Chân giả đã được gửi đến. Bách Dịch chưa từng thấy chân giả bao giờ, thực ra anh cũng từng thấy hình ảnh trên tin tức, nhưng trong thực tế thì chưa.
Có lẽ là vì Mạnh Ngạo còn trẻ nên người ta làm chân giả trông đẹp vô cùng. Bách Dịch không biết chất liệu cũng như lớp phủ được họ làm bằng gì nhưng chân giả này cầm rất nhẹ, nhìn bề ngoài lại rất giống làm bằng kim loại.
Bộ khung kim loại lóe ánh sáng, tựa như sản phẩm tương lai trong các bộ phim khoa học viễn tưởng. Đeo lên cũng đơn giản, một người là có thể làm được.
Hai bên chân giả đều có một miếng dán tròn, có thể dán vào vùng da trên chân.
Sự chuyển động của da sẽ dẫn truyền đến chân giả, để chân giả có thể hoạt động chân thật hơn.
Mặc dù phải tiêu tốn một số tiền lớn và phải chờ đợi hơn một năm nhưng tất cả đều đáng giá.
Chỉ có điều là để sử dụng quen đúng là cần thời gian.
Từ khi có thể đứng thẳng không ngã đến lúc có thể đi lại Mạnh Ngạo mất tổng hết một tháng, một ngày của cậu có hơn nửa thời gian là luyện dùng chân giả. Dù có đau đến toát mồ hôi, ngã hết lần này đến lần khác cậu vẫn cắn răng kiên trì.
Có điều cậu lại không muốn để Bách Dịch nhìn thấy.
Cậu không hy vọng Bách Dịch thấy dáng vẻ yếu ớt của mình. Bách Dịch rất để ý đến lòng tự trọng của cậu, mỗi lần rèn luyện Bách Dịch lại chờ ở bên ngoài, nếu bên trong có vang lên động tĩnh gì anh mới lên tiếng hỏi một câu.
Chỉ tốn một tháng là Mạnh Ngạo đã có thể hoạt động tự nhiên. Sau khi cậu mặc quần dài vào là dường như không ai có thể nhìn ra cậu là người khiếm khuyết.
Hiện tại Mạnh Ngạo có thể đi lại, có thể chạy bộ lại có thể ngồi xổm xuống. Nhìn cậu ta không khác gì một người bình thường.
Lúc Bách Dịch nhìn Mạnh Ngạo đi về phía mình, không biết tại sao anh lại cảm thấy có phần an ủi, thậm chí còn có chút tự hào vì “đứa trẻ nhà tôi đã trưởng thành rồi”.
Mạnh Ngạo là người kiêu ngạo, nếu cả đời cậu chỉ có thể ngồi trên xe lăn ngẩng cổ nhìn người, chuyện đó thật là đáng buồn biết bao?
Cũng may bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng may cậu chỉ mất đôi chân, và thật may cậu vẫn giữ một trái tim kiên cường.
Bách Dịch ôm lấy cậu.
Bách Dịch rất ít khi biểu lộ tình cảm thẳng thừng như vậy.
Lúc Mạnh Ngạo được ôm lấy cả người cứng còng lại, đây là lần đầu tiên Bách Dịch gần gũi với cậu như thế.
Thế nhưng để khiến Mạnh Ngạo đẩy ra cậu lại chẳng nỡ, vì vậy cậu bối rối mấy giây mới ôm lại eo Bách Dịch.
Eo Bách Dịch mềm mại lại thon gọn, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời ấy.
Điều này khiến Mạnh Ngạo suy nghĩ lộn xộn.
Bách Dịch: “…”
Ôm ấp một cái thôi mà tại sao cậu chàng này có thể ngóc đầu rồi?
Trong nhất thời Bách Dịch cũng không biết nên có biểu cảm gì.
Có phải là giống Teddy
(1) không vậy?
Bách Dịch đẩy Mạnh Ngạo ra, Mạnh Ngạo cũng không cưỡng ép giữ lại, chỉ là lại dùng một đôi mắt hờn tủi nhìn Bách Dịch.
“Đừng giả vẻ đáng thương với tôi.” Bách Dịch đã bắt bài chiêu trò của Mạnh Ngạo, “Hồng Vận có hành động rồi.”
