phải chuyện lạ.

Bách Dịch đứng dậy: “Không còn sớm nữa.”

Bạch nhị cũng đứng lên theo: “Tôi đưa cậu cả về.”

Bách Dịch đã từ bỏ lời khước từ, khách sáo nói: “Làm phiền Nhị gia, thời điểm này quả thật không dễ đón xe lắm.”

Xe hơi đều là xe riêng chuyên dụng, không ai sẽ dùng xe hơi đón khách, phần nhiều là xe kéo, nếu như ngồi xe kéo về nhà, ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.

Ngồi trên xe hơi, Bách Dịch bỗng nói nhỏ: “Lời Nhị gia nói tối nay, tôi sẽ coi như chưa từng nghe.”

“Sẽ không có người thứ ba biết.”

Bạch nhị: “Cậu cảm thấy cậu có nói ra ngoài sẽ gây lên ảnh hưởng gì với tôi? Đừng suy nghĩ quá nhiều, ở Thượng Cảng cũng không cần kiêng dè điều gì, có tôi đây, Thượng Cảng sẽ là Thượng Cảng của cậu.”

Lời này vốn dạt dào tình cảm, nhưng Bạch nhị lại nói rất hời hợt.

Cũng chính vì sự hời hợt này, mới khiến cho câu nói ấy càng chân thực hơn.

Xe hơi dừng lại trước cửa nhà họ Bạch, đến giờ này Bách Dịch cũng sẽ không mời Bạch nhị vào nhà uống trà nữa, anh chỉ đứng trước cửa xe nói: “Vốn nên mời Nhị gia vào ngồi một lúc, nhưng hiện giờ sắc trời đã muộn, người nhà đều đã nghỉ ngơi, nếu có hôm nào Nhị gia rảnh rỗi, lại xin mời Nhị gia đến nhà.”

Bạch nhị không so đo chuyện này với Bách Dịch, chỉ nói: “Sao lại ở nơi như thế này? Vốn biết nhà cậu ở trên núi, tôi còn tưởng là chân núi, nơi này không tiện đi lại, bên đường điện đóm cũng không, sao lại mua nhà ở chỗ này?”

Bách Dịch cũng không vội vào nhà, anh đáp: “Chúng tôi tới không phải lúc, nhà kiểu Tây trong thành căn thì quá nhỏ, căn lại quá đắt, ngài cũng biết giá nhà hiện tại ở Thượng Cảng, căn nhà này tuy hơi xa một chút nhưng lại rộng rãi, sửa sang lại cũng không tồi, muốn tìm một căn như thế này ở trong thành quả thực quá khó khăn.”

Bạch nhị nghe Bách Dịch nói hết lời, đầu tựa bên cửa sổ: “Chuyện này có gì khó? Tôi có ba căn nhà kiểu Tây ở thành Nam, thành Bắc cũng có bốn căn, đều do người ta tặng, tôi cho người ngày mai dẫn cậu đi xem phòng ốc, cậu ưng căn nào cũng được.”

Bách Dịch: “…Chuyện này không hay lắm, tôi ngồi không sao có thể hưởng được.”

Bạch nhị: “Tôi cũng biết cậu sẽ nói như vậy, mấy căn nhà kia chẳng phải tốn tiền của tôi, cậu thấy thích căn nào sau này lại để giá thị trường gửi tiền cho tôi không được sao? Nếu không có sẵn tiền ngay, thì cũng có thể trả tiền thuê theo tháng, thiếu một hai tháng cũng không thành vấn đề.”

“Tôi biết cậu sẽ lại từ chối tôi.” Bạch nhị mỉm cười với anh, “Tôi không nói với cậu nữa, sớm mai sẽ gọi người đến, tôi đi trước, cậu cũng nghỉ ngơi đi.”

“Lần tới hẹn cậu đi xem chiếu bóng.” Bạch nhị nói với tài xế, “Đi thôi.”

