*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên cầu thang, Trình Liễm Nhất mỉm cười, “Bây giờ không tức giận nữa à?”

Đường Hạnh kiêu căng ngẩng đầu: “Tớ tha thứ cho cậu.” Sau đó cô bước nhanh lên cầu thang, “Tớ đói rồi, nhanh về ăn cơm thôi.”

Đến cửa nhà, Đường Hạnh lấy chìa khóa mở cửa bước vào, Trình Liễm Nhất đuổi theo cô, tiện tay đóng cửa lại.

Mùi thơm của thức ăn bay tới trước mặt hai người, cái bụng của Đường Hạnh cũng kêu ùng ục.

“Mẹ, con về rồi đây!” Đường Hạnh để balo xuống rồi chạy vào trong phòng gọi mẹ.

Mẹ Đường dọn đồ ăn xong, nhìn hai người cười: “Tan học rồi à, nhanh đến ăn cơm đi!”

Trình Liễm Nhất nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: “Chú đâu rồi ạ?”

Đường Hạnh nhận ra sau, hỏi theo Trình Liễm Nhất, “Đúng rồi, sao bố con chưa về? Trước kia vào giờ này đã sớm ngồi vào bàn đợi cơm rồi.”

“Đơn vị ông ấy có việc, buổi trưa không về.” Mẹ Đường cầm bát đựng cơm trả lời, “Chúng ta ăn là được rồi.”

Trình Liễm Nhất đi đến trước nồi cơm, xới cơm cho mình và Đường Hạnh. Khi quay về, Đường Hạnh đã cầm đũa lên gắp thức ăn.

Thấy cậu mang bát cơm qua, mẹ Đường trừng Đường Hạnh, “Còn để Tiểu Liễm lấy cơm giúp con, con không có tay à?”

Đường Hạnh cười hì hì, nhận bát cơm rồi nói: “Cảm ơn nha.”

“Không sao đâu dì Tĩnh.” Trình Liễm Nhất cười khẽ.

Mẹ Đường thở dài, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, bà có thể nói gì chứ.

Ăn cơm xong, Trình Liễm Nhất nói tạm biệt, cậu đeo balo và nói với Đường Hạnh: “Cậu có muốn theo tớ về nhà làm bài tập không?”

Cậu biết mẹ Đường có thói quen ngủ trưa, nên không muốn ở Đường gia làm phiền nữa.

Đường Hạnh lập tức muốn cự tuyệt, cô muốn xem tivi, không muốn làm bài tập…

“Con đi đi, cái gì không biết còn có thể hỏi Tiểu Liễm.” Nhưng mẹ Đường lại rất vui lòng.

Đường Hạnh than khóc trong lòng, cầm balo ủ rũ cúi đầu theo sau Trình Liễm Nhất về nhà cậu.

Trình Liễm Nhất mở cửa đi vào, quay đầu lại thì thấy Đường Hạnh đang rũ mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi, không nhịn được cười nói: “Có cần phải khó chịu như vậy không?”

Đường Hạnh đổi dép, đi vào phòng khách, thấy tivi LCD nhà Trình Liễm Nhất, đôi mắt đang ảm đạm bỗng sáng lên.

“Nhất Nhất, tớ có thể xem tivi không? Bây giờ tớ không thích làm bài tập.” Đường Hạnh cầm balo, mong đợi hỏi.

Trình Liễm Nhất mỉm cười, “Cậu đã hoàn thành bài tập trên lớp giáo viên dạy toán giao chưa?”

“Chưa…” Đường Hạnh không có sức trả lời.

“Buổi chiều sẽ kiểm tra đấy, cậu chắc chắn sẽ không làm bài à?” Trình Liễm Nhất lại hỏi.

Đường Hạnh mất mát thở dài, “Tớ làm.”

“Theo tớ vào phòng.”

***

Phòng của Trình Liễm Nhất sạch sẽ gọn gàng, giường, tủ quần áo và bàn học, trừ những thứ này ra thì chỉ còn vài thứ khác.

Rèm cửa màu xanh nhạt, bên trên có một đôi gấu nhỏ, đó là do Đường Hạnh chọn giúp.

Ga trải giường và chăn đều là hoa màu hồng, hôm qua dưới sự uy hiếp của mẹ Trình, Trĩnh Liễm Nhất chỉ có thể đồng ý.

Đường Hạnh nhìn thấy lập tức cười ha ha, “Giường của cậu đổi thành màu hồng từ lúc nào thế, tâm hồn thiếu nữ quá, tớ phải nói với các bạn mới được.”

Như vậy hào quang học bá của cậu ta sẽ không giữ được nữa, Đường Hạnh vui mừng nghĩ thầm.