Nháy mắt Mạnh Ngạo đổi sắc, cười khẩy nói: “Tôi còn tưởng cả đời này Hứa Vĩ Cường sẽ không ra tay chứ.”
Bách Dịch vỗ vai Mạnh Ngạo, nhìn cậu cười: “Hứa Vĩ Cường cũng đã lớn tuổi rồi, cậu cũng phải cho ông ta cẩn thận một chút chứ. Dù sao Hồng Vận cũng không phải là một công ty nhỏ, một phi vụ lớn như vậy cứ để ông ấy quyết đánh đến cùng với Mạnh thị thì cũng không thực tế mà.”
Bây giờ Mạnh Ngạo thay đổi rất nhiều so với một năm trước. Một năm trước Mạnh Ngạo như một thanh đao không vỏ, sát khí đằng đằng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng thấy máu, hơn nữa còn không ngại cá chết lưới rách, đến bản thân cậu cũng chẳng quan tâm.
Nhưng hiện tại, Mạnh Ngạo đã kiềm lại rất nhiều. Sát khí của cậu không hề mất đi nhưng cậu đã học được cách che giấu.
Bách Dịch vừa mừng với sự lột xác của cậu, nhưng cũng lại cảnh giác với sự lột xác ấy.
Bởi trước kia Mạnh Ngạo còn có thể nói ra những câu đơn thuần, Bách Dịch có thể nhìn thấu được ngay.
Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, Bách Dịch đã không thể đọc vị được cậu nữa.
Mạnh Ngạo không còn động tí là cáu bẳn, cũng không còn vui giận bất chợt. Cậu ta đã biến thành một người trưởng thành chững chạc.
Nhưng sự thay đổi này lại khiến cho Bách Dịch kinh hồn bạt vía.
Một người nếu có chuyện phát sinh ra thay đổi lớn vậy chỉ có thể chứng minh chuyện đó sẽ càng trở nên nghiêm trọng, người như thế khi điên lên sẽ càng không thể ngăn cản.
Hồng Vận ra tay mau lẹ, đã thế còn đều chọn những nhược điểm Mạnh thị không thể chống đỡ được.
Mạnh thị chiếm thị trường lớn như thế, muốn chống lại Mạnh thị, Hồng Vận chỉ có thể liên hiệp với các doanh nghiệp tầm trung khác.
Có lẽ ban đầu Mạnh thị cũng chẳng để Hồng Vận vào mắt, so về quy mô, dù Hồng Vận có liên kết với các doanh nghiệp tầm trung khác thì thị phần cũng chỉ bằng một nửa Mạnh thị.
Nhưng kiến nhiều còn cắn chết voi, khi nhiều doanh nghiệp liên hiệp một lòng đối phó Mạnh thị như thế, vậy là ác mộng của Mạnh thị đã đến rồi.
Bởi cấp cao với cấp dưới tách rời khiến cho khi thượng tầng nhận được tin tức thì thị phần đã bị lấy đi rất nhiều.
Chưa dừng lại ở đó, Hồng Vận còn tiến hành chiến tranh giá cả. Họ hạ giá xuống 20%, lại miễn phí giao hàng và lắp đặt, bảo hành được kéo dài từ hai năm lên đến bảo hành trọn đời.
Các cấp bên trên của Mạnh thị hoảng rồi – họ không thể hạ giá thành được, họ là công ty niêm yết
(2), hơn nữa còn có chi nhánh ở nước ngoài, nếu hạ giá xuống sẽ khiến các nhà đầu tư mất đi niềm tin, mà cũng không thể chỉ hạ giá trong nước.
Hơn nữa họ cũng cảm thấy mệt mỏi với cuộc chiến giá cả rồi, nếu không nắm bắt được cơ hội thì chiến tranh giá cả cũng sẽ bị xóa sổ.
Vì vậy Mạnh thị ra quyết định nhanh chóng, họ đóng cửa rất nhiều cửa hàng kinh doanh kém và tung ra các sản phẩm mới trước tiên, họ muốn dựa vào sản phẩm mới để chống lại cuộc chiến giá cả. Không nhất định là chống lại, nhưng chỉ cần vượt qua thời kì này là được.