Đến khi xe hơi của Bạch nhị xa khỏi tầm mắt Bách Dịch, Bách Dịch mới đi vào nhà, căn nhà này thật tình ngoài sửa sang ổn thỏa ra thì có hàng tá bất tiện, xa xôi là một chuyện, nguyên vật liệu xây dựng cũng không tốt lắm, không biết mới đầu dùng vật liệu gì, chẳng hề có cách âm, có lúc Bách Minh Thu bị táo bón đi vệ sinh, toàn bộ phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng động “nỗ lực” của cậu ta.”

Cách âm kém đồng nghĩa với việc không có sự riêng tư.

Ưu điểm duy nhất là không cần phải có điện thoại nội tuyến, cũng không cần dùng chuông, chỉ cần ở trong phòng hô to là cả nhà đều nghe thấy được.

Nha đầu hầu hạ Bách Dịch còn chưa ngủ, phòng của cô ở ngay khúc quanh hành lang, phòng trong góc tối tăm, cô nghe thấy tiếng cửa mở, vội vàng khoác áo khoác đi ra.

“Cậu cả uống nước không?” Nha đầu đi đến trước mặt Bách Dịch.

Bách Dịch: “Không cần, cô mau về ngủ đi, tôi rửa mặt xong sẽ đi ngủ.”

Nha đầu lắc đầu: “Vậy sao mà được? Tôi phải hầu hạ cậu.”

Bách Dịch cũng không gò ép, đối với nha đầu, đây cũng là công việc của các cô, nếu Bách Dịch cứ không khiến cô hầu hạ, cô sẽ chẳng còn thể diện trong nhà này nữa, dù có là nha đầu của cậu cả thì trong đám người hầu cô cũng sẽ bị lép vế.

Đến khi Bách Dịch được đối phương hầu hạ rửa mặt xong, lúc này mới trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, người Bạch nhị phái tới đã đến, lúc anh ta đến nhà Bách Dịch đang dùng bữa sáng. Anh ta mặc Âu phục, tay chống gậy, đầu đội mũ phớt, trước ngực có ghim cài áo, tay xách một chiếc cặp táp màu đen.

Sau khi người trong nhà họ Bách biết Bạch nhị bằng lòng sang nhượng nhà, ai ai cũng phấn khởi.

Ngay cả Mỹ Như cũng nói: “Căn nhà này đúng thật không tốt chút nào, mùa đông lạnh mùa hè nóng, lại còn hẻo lánh. Nhị gia quả là một người nhiệt tình.”

Bách Minh Thu cũng rất đắc ý: “Có thể thấy là do anh cả có mặt mũi.”

Sau khi quan hệ giữa Bách Dịch và Bạch nhị ngày càng tốt lên, Bách Minh Thu ra ngoài cũng không còn thường xuyên vấp phải trắc trở nữa, chỉ cần nghe nói cậu ta họ Bách, anh trai lại là Bách Dịch thì tất cả đều vô cùng nể mặt cậu ta. Có lúc mời khách ăn cơm, chủ tiệm cũng không tính tiền, thậm chí còn mang cả món tráng miệng đắt tiền lên.

Ngay cả vào những nơi cao cấp cũng không có ai soi mói quần áo của cậu ta, hay xì xầm sau lưng nói cậu ta là kẻ từ nơi khác đến.

Họ càng dùng cái danh cậu hai nhà họ Bách nói về cậu, hay gọi cậu nhiều hơn.

Như thể nhà họ Bách là danh môn vọng tộc gì đó.

Người dẫn Bách Dịch đi xem nhà họ Tiền, ban đầu làm bên bất động sản, sau khi giá nhà ở Thượng Cảng sốt lên, anh Tiền đây mới thành ông chủ Tiền, sau đó được Bạch nhị thu về dưới quyền, chuyên xử lý bất động sản cho Bạch nhị.

Ông chủ Tiền dẫn Bách Dịch, Bách Minh Thu và cả Bách Mỹ Như cùng đi xem nhà, y vốn là một người cực kỳ dí dỏm, đồng thời có nói tiếng Anh, còn biết một chút tiếng Pháp và tiếng Nga.