Trình Liễm Nhất hơi nhướng mắt, bình tĩnh nói: “Cậu có thể nói, nhưng sau này cậu cũng đừng nghĩ đến việc lấy một đồng tiền ở chỗ tớ.”

Tiếng cười của Đường Hạnh dừng lại.

Cô hừ nhỏ, “Tớ không nói là được chứ gì.”

Cô thật sự không hiểu nổi sao mẹ cô lại đưa tiền tiêu vặt của cô cho Trình Liễm Nhất, hại cô lần nào cũng bị đe dọa.

“Lại đây.” Trình Liễm Nhất để balo xuống, ngồi xuống một cái ghế, nhân tiện vẫy tay với Đường Hạnh.

Đường Hạnh bĩu môi, rất không tình nguyện ngồi cạnh cậu, sau đó lấy sách giáo khoa toán từ trong balo ra.

Đường Hạnh cúi đầu giải đề, còn Trình Liễm Nhất nhàn nhã ngồi cạnh đọc sách ngoại khóa. Giữa hai người có một sự hài hoà kì lạ.

Mới giải qua mấy câu Đường Hạnh đã gặp một câu ứng dụng khó hiểu, lại là vò đầu, lại là nhăn mặt. Không còn cách nào cô đành ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trình Liễm Nhất đang nhàn nhã, sau đó kêu lên: “Cậu làm xong hết rồi à?”

Trình Liễm Nhất nhìn vở toán của cô, thấy ở giữa có một câu bỏ trống lập tức hỏi: “Không biết làm à?”

“Câu này.” Đường Hạnh chuyển sách qua.

Trình Liễm Nhất viết vài bước trên giấy nháp, lại nói thêm: “Bài dễ thế này, tớ đã làm xong ở trên lớp rồi.”

Đường Hạnh bất ngờ.

“Biết cậu lợi hại rồi, được chưa…” Đường Hạnh lén liếc mắt.

Thấy cô tức giận, Trình Liễm Nhất mím môi cười, “Không biết thì hỏi tớ.”

Ngoài câu vừa rồi thì Đường Hạnh không còn bị những câu khác làm khó, tốc độ cực nhanh làm xong đề toán.

Cô nhận ra mỗi lần làm bài tập chung với Trình Liễm Nhất hiệu suất luôn rất cao. Bởi vì… lúc ấy Trình Liễm Nhất còn nghiêm khắc hơn giáo viên, nên cô không thể không tăng tốc.

Thấy Đường Hạnh đang thu dọn đồ, Trình Liễm Nhất đặt sách xuống hỏi: “Làm xong hết rồi à?”

“Xong rồi, cho cậu kiểm tra nè.” Đường Hạnh ngoan ngoãn đưa vở toán qua.

Trình Liễm Nhất quét từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, “Đúng hết rồi.”

Nghe được câu này Đường Hạnh không khỏi thở phào.

Cô nhanh nhẹn thu sách vẻ, hào hứng nói: “Bây giờ tớ có thể xem tivi rồi chứ?”

“Tiết Anh chiều nay sẽ kiểm tra từ mới, cậu thuộc hết chưa?” Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng mở miệng.

Đường Hạnh đang thu sách vở bỗng sững lại, “Tớ sắp…”

“Tớ nhớ lần trước cậu phải chép phạt 15 từ.” Trình Liễm Nhất lạnh nhạt nói.

Đường Hạnh cam chịu số phận lấy giấy nháp ra, giống như hi sinh vì đại nghĩa, “Cậu đọc đi để tớ viết.”

“Dành cho; cung cấp.” Trình Liễm Nhất đọc từ, thậm chí còn không lấy sách tiếng Anh ra.

Đường Hạnh nhanh nhẹn nhớ lại trong đầu, sau đó viết từ mới ra.

Lại đọc thêm mấy từ, Đường Hạnh vẫn viết trôi chảy, cô hơi đắc ý liếc nhìn Trình Liễm Nhất.

Vẻ mặt Trình Liễm Nhất vẫn như cũ, đọc tiếp: “Độc lập.”

Khóe miệng vốn đang cong lên từ từ trở thành một đường thẳng, Đường Hạnh cau mày, sau đó nhìn Trình Liễm Nhất.

Tóc mái mềm mại ở trên vầng trán đầy đặn, dưới khuôn mặt tinh xảo là chiếc mũi rất cao. Lúc này ánh mặt trời chiếu xuống, vừa vặn chiếu lên mặt của Trình Liễm Nhất, khiến làn da của cậu trắng hơn ngày thường.

Khuôn mặt lạnh nhạt giống như có độ ấm.

Đường Hạnh nhìn cậu không chớp mắt, cũng tạm thời quên nhúc nhích.

“Từ mới ở trên mặt tớ à?”

Câu nói ngắn gọn có lực nháy mắt phá vỡ sự sững sờ của Đường Hạnh, cô run lên, lập tức tỉnh táo lại.