Bởi chiến tranh giá cả sẽ không được dài lâu. Một doanh nghiệp muốn làm ăn có lãi, số tiền lợi nhuận này còn phải bao gồm cả vốn sản xuất, cả chi phí lao động và bảo trì nền tảng, kiếm được ít hơn, đôi khi còn đồng nghĩa với thua lỗ.
Khi lỗ đến một mức nhất định thì sẽ thành phá sản.
“Cách này thật ra cũng không tồi.” Bách Dịch nhìn tài liệu Lương Tinh gửi đến, lại lần nữa mà cảm thán về thủ đoạn của Mạnh Thành. Mạnh Ngạo có chỉ số thông minh cao có lẽ là di truyền từ Mạnh Thành. Việc Mạnh thị làm bây giờ đúng là biện pháp tốt nhất, chỉ cần chống chọi qua thời kỳ này thì liên minh tạm thời giữa Hồng Vận và các doanh nghiệp tầm trung khác sẽ vì hao hụt mà tan rã.
“Nói không chừng ông ta sẽ biến chuyện xấu thành chuyện tốt.” Bách Dịch vuốt cằm, “Nếu Mạnh thị kiên trì vượt qua được cửa ải này, vậy sẽ không còn đối thủ ở trong nước nữa.”
Bách Dịch cười nói: “Giờ xem bên phía Hồng Vận chống đỡ ra sao.”
Cách thức của Hồng Vận rất đơn giản, ông ra tay từ mảng tiêu thụ. Mấy năm gần đây Mạnh thị tập trung vào mảng thiết bị di động, còn có app riêng, hàng hóa bán ra không cần phải qua trung gian bán hàng thứ cấp. Vì vậy Hồng Vận liền thừa cơ làm lung lay thị trường thứ cấp.
Những người bán thứ cấp này là các cửa hàng đồ điện độc lập không chỉ bán riêng một thương hiệu.
Nhưng bởi vì là các cửa hàng trực tiếp nên mức tiêu thụ không lớn bằng ngày trước, lại đang trên đà xuống dốc.
Hồng Vận đưa ra ưu đãi cho họ là mỗi thiết bị điện của Hồng Vận và các đối tác được bán ra họ sẽ được thêm 2%.
Điều này đủ để cho các chủ cửa hàng quay lưng.
Sau đó chính là việc kinh doanh trực tuyến. Hồng Vận đã phát động ngày hội giảm giá, tất cả thiết bị điện của Hồng Vận đều đồng loạt giảm 20% vào ngày này.
Ngoài những điều này ra còn hợp tác với các cổng thông tin, dùng một khoản tiền lớn để quảng cáo trực tuyến lẫn ngoại tuyến.
Họ còn xây dựng hệ thống tương tự UnionPay
(3), hễ thiết bị điện của các doanh nghiệp họ hợp tác xảy ra vấn đề thì chỉ cần có thẻ bảo hành là những doanh nghiệp khác cũng sẽ đi sửa chữa.
Có vẻ là quyết đánh đến cùng, muốn đấu một trận với Mạnh thị mà phân cao thấp.
“Không ngờ Hứa Vĩ Cường lại dứt khoát như vậy.” Bách Dịch càng xem càng thấy dù là Hứa Vĩ Cường hay là Mạnh Thành đều không phải là chính mình. Họ đi đến được vị trí hiện tại cũng đã chứng minh họ đều là những người xuất sắc trong cùng thế hệ. Cuộc chơi đã đến lúc này mới thật sự là kỳ phùng địch thủ, thắng bại khó phân.
Cho dù Mạnh Ngạo có hận Mạnh Thành sâu sắc, nhưng cũng không thể không thừa nhận người cha này của cậu cũng không phải vô cớ mà có thể kiếm ra được gia tài lớn như vậy.
Gần đây Mạnh Ngạo theo dõi sát sao thị trường chứng khoán. Trước đó cổ phiếu Mạnh thị bị tụt giá một thời gian, cậu đã nhân cơ hội mua vào, sau đó nó tăng thì cậu lại bán hết.
Qua mấy lần giảm là Mạnh Ngạo có thể trở thành người thắng đậm.