“Đây là căn nhà tốt nhất trong số bất động sản để không của Nhị gia, phía trước có vườn hoa rồi đài phun nước, trong còn có giếng trời, hành lang sân trong theo kiểu Trung Hoa, nhà phía sau có cả gara.” Ông chủ Tiền dẫn họ vào nhà, bên trong được thiết kế thuần phong cách châu Âu, bây giờ nhà ở Thượng Cảng đều như vậy, chỉ có kiểu Âu mới thể hiện là người biết thưởng thức, thể hiện thân phận cao quý.

Căn nhà thiết kế theo kiểu Trung Hoa cho dù có tốt thì cũng chẳng bán được giá cao.

Bách Minh Thu vừa bước vào nhà là bắt đầu trầm trồ: “Chỗ nội thất này không phải xoàng đâu nhỉ?”

Ông chủ Tiền cười híp mắt nhìn Bách Minh Thu, chẳng có chút nào thấy y giống như đang ra vẻ lớn lối: “Đều chuyển từ nước ngoài về đây, toàn làm bằng chất liệu tốt cả.”

Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp

Bách Minh Thu thở dài: “Nhị gia thật đúng là giàu có hào sảng, căn nhà tốt như vậy…”

Ông chủ Tiền cười lớn: “Nhị gia ở dinh thự nhà họ Bạch, trước kia của gia tộc họ Khương, tốt hơn căn nhà này nhiều.”

“Tốt hơn cả nơi này?” Bách Minh Thu ngoảnh đầu hỏi Bách Dịch, “Anh cả, không phải anh đã đến dinh thự đó rồi à? Chỗ đó thật sự tốt hơn nơi này hả?”

Căn bản Bách Dịch chẳng nhớ gì cả, vào đêm đó anh chẳng để tâm trí mình vào không gian ngôi nhà đó, vì thế qua loa đáp lại: “Nhà Nhị gia ở, tất nhiên là nơi tốt nhất rồi.”

Ông chủ Tiền nói thêm: “Ở trên còn có phòng vẽ, mỗi phòng đều có ban công, cũng đều lắp chuông bấm.”

Căn nhà tốt như vậy, tất nhiên giá không hề rẻ, Bách Dịch định bụng nhà mình chắc chắn không thể mua nổi, nhưng ông chủ Tiền ngầm báo cho anh giá cả hiện giờ, Bách Dịch mới thấy rằng giá nhà hiện tại cũng coi là thấp, thậm chí còn thấp hơn cả một căn nhà cùng diện tích khác.

Hơn nữa vị trí của căn nhà này rồi cách bày trí thiết kế còn tốt hơn nhiều.

Ông chủ Tiền nhìn thấu nghi ngờ của Bách Dịch, ông mớm lời: “Cậu là bạn của Nhị gia, tất nhiên không thể tính theo giá trị trường, có điều căn nhà này vốn Nhị gia không bỏ tiền ra, cậu cũng đừng lo nghĩ quá mà cảm thấy mình hớt lộc.”

Cuối cùng Bách Dịch cũng chưa nói muốn mua căn nhà này hay không.

Anh không muốn vừa nhận lợi lộc của người khác lại vừa từ chối sự theo đuổi của người ta, điều này thể hiện anh chẳng hề có chút phẩm chất gì.

Ông chủ Tiền là một người miệng lưỡi linh hoạt, y nói với Bách Dịch: “Cậu đang lo ngại nhận ý tốt của Nhị gia, nhưng lại không có cách, hoặc là không nghĩ ra đáp lại Nhị gia thế nào ư?”

“Cũng không cần đâu, cái hồi Nhị gia vung tiền như rác cậu cũng chưa chứng kiến đấy thôi, so với căn nhà này, Nhị gia còn vung nhiều thứ tốn tiền hơn.”

Bách Dịch: “Nhị gia đã từng theo đuổi nhiều người lắm sao?”

Ông chủ Tiền hơi sững ra: “Theo đuổi?”

Lúc này Bách Dịch mới phát hiện tự mình lỡ miệng.