“Cậu thật sự phải cảm ơn dì chú đấy, nếu không nhìn cậu sẽ không đẹp như vậy.” Đường Hạnh ôm má khẽ thở dài.

Trình Liễm Nhất dở khóc dở cười, “Tớ bảo cậu viết từ mới, sao cậu lại đi đánh giá vẻ bề ngoài của tớ.”

“Đúng lúc nghĩ ra thôi.” Đường Hạnh híp mắt cười, “Cũng khó trách trong trường có nhiều bạn ngày nào cũng đưa thư tình cho cậu.”

Trình Liễm Nhất lạnh lùng liếc cô, “Từ độc lập viết như thế nào?”

“Không biết.” Đường Hạnh lập tức cúi đầu.

Trình Liễm Nhất đưa tay ra cầm giấy nháp, “Đến giờ rồi.”

“Này này này! Tớ còn chưa viết xong mà.” Đường Hạnh chậm một bước, không cướp được giấy nháp.

“Sai ba từ, cũng tạm được.” Trình Liễm Nhất khẽ nhíu mày.

Đường Hạnh không phục nói: “Cho tớ thêm chút thời gian nữa, nhất định tớ có thể viết đúng hết.”

“Vậy cậu đi nói chuyện với cô dạy tiếng Anh đi, bảo cô đợi cậu, cậu xem cô ấy có đợi cậu không.” Trình Liễm Nhất vô tình đả kích cô.

Đường Hạnh: “…”

Cô mạnh mẽ mỉm cười, “Chắc chắn mấy bạn nữ kia không biết cậu độc miệng như vậy.”

Nếu biết rồi, nhất định các cậu ấy sẽ thoát fan.

***

Thu sách vở xong, Đường Hạnh ung dung.

Trình Liễm Nhất chăm chú nhìn cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Hôm nay cậu đến muộn thế, có phải trên đường đi lại gặp mấy nữ sinh kia không?”

“Ừ, sau đó tớ chỉ nói mấy câu đã dọa các cậu ấy chạy mất.” Đường Hạnh được nước trả lời.

“Lần sau chúng ta cứ đi cùng đi.” Trình Liễm Nhất suy nghĩ một chút rồi nói.

Đường Hạnh lập tức cự tuyệt: “Tha cho tớ đi, chúng ta vẫn có thể làm bạn, tớ không muốn chết dưới con mắt của mấy bạn nữ kia đâu.”

Trình Liễm Nhất nhíu mày, cậu thật sự không ngờ mình lại mang đến cho cô nhiều phiền phức như vậy.

“Đợi tốt nghiệp trung học cơ sở sẽ ổn hơn thôi.” Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ nói.

“Ừa! Cậu xem hôm nay tớ lại gặp phải chướng ngại vật, bắt tớ lao động tay chân, cậu còn ăn bớt kẹo thỏ trắng của tớ, thật hết nói nổi.” Đường Hạnh bán thảm.

Sao Trình Liễm Nhất lại không biết kế hoạch của Đường Hạnh, “Muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Đường Hạnh run rẩy vươn tay, do dự nói: “Năm tệ?”

“Có thể.”

Thấy cậu nhanh chóng gật đầu, Đường Hạnh bỗng thấy hối hận, cảm thấy mình nên đòi thêm một ít.

Trình Liễm Nhất lấy năm tệ trừ trong balo ra, trực tiếp đưa cho cô, “Không được mua mấy thứ không tốt cho sức khỏe như mì ăn liền đâu.”

Đường Hạnh vui vẻ bỏ năm tệ vào balo, gật đầu qua quýt, lại nghĩ đến que cay Vệ Long (*) sáng nay Đỗ Tiêu Lê cho cô ăn.

(*) Que cay Vệ Long

“Vẫn còn thời gian, cậu có muốn ngủ một tí không, nếu không… chiều nay đi học lại ngủ gật.” Trình Liễm Nhất dịu dàng nói.

Dứt lời, Đường Hạnh ngáp một cái, cô gật đầu.

“Ngủ ở đây đi.”

Đường Hạnh không do dự, kéo chăn lên rồi bò vào, cô vỗ vỗ hoa nhỏ màu hồng, duỗi người: “Nếu người khác biết tớ ngủ ở giường của cậu, chắc mạng nhỏ của tớ cũng chẳng còn ha.”

“Cậu có thể thử.” Trình Liễm Nhất nhàn nhạt đáp.

Cô sợ chết, không dám…

“Nhớ gọi đấy.” Đường Hạnh nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.

“Biết rồi.”

Trình Liễm Nhất liếc nhìn cô, cầm sách đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Hạnh: Trúc mã rác rưởi, đưa tiền tiêu vặt cho tớ!! (⌒? Me)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play