Thương trường như chiến trường, chỉ là không có đao sắc súng lạnh, nhưng trong đó lại có sóng ngầm cuồn cuộn. Chuyện nắm bắt thời cơ hay là đo lòng người vẫn luôn khiến cho người ta sục sôi máu nóng. Nếu không phải Bách Dịch không có khả năng, thực tế anh rất muốn lâm trận mà so một cuộc với hai lão cáo già kia. Cho dù cuối cùng có thua anh cũng không cảm thấy nuối tiếc.
Bởi cơ hội như vậy thật sự có quá ít.
Trái lại Mạnh Ngạo chẳng cảm thấy hứng thú với cuộc chiến giữa Hồng Vận và Mạnh thị. Cậu chỉ muốn biết kết quả.
Hồng Vận chiếm thế thượng phong rồi, bởi Hồng Vận dám làm liều. Mạnh thị cũng không dám cầm hết toàn bộ tài sản của mình ra chơi liều, cho dù Mạnh Thành dám, nhưng thanh viên hộ đồng quản trị và các nhà đầu tư lại tuyệt đối không dám.
Đuôi to thì khó vẫy
(4) chính là tình hình này đây.
Mạnh thị quá lớn, vì nó lớn nên khó mà thay đổi.
Mạnh thị bắt đầu giảm biên chế, cắt giảm đều là nhân viên cấp thấp nhất. Mà tất cả bọn họ lại đều được Hồng Vận thu về.
Đối chiến nửa năm, cuối cùng cũng chào đón cao trào.
Cổ phiếu Mạnh thị bắt đầu giảm mạnh. Vốn báo cáo tổng kết công khai nửa năm một lần giờ cũng phải dừng lại.
Hồng Vận trải qua sáu tháng thua lỗ rốt cuộc cũng bắt đầu có lãi trở lại.
Ván bài bị đánh loạn xạ cần được hoạch định lại.
Mạnh thị bị dồn đến đường cùng lại như được trao cơ hội mới. Nội bộ Mạnh thị bắt đầu cải cách mạnh mẽ, muốn cách chức hết sâu mọt trong công ti, sau đó mới thống nhất đối ngoại. Đáng tiếc văn hóa doanh nghiệp Mạnh thị với chủ nghĩa quan liêu đã bén rễ quá sâu mà trở nên thối rữa, cứ thế cơ hội mới lại nhanh chóng vụt mất.
Một công ty lớn như vậy một khi bắt đầu lao dốc thì sẽ như một con hổ già vậy, tất cả các loài thú hoang đều muốn giết nó. Một núi không thể có hai hổ, sau cùng ngoài hổ ra, trên một ngọn núi này cũng không có những loài động vật săn mồi khác, bởi hổ sẽ không dễ khoan nhượng cho mối đe dọa như vậy.
Mà khi hổ yếu đi, sẽ có những loài săn mồi ẩn núp trong bóng tối nhảy ra tấn công theo bầy đàn, thế lực như muốn cắn một miếng thịt của nó, rồi cắn vào cổ nó và khiến cho nó tắt thở.
Đến bước này cũng không cần Hồng Vận có hành động gì nữa.
Mạnh thị chỉ cần lặng lẽ đi vào ngõ cụt.
Mạnh thị vật lộn hai năm, cuối cùng Mạnh Thành đã nộp đơn xin bảo hộ phá sản. Một công ty tham gia vào thị trường khi đã phá sản thì chỉ càng đen đủi hơn khi chưa đưa ra thị trường.
Sau khi Mạnh thị phá sản Bách Dịch với Mạnh Ngạo cũng nói lời tạm biệt với căn biệt thự mà họ đã sống mấy năm qua.
—— Căn biệt thự này cũng đứng tên Mạnh Thành chứ không phải tài sản của Mạnh Ngạo.
“Ông ta đúng thật là hẹp hòi.” Bách Dịch cũng không nhịn được mà thở dài.
Có ai ngờ Mạnh Thành lúc có nhiều tiền của như vậy đã không muốn cho con trai ruột của mình một chút tài sản nào.
Giờ trắng tay lại còn phải thu hồi căn biệt thự này đi trả nợ.