Nhưng ông chủ Tiền chỉ cười một tiếng: “Cậu đừng lo, tôi làm việc cho Nhị gia, từ trước đến giờ luôn kín miệng, người không kín tiếng từ lâu đã chẳng còn.”

“Trước kia Nhị gia hay xem hí, thuận tay còn khen thưởng một tòa nhà chớ nói gì đến mấy thứ tiêu khiển khác. Có điều Nhị gia chưa từng theo đuổi ai, tôi phải nói câu này, cậu cũng đừng lo lắng quá mức.”

“Con người Nhị gia đấy, hứng thú đến nhanh, mà đi cũng nhanh.” Ông chủ Tiền lấy hộp thuốc lá ra, đưa cho Bách Dịch một điếu.

Bách Dịch không từ chối, anh hít hai hơi, nghe ông chủ Tiền nói: “Cậu đang so tranh với cái gì thế?”

Ông chủ Tiền: “Lòng tự ái? Hay điều gì khác? Cậu đừng chê tôi nói chuyện không xuôi tai, trò đời bây giờ, lòng tự ái đáng mấy xu? Cậu chỉ cần gật đầu, ký tên, thế là cả căn nhà này chẳng tốn một đồng cũng thu được vào tay.”

Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp

Bách Dịch lắc đầu: “Không phải lòng tự ái.”

“Tôi sợ có lỗi với một người.”

Anh sợ sẽ có lỗi với Chương Lệ, nếu như Bạch nhị là Chương Lệ, dù hắn có đưa cho anh bất kỳ thứ gì, anh cũng sẽ không từ chối.

Nhưng chính vì Bạch nhị không phải, cho nên một đồng anh cũng không thể nhận, Bạch nhị có đưa, anh cũng phải trả lại.

Bởi không phải vì những lễ vật này không quý giá, Bạch nhị bỏ ra bao nhiêu, thì hắn sẽ muốn lấy lại bấy nhiêu.

Dẫu sao Bạch nhị là một thương nhân, chuyện không đáp lễ lại, nói thật, Bách Dịch chưa từng gặp qua.

Người thích hắn tặng quà cho hắn, là vì hy vọng tương lai có một ngày họ có thể có được thứ mình muốn, ở bên cạnh hắn.

Người ghét hắn gửi quà cho hắn, là vì mong có một ngày, những thứ quà cáp này có thể khiến hắn an lòng mất cảnh giác.

Những món quà khác, đa phần là có chuyện muốn nhờ, muốn được lợi lộc từ hắn.

Món quà chân chính không cần hồi đáp, Bách Dịch chỉ nhận được của cha mẹ và Chương Lệ mà thôi.

Ông chủ Tiền rít một hơi thuốc: “Cậu có người yêu rồi hả?”

Bách Dịch cười, anh ở đây lâu như vậy, vậy mà chỉ có thể nhắc tới Chương Lệ với một người xa lạ, gương mặt anh giãn ra, hiền hòa, cười nói: “Đúng vậy, nhưng bây giờ cậu ấy không ở Thượng Cảng, chờ đến thời điểm thích hợp, cậu ấy sẽ xuất hiện.”

“Cho nên ý tốt của Nhị gia, tôi buộc phải phụ lòng.” Bách Dịch dụi điếu thuốc.

Ông chủ Tiền nhún vai: “Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi sẽ không nói với Nhị gia.”

Bách Dịch: “Ông nói cũng không sao, Nhị gia cũng biết cả.”

Ông chủ Tiền ngạc nhiên: “Cậu quả là…”

Y muốn nói từ to gan, cuối cùng vẫn nuốt ngược hai chữ này lại.

Cả Thượng Cảng này người dám từ chối Bạch nhị, hoặc là chết rồi, hoặc là còn chưa chào đời, không nói đến Bạch nhị để ý một gã đàn ông, cho dù hắn có vừa mắt yêu ma quỷ quái, cũng không có ai dám nói một tiếng không, còn phải cất lời khen một câu có mắt nhìn ấy chứ.

Địa vị và quyền thế có thể khiến trắng đen đảo lộn, cũng có thể khiến người ta chỉ hươu bảo ngựa.

“Anh, không cần thật đó à? Em trông căn nhà đó tốt lắm mà, căn nhà hiện giờ của chúng ta, như thế mà gọi là nhà được à?” Vào bữa cơm trưa Bách Minh Thu than thở trên bàn cơm, “Em còn chẳng dám đọc sách ở trong phòng.”

Bách Dịch từ tốn đặt đũa xuống: “Đọc sách gì?”

Bách Minh Thu không nói.

Bách Mỹ Như chế giễu: “Anh hai, em còn ngồi đây, anh có thể nghĩ trước khi nói được không?”

Bách Minh Thu trừng cô: “Cô đi du học ở Pháp cơ mà, cô đừng nói với anh là ở Pháp cô không quen bạn trai nhé.”

Bách Mỹ Như hừ giọng: “Tất nhiên là có, nhưng tụi em chỉ yêu đương bình thường không vượt quá giới hạn, anh ấy là một người đàng hoàng, chẳng lẽ trai gái yêu đương chỉ có cái chuyện trên giường kia thôi à? Tơ tình vấn vít, cho đến giờ ánh mắt hàng mày vẫn luôn khiến lòng người rung động.”

Bách Minh Thu đảo mắt: “Chẳng trách sau khi cô về nước thằng đó cũng không liên lạc với cô nữa, em gái à, anh nói em đừng nóng, đàn ông ấy đều như nhau cả! Không có ai không muốn ăn vụng, chỉ coi xem gan có to hay không thôi.”

“Giống cha đó.” Bách Minh Thu, “Trước kia chẳng còn có mấy nha hoàn à?”

Bách Mỹ Như trợn mắt nhìn cậu ta: “Nếu em lập gia đình, tất nhiên phải gả cho chính nhân quân tử, giống như anh cả ấy.”

Bách Minh Thu tặc lưỡi xuýt xoa: “Giống anh cả à? Cô nằm mơ đi? Có lúc anh còn cảm thấy kiếp trước anh cả có khi là một hòa thượng đấy.”

Bách Mỹ Như: “Anh hai, anh nói chuyện đừng có quá trớn, chẳng lẽ ai ai cũng phải giống như anh mới được gọi là bình thường à? Không thì đều là hòa thượng chuyển thế hết ư?”

Bách Minh Thu tỏ vẻ đầu hàng: “Được rồi, anh không nói lại cô được, vậy em cứ từ từ tìm, tìm người như anh cả ấy.”

“Cậu đừng có nói Mỹ Như, nói bản thân cậu ấy, Tiểu Hoảng năm nay cũng đã sáu tuổi rồi.” Bách Dịch liếc Bách Minh Thu.

Bách Minh Thu lập tức cúi gằm mặt, cậu ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ lắm, nhưng con của cậu cũng đã sáu tuổi rồi, mà mẹ của đứa bé, hiện tại lại đang mang bầu thêm một đứa nữa.

Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu

“Cậu tính thế nào đây?” Bách Dịch hỏi.

Bách Minh Thu: “…Hay là, đứa bé kia, nhận dưới danh nghĩa của anh nhé? Dù sao anh cũng chưa có ý định kết hôn.”

Bách Dịch cau mày: “Bách Minh Thu, cậu không thể gánh vác được chút trách nhiệm sao? Đứa bé này tôi nhận, vậy đứa trong bụng thì sao? Cậu định để nó cho Mỹ Như nhận hả?”

Bách Mỹ Như vội vàng nói: “Nằm mơ đi, em dù có bỏ nhà ra đi cũng không nhận con của anh.”

Bách Minh Thu vuốt mặt, rốt cuộc cũng biết nhức đầu rồi: “Vậy em phải làm sao đây? Sau này em còn muốn kết hôn, chưa kết hôn đã có con, còn có thể cưới quý cô nào được nữa?”