Cũng may Mạnh Ngạo dựa vào trận chiến thương trường này đã kiếm không ít tiền, tâm tình Mạnh Ngạo rất tốt. Cậu đứng bên Bách Dịch còn cao hơn Bách Dịch một chút, bây giờ cậu không cần phải ngước nhìn bất kỳ ai, cậu cười ngạo nghễ: “Tôi chờ ông ta đến cầu xin tôi!”
Giờ đây Mạnh Thành đang sứt đầu mẻ chán, cần phải quản lý tài sản, thanh toán khoản nợ. Phải đến khi ông ta trả hết nợ mới có thể nhớ tới đứa con trai này.
Đến lúc đó cha con gặp mặt, địa vị đảo ngược, lúc ấy mới có kịch hay để xem.
Mà thời khắc này Mạnh Ngạo đã chờ quá lâu rồi.
Hai người vào ở tạm khách sạn, lại nhanh chóng mua một căn hộ gác lửng
(5). Mọi đồ đạc để trong biệt thự đều để lại ở đó. Nhà mới nên cần đồ đạc mới, vậy mới có không khí mới.
Căn hộ này cũng là Bách Dịch phụ trách sửa sang trang trí – mặc dù anh chưa từng học về thiết kế nội thất nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc công ty quảng cáo, anh cũng có khiếu thẩm mỹ riêng. Ngoài việc quảng bá và tiếp thị thì công ty quảng cáo cũng có lúc cần phải thiết kế, thời mới lập khi chưa có đủ nhân viên cũng đều là Bách Dịch tự mình ra tay.
Đa phần thời gian Mạnh Ngạo đều ở bên Bách Dịch, cậu giúp khuân đồ rồi lại bày biện đồ trang trí.
Thiết bị điện trong nhà đều là do Hứa Vĩ Cường gửi từ đại lí khu vực đến, là những mẫu mã mới nhất, chất lượng rất tốt, không thanh toán tiền nhưng vẫn bảo hành trọn đời.
Hứa Vĩ Cường vẫn rất sẵn lòng giữ mối quan hệ tốt đẹp với Mạnh Ngạo.
Dù sao quan hệ lâu dài, là một lão cáo già ông ta cũng phát hiện ra điểm tương đồng giữa Mạnh Ngạo và Mạnh Thành.
Mạnh Ngạo có sự thông minh và quyết đoán của Mạnh Thành. Nhưng có khi còn thông minh hơn Mạnh Thành, lại cũng càng xảo quyệt hơn.
Hơn nữa cậu ta là người không màng tình cảm.
Cậu ta còn sẵn sàng đẩy cha ruột mình vào hoàn cảnh như vậy chớ nói chi gì đến những người không phải là thân thích.
“Tối nay ăn mỳ xào nhé.” Bách Dịch tự cán mỳ trứng, anh đeo tạp dề, đầu tóc bông mềm đứng trong nhà bếp. Nhìn trông mà mềm nhũn cả người.
Mạnh Ngạo nhìn cảnh này, sâu trong lòng thật vô cùng bình tĩnh.
Hiện tại cậu đã có nhà của riêng mình, trong nhà có người mà mình yêu, kẻ thù của cậu đã bị báo ứng, cậu rất mãn nguyện.
Mạnh Ngạo thả lỏng hoàn toàn. Đây là ngôi nhà của cậu chứ không phải là căn nhà Mạnh Thành để cậu ở nữa.
Cậu có một số tiền lớn, khoản tiền này có thể để cậu tiêu xài cả đời. Cho đến bây giờ rốt cuộc cậu mới có một chút cảm giác an toàn như vậy.
Dù trước kia cậu cũng chẳng phải lo ăn mặc, nhưng lúc nào cũng lo lắng như chó nhà có tang.
Như thể cả đời cậu đi trên đường cũng không thể đến được điểm cuối.
“Thêm tỏi không?” Bách Dịch tay cầm cái sạn nhấc lên hỏi.
Mạnh Ngạo đi vào nhà bếp cầm mấy củ tỏi ra: “Có, để tôi bóc giúp anh.”
Bách Dịch mỉm cười.
Mạnh Ngạo sẽ chủ động giúp anh, đây là việc tốt.