Bách Mỹ Như: “Anh hai, nếu không anh cưới Tiểu Phượng đi, dù gì cũng đã sinh một đứa lớn cho anh, trong bụng còn có một đứa nhỏ nữa.”

Bách Minh Thu: “Để anh cưới nha hoàn ư? Đừng có đùa!”

Bách Mỹ Như không thể tưởng nổi: “Anh gào cái gì chứ? Tự anh làm ra cái chuyện bê bối đó, còn có mặt mũi mà quát em à? Nha hoàn thì sao? Nha hoàn không phải là người chắc? Anh đi du học nước ngoài mấy năm, ngay chuyện tất cả mọi người đều bình đẳng anh cũng chưa được học?!”

Quả thật Bách Dịch chẳng buồn ở đây nghe hai người tranh luận nữa, anh chỉ nói với Bách Mỹ Như: “Nếu chúng ta nhận nhà của Bạch nhị gia, vậy có thể làm được gì cho Bạch nhị gia?”

“Nhà Bách nhà mình, có cái gì Bạch nhị gia để vào mắt?”

Bách Mỹ Như dù có tự tin hơn nữa, cũng không thể tự nói ra được cái lời như Bạch nhị có thể coi trọng cô.

Bách Minh Thu: “Có lẽ Nhị gia coi anh cả là bạn thật?”

Trái lại lần này Bách Mỹ Như lại tán thành: “Đúng vậy, anh cả, anh cũng không thể nghĩ mọi việc đều theo chiều hướng xấu được.”

Bách Dịch: “Quay về thôi, để anh nói chuyện với cha, chuyện nhà cứ hãy gượm đã, anh sẽ tìm cách khác, xem có thể tìm được căn nhà nào thích hợp không.”

Hội Mỹ Như đều có vẻ mặt như đưa đám, thật sự căn nhà của Bạch nhị kia quá tốt, quá mức hấp dẫn, căn nhà ở cùng khu như vậy không phải có tiền là có thể mua được, nhất định phải có quan hệ rồi địa vị của mình ở Thượng Cảng may ra mới có thể.

Còn Bách Minh Thu, vẫn là mang về giao cho ông Bách dạy dỗ thì tốt hơn.

Bà Bách thì khỏi trông cậy nữa, trước sau bà vẫn luôn cưng chiều con trẻ, nhất là bốn đứa trong nhà đều do bà sinh, bắt đầu từ Bách Dịch, mỗi một đứa bà đều yêu đến khảm trong xương tủy.

Lòng thương con của bà Bách cũng đã chiều hư Bách Minh Thu. Bách Dịch trưởng thành sớm, bà Bách nuông chiều quá mức Bách Dịch sẽ từ chối, không từ chối được thì anh cũng sẽ đi cầu viện ông Bách, ông Bách không ưa thói chiều con chiều cái của vợ, nhưng khi đó ông vướng bận nhiều việc, trừ khi Bách Dịch tìm ông thì bằng không ông chẳng rảnh ra được.

Vì thế bà Bách chỉ có thể tìm được cảm giác tồn tại ở Bách Minh Thu, đơn giản là bà lấy tình cảm của mình vốn sẽ dành cho Bách Dịch với Bách Minh Thu rồi dồn hết cả cho Bách Minh Thu. Cho tận đến năm 2 tuổi Bách Minh Thu vẫn còn chưa dứt sữa, mười hai tuổi còn muốn mẹ ngủ cùng – bởi vì cậu ta không chịu, cho nên bà Bách vẫn nuôi bà vú, cũng luôn ngủ cùng với Bách Minh Thu suốt.

Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu

Bách Minh Thu cho đến ngày hôm nay không trưởng thành lên được cũng không thể không dính dáng đến sự yêu chiều của bà Bách.

Còn Bách Mỹ Như, sau khi cô chào đời, Bách Dịch dùng hết khả năng ngăn cản hành vi thái quá của bà Bách, Bách Mỹ Như với cậu út lại không giống như Bách Minh Thu lớn lên trong sự cưng nựng của bà Bách.

Ngay cả năm Bách Minh Thu làm nha hoàn lớn bụng, chuyện đầu tiên mẹ Bách làm cũng là che chở cho con trai, sợ chồng biết chuyện. Vốn bà muốn đuổi nha hoàn đi, nhưng nha hoàn này lại ký hợp đồng dài hạn chứ không phải khế ước bán thân, gia đình cũng ở địa phương, nhà họ Bách chỉ là một gia đình văn nhân, chẳng phải là nhà cường quyền gì, đuổi người ta đi trái lại càng làm chuyện vỡ lở.

Vì thế bà Bách nghĩ mọi cách, để ông Bách đưa Bách Minh Thu xuất ngoại du học.

Cho đến khi chuyện nha hoàn mang thai bại lộ rồi, ông Bách cũng chỉ có thể viết thư ra nước ngoài mắng Bách Minh Thu một trận.

Thậm chí còn chẳng thể đánh được cậu ta.

Bà Bách còn thường xuyên xin Bách Dịch vì Bách Minh Thu, để Bách Dịch làm anh phải dạy dỗ em trai cho tốt, đừng động tí là giơ tay lên đánh, mỗi lần bà Bách khuyên như vậy là cái mông của Bách Minh Thu chắc chắn lại phải nghiêm chỉnh chịu một trận đòn.

“Cha à, dạo này con đi xem nhà, cha hãy để sát sao để mắt đến Minh Thu.” Bách Dịch ngồi trong thư phòng, mài mực cho ông Bách.

Ông Bách đứng trước bàn, đang hất một nét bút làm may, kết quả Bách Dịch vừa nói xong, nét bút đánh chệch, chữ cũng không viết nữa, ông hỏi: “Minh Thu lại gây chuyện à?”

Bách Dịch: “Không hẳn ạ, năm nay nó cũng đã mười tám rồi, người ta bình thường cũng là cái tuổi hiểu chuyện, hiện giờ nó làm việc chẳng ra đâu, học hành thì chưa xong, lần trước có nói muốn chung vốn làm báo với người ta cũng biệt tích cả.”

“Cha, nếu còn cứ như thế thì nó không còn là con trai của cha nữa, nó thành con của con mất.”

Ông Bách cười: “Lời con nói đó đừng có nói với mẹ con, chắc chắn bà ấy sẽ rối rít lên với con, được rồi, mấy bữa nay để nó ở nhà thôi, bao giờ đàng hoàng lại thì lúc đấy thả nó sau.”

“Thế nào? Nhà của Bạch nhị không tốt à?”

Bách Dịch lắc đầu: “Tốt thì tốt, nhưng vô công bất thụ lộc, một tàu thuốc kia đã phải dùng câu chữ rồi giao thiệp của cha để đổi rồi, căn nhà này, chúng ta lại phải dùng cái gì đổi nữa?”

Bách Mỹ Như và Bách Minh Thu không biết giao dịch trước đó của họ, vẫn cứ nghĩ là Bách Dịch với Bạch nhị dựng xây tình bạn.

Đối với cậu em trai Bách Minh Thu này, Bách Dịch cũng không phải không quý, dù sao đã từng là một nhóc tròn vo suốt ngày theo đuôi anh, nũng nịu gọi anh trai, để được chơi với anh, đến kẹo ngọt ngon cậu ta cũng cố nhịn cơn thèm mà chia sẻ cho Bách Dịch.

Nhưng càng lớn, Bách Dịch càng thấy tính cách của Bách Minh Thu nếu không kiềm lại, một ngày nào đó sẽ gây lên họa lớn mất.

Điều đáng sợ nhất khi làm người không phải là sống tùy hứng tùy ý, mà là tùy hứng không cần biết hoàn cảnh.

So với hiện tại…

“Anh cả! Ở đây này!” Bách Minh Thu ngồi trên ghế vẫy tay với Bách Dịch.

Bách Dịch đang ưng mắt một căn nhà, anh có hẹn gặp người môi giới ở nhà hàng này, kết quả vừa bước vào đã thấy Bách Minh Thu vẫy tay chào anh, cùng với cả Bạch nhị đang ngồi đối diện Bách Minh Thu.