Từ sau khi Mạnh Ngạo đeo chân giả Bách Dịch cũng không giúp Mạnh Ngạo tắm nữa, nhưng Mạnh Ngạo ngẫm nghĩ lại mượn cớ.
“Nếu tôi đi tắm mà vẫn đeo chân giả, vậy sẽ không tắm được phía dưới đầu gối.” Mạnh Ngạo ngụy biện rất nghiêm túc.
Bách Dịch không theo ý cậu: “Vậy cậu có thể tắm rửa xong rồi mới đeo chân giả lại.”
Mạnh Ngạo thay đổi sắc mặt.
Cậu trợn mắt nhìn Bách Dịch, nhưng không phải mang vẻ tàn bạo, nó có chút ấm ức, lại có phần giận dỗi và một chút buồn bã.
Nói tóm lại, mục đích chính là muốn khiến Bách Dịch sinh lòng áy náy.
Bách Dịch kiên trì được hai phút dưới ánh mắt mang thế tiến công ấy chung quy vẫn thua trận, anh thở dài nói: “Được rồi, cậu vào mở nước trước đi, tôi rửa bát xong thì vào.”
Mạnh Ngạo chẳng chút nể nang bóc trần Bách Dịch: “Anh cho bát đũa vào máy rửa chén đi.”
Bách Dịch chỉ đành giơ tay đầu hàng mà đi theo Mạnh Ngạo vào nhà tắm.
Tóc Mạnh Ngạo rất cứng chứ không mềm mượt giống như Bách Dịch. Lúc Bách Dịch gội đầu cho cậu ta phải tốn sức hơn nhiều. Mạnh Ngạo ngửa cổ và nhắm mắt lại, khóe môi cậu cứ cong cong mãi, xem ra rất là thoải mái.
Sau khi gội đầu Bách Dịch để Mạnh Ngạo ngồi dậy, anh chà lưng cho Mạnh Ngạo.
Trên cơ thể người chỗ khó rửa ráy nhất chính là phần lưng, bởi mình khó dùng lực, nếu ai tương đối mập mạp thì tay cũng khó với tới.
May thay Mạnh Ngạo luôn có Bách Dịch chăm sóc cho nên đến nay lưng lúc nào cũng sạch sẽ.
Bách Dịch chà lưng cho Mạnh Ngạo, vừa định chuẩn bị cho Mạnh Ngạo nằm xuống thì lại thấy đường vân trên lưng cậu.
Rất nhạt, một màu xám mờ vô cùng nhạt, gần như không khác gì màu da thịt.
Phải cẩn thận mới nhìn ra được.
Tay Bách Dịch cứng còng lại giữa không trung, anh không động đậy được, đôi mắt anh dán chặt vào lưng Mạnh Ngạo.
Trong phút chốc, Bách Dịch cảm thấy linh hồn mình như thể bị hút đi rồi, xương cốt của anh như hóa thành đá, không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ nữa.
Anh thấy bi thương, thấy nặng trĩu, một nỗi buồn trĩu nặng.
Anh nghĩ đến Chương Lệ, nghĩ đến Asa, và lại nghĩ đến Mạnh Ngạo. Anh nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nhớ ra nhiệm vụ của mình là cứu lấy nhân vật phản diện độc ác. Nhưng lần đầu tiên anh ngẫm nghĩ lại, đến tột cùng nhân vật phản diện là gì.
Chương Lệ giết cha của hắn, xây dựng lên công ty của chính mình, rồi trở thành một người không phân biệt được thiện ác. Nhưng Chương Lệ cũng không phải là một kẻ xấu xa, hắn cũng từng mong đợi những tình cảm tốt đẹp, mong đợi tình thân, mong đợi tình yêu, mong đợi một tổ ấm của chính mình. Chẳng qua hiện thực đã dồn ép hắn trở thành một kẻ xấu.
Asa còn phức tạp hơn cả Chương Lệ. Hắn sinh ra cũng không có bất kỳ thứ gì có thể chờ mong, hắn không nghĩ đến có gì mình cần, không nghĩ đến có gì cần đạt được. Hắn phá hủy đặc khu, khiến cho nhiều thường dân lưu lạc, khiến cho chiến tranh bùng nổ. Nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ muốn nắm lấy một điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời kia.