Dễ thấy hai người đang trò chuyện rất vui, từ gương mặt tươi cười của Bách Minh Thu là có thể nhìn ra.

“Nhị gia.” Bách Dịch đi đến chào hỏi.

Anh liếc Bách Minh Thu, Bách Minh Thu bị ánh mắt của Bách Dịch dọa cho giật nảy, thành thật cúi gằm mặt không nói thêm gì nữa.

Hai tay Bạch nhị chống cằm, cười đáp: “Sao thế này? Coi gương mặt này? Cậu gặp phải chuyện không vui à?”

Bách Dịch: “Không có gì, tôi có hẹn người ta ăn cơm, không quấy rầy Nhị gia nữa.”

Bạch nhị: “Đừng đợi nữa, người ta không đến đâu.”

Bách Dịch đứng tại chỗ, Bạch nhị kéo cái ghế bên cạnh ra: “Ngồi xuống đi, không có lời của tôi, cả Thượng Cảng sẽ chẳng có ai bán nhà cho cậu cả.”

Bách Dịch bất đắc dĩ ngồi vào ghế.

Bách Minh Thu nhìn Bách Dịch ngồi xuống, lá gan cũng to hơn: “Anh cả, trước kia anh chưa từng nói với em Nhị gia dễ nói chuyện như vậy đấy, lại còn dí dỏm như thế. Nhị gia là người khẳng khái, đồng ý nhường nhà của mình cho chúng ta, anh làm như thế nào khác gì không có tình người?”

Giây phút này Bách Dịch thật sự rất muốn tóm cổ áo Bách Minh Thu, kéo cậu ta vào nhà vệ sinh, lại ấn đầu cậu xuống bồn cầu.

Bách Dịch: “Đã phiền Nhị gia thương nhớ, có điều tôi cũng đã bàn bạc với cha, nói chung không thể vô duyên vô cớ chiếm lợi của ngài vậy được.”

Bạch nhị cười nói: “Như thế sao lại gọi là chiếm lợi được? Quan hệ giữa chúng ta là gì? Một căn nhà thôi, đối với tôi ấy, cũng chỉ là một món nhỏ thôi.”

Bách Minh Thu lại xen chuyện: “Đúng đó anh à, Nhị gia hào phóng như vậy, anh đừng nên phụ ý tốt của Nhị gia, căn nhà kia của chúng ta mà gọi là nhà ấy à? Nhị gia không biết đó thôi, chúng tôi chuyển đến gấp quá, nhất thời không tìm được căn nào tốt, nên mới ở cái nhà đó cho đến bây giờ.”

“Đông lạnh hè nóng, còn không cách âm, trên tầng nói chuyện dưới nhà cũng nghe thấy cả.”

“Nhà như thế, cơ bản không thể coi là một căn nhà được.”

Bạch nhị mỉm cười nhìn Bách Dịch.

Cả đời Bách Dịch lần đầu cảm thấy lúng túng và khó xử như vậy, nhưng anh vẫn tỏ ra rất bình thản.

“Vân Đình là đang lo phải thiếu nợ tôi, sau này không trả nổi, có phải hay chăng?” Ở dưới bàn, mũi chân Bạch nhị nhẹ nhàng chạm chân Bách Dịch.

Hắn mỉm cười: “Tôi nói rồi, không cần thế đâu.”

“Dù sau này cậu có trả được hay không cũng cần phải trả.”

“Như tôi đã nói, con người tôi không có nhiều ưu điểm lắm, nhưng nói được làm được lại là một trong số đó.”

Bách Minh Thu vẫn còn đệm lời ton hót: “Anh cả, anh đừng cứng nữa! Nhị gia có ý tốt, trước kia anh cũng không phải là người không thấu tình đạt lý như vậy!”

Giờ khắc này, Bách Dịch không buồn quan tâm tên này có phải là em trai của anh nữa hay không.

Anh chỉ muốn đập u cái sọ chó của nó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play