Thế giới của hắn rất nhỏ bé, một khi phá hủy, hắn sẽ kéo tất cả mọi người xuống chôn cùng.
Mạnh Ngạo…
Mạnh Ngạo cũng không làm ra chuyện gì sai trái, cậu tinh khôn lớn lên, cậu từng có lý tưởng làm một đứa trẻ ngoan, chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn trưởng thành, làm một người có đóng góp cho xã hội, Nhưng lòng người khó lường và những lợi ích đã hủy hoại cậu.
Họ đều không phải là những kẻ nanh ác trời sinh, họ cũng có những theo đuổi của riêng mình.
Bách Dịch nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nơi lưng Mạnh Ngạo, vuốt ve những đường vân quen thuộc kia.
Nếu như anh biết sớm hơn một chút…
Bách Dịch khẽ lắc đầu.
Nếu như anh biết sớm một chút, nhất định anh sẽ che chở Mạnh Ngạo dưới đôi cánh của mình. Anh sẽ không để Mạnh Ngạo có bất cứ nguy hiểm nào.
Anh hy vọng Mạnh Ngạo có được tất cả mọi điều tốt đẹp. Còn anh sẽ đưa những thứ này đến trước mặt Mạnh Ngạo.
Điều này là sai trái, Mạnh Ngạo là một con thú hoang, anh không thể đối xử với cậu như đối với một chú chó nhà.
Nhưng anh sẽ không tự chủ mà làm ra những chuyện ấy.
Yêu một người, là muốn dâng hiến tất cả mọi thứ cho người ấy.
Bách Dịch lại phát ra tiếng thở dài.
Thật ra trước đó anh cũng không biết điều gì mới là tốt nhất.
Để Mạnh Ngạo trưởng thành, để tự cậu đối phó với kẻ thù.
“Sao thế?” Mạnh Ngạo vẫn đang nhắm mắt, thấy lạ hỏi một câu, “Sao anh cứ thở dài mãi thế? Trên lưng tôi có mụn à?”
Bách Dịch cười buồn, anh cúi đầu đặt nhẹ một nụ hôn trên lưng Mạnh Ngạo, ngữ điệu tràn ngập yêu thương và cưng chiều: “Không có đâu, vẫn bóng loáng nhé.”
Mạnh Ngạo bất ngờ mở mắt, thình lình quay người lại nhìn Bách Dịch, giọng nói nhuốm vẻ khó có thể tin được, còn có hơi dữ dằn, cậu hục hặc hỏi: “Có phải anh vừa mới hôn lên lưng tôi không?”
Bách Dịch nói dối không chớp mắt: “Không, có sờ chút thôi.”
Mạnh Ngạo cau mày, ngờ vực nhìn anh.
Bách Dịch đầy vẻ vô tội, anh giả vờ như thật, Mạnh Ngạo có nghi ngờ hơn thế nào cũng không hỏi tiếp nữa.
Bách Dịch xị mặt, nhưng trong lòng rất thoải mái.
Anh không vội, giờ Mạnh Ngạo còn đang chờ Mạnh Thành. Chờ Mạnh Ngạo có được sự đền bù thỏa đáng vậy là họ có thể ở bên nhau.
Cũng tại đêm đó Bách Dịch nhận được tin thông báo nhiệm vụ.
Hóa ra kết cục của Mạnh Ngạo còn bi thảm hơn. Cậu thử trả thù Mạnh Thành, thế nhưng còn chưa thành công đã lại bị Mạnh Thành nhốt trong biệt thự, lại gọi không ít vệ sĩ đến canh giữ cậu. Vì thế vào đêm khuya Mạnh Ngạo đã châm lửa.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, không chỉ thiêu chết chính bản thân cậu mà còn thiêu chết tất cả mọi người trong biệt thự.
Trong những người này có đồng bọn của Mạnh Thành, nhưng nhiều hơn cả lại chỉ là những người vô tội nhận tiền lương.
Mỗi một thế giới, dù là Chương Lệ hay là Asa, sau khi bọn họ mất đi tình cảm của con người thì người chết dưới tay họ nhiều không kể hết.
Cho nên nhiệm vụ mới để cho Bách Dịch cứu lấy họ. Không chỉ là cứu họ, mà hơn cả là cứu những người vô tội kia.
Bách Dịch không còn phải khổ sở với nhiệm vụ nữa.
Có lẽ anh không phải là một người tốt, có lẽ anh chỉ là một kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ, nhưng từ khi anh bắt đầu thật lòng yêu người ấy, anh đã tình nguyện vì người ấy mà làm một người tốt.
Cho dù làm người tốt còn mệt mỏi hơn với làm một người xấu.
Người xấu xa có thể khiến bản thân vui vẻ.
Người tốt thì lại để cho người khác vui vẻ.
Nhưng nếu đối tượng là đối phương, Bách Dịch có thể nhẫn nhịn.
Bọn họ trải qua một cuộc sống ổn định. Buổi sáng Bách Dịch vẫn như trước thức dậy lúc 6 giờ 30 và chuẩn bị bữa sáng. Đến bảy giờ hai người sẽ cùng nhau ăn sáng. Sau đó Bách Dịch sẽ dọn dẹp vệ sinh, Mạnh Ngạo sẽ giúp đỡ, nhưng có vẻ càng giúp càng rối, nên Bách Dịch sẽ đuổi cậu vào thư phòng, để cậu ôm máy tính.
Chín giờ sáng, Bách Dịch và Mạnh Ngạo sẽ cùng đi siêu thị mua đồ ăn, bàn bạc xem buổi trưa ăn món gì.
Đến chiều trước tiên sẽ ngủ trưa, sau khi ngủ dậy sẽ bắt đầu vận động. Căn hộ gác lửng tuy không bằng biệt thự rộng lớn nhưng ở tầng hai vẫn bày không ít dụng cụ thể hình. Sau khi tập luyện xong sẽ ăn cơm tối rồi ra ngoài chạy bộ.
Sau đó là về nhà tắm rửa đi ngủ.
Mỗi ngày trôi qua đều như vậy.
Nhưng Bách Dịch và Mạnh Ngạo cũng không thấy chán với cuộc sống như thế.
Cho đến một ngày, Mạnh Ngạo ra vẻ bí hiểm nói với Mạnh Ngạo, nói cậu đã chuẩn bị một bất ngờ cho Bách Dịch.
Bách Dịch suy nghĩ rất nghiêm túc, hôm nay không phải sinh nhật của anh, cũng không phải là ngày lễ. Quả thực anh không đoán ra được Mạnh Ngạo tạo bất ngờ gì cho anh, và tại sao phải cho anh bất ngờ.
Lúc Mạnh Ngạo cầm hợp đồng ra Bách Dịch mới phát hoảng.
Mạnh Ngạo đã lấy 3% cổ phần của Hồng Vận và cả số tiền tiết kiệm của cậu, tất cả mọi thứ, không cần hồi đáp mà tặng cho Bách Dịch.
Miệng Bách Dịch khô khốc, anh khó nhọc cất tiếng: “Cậu không cần như vậy.”
Mạnh Ngạo cũng rất lo lắng. Lần đầu tiên ở trước mặt Bách Dịch cậu lộ ra dáng vẻ như một cậu trai mới lớn, cậu có hơi ngượng ngùng, có hơi sốt sắng. Sợ bị từ chối, lại lo Bách Dịch sẽ không thích.
“Tôi không có gì để cho anh cả.” Mạnh Ngạo cúi gằm, “Nếu anh muốn cái gì, anh đều có thể tự thân lấy được.”
Mạnh Ngạo nắm chặt bàn tay thành quyền, cậu lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà thành kính nhìn Bách Dịch.
Giống như cậu là tín đồ trung thành nhất của Bách Dịch.
Cậu nói: “Những thứ này là toàn bộ tài sản của tôi.”
“Tôi cũng cho anh hết.”
Có lẽ tôi chẳng có gì, có lẽ tôi nghèo đói khó khăn, hoặc có lẽ lại giàu có vô cùng.
Nhưng tôi bằng lòng dâng tất cả, dâng toàn bộ mọi thứ của tôi cho anh.
Lấy cuộc đời của tôi, lấy tài sản của tôi, lấy tình yêu của tôi.
Dâng hiến cho anh.