Sau khi Diệp Cửu chỉnh trang lại bản thân xong, anh đi ra quán cà phê để chuẩn bị cho ngày làm việc mới. Mọi thứ vẫn như thường lệ, trời hửng nắng nhẹ, thời tiết cực kì thuận lợi để ra cửa.
Nếu nói về điểm khác biệt duy nhất, thì đó là mặt tiền của cửa hàng bỏ trống từ lâu đối diện với quán cà phê dường như cuối cùng cũng có chủ mới.
Khi Diệp Cửu đứng bên cửa gỡ xuống tờ thông báo dán ngày hôm qua, anh nhìn từng người công nhân đang xách đồ đạc, tuy nhiên đây không phải là điều anh quan tâm, cho nên anh chỉ nhìn lướt qua rồi xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Trong tiệm vẫn như ngày thường không có quá nhiều khách, nhưng lại có thêm một vài gương mặt xa lạ, không hiểu sao ngày hôm đó Triệu Ling và Cố Vân Hề lại không có mặt trong cửa hàng như ngày thường.
Đến khoảng 3 giờ chiều, một vị khách nữ đến cửa tiệm.
Người phụ nữ cầm một túi đồ rất lớn trong tay, không biết trong gói đồ đó là gì, khi bước vào cửa, do tư thế không thuận tiện, không thể làm gì khác hơn là cánh tay thông qua túi đồ khó khăn đẩy cửa đi vào.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa, nhét gói hàng trong tay xuống đáy bàn cho đỡ vướng víu, nhìn chằm chằm vào thực đơn, không đợi Diệp Cửu chào hỏi, liền đi tới quầy gọi món với giọng điệu nhẹ nhàng "Làm ơn cho tôi một mocha, cảm ơn."
"Được, cô chờ một chút." Diệp Cửu đáp lại như thường lệ, trên mặt nở nụ cười hoàn mỹ, động tác như trước gọn gàng chỉnh tề, không chút dư thừa.
Người phụ nữ dường như không vội trở về chỗ ngồi, mà ngồi xuống bên cạnh quầy pha chế, nhìn vào bên trong, cuối cùng ánh mắt rơi trên ngón tay thon dài của Diệp Cửu.
Cho đến khi Diệp Cửu trang trí kem trên cà phê, tầm mắt người phụ nữ vẫn không rời khỏi ngón tay anh.
Sau khi anh hoàn thành xong phần trang trí cuối cùng, đẩy ly sứ qua, bắt gặp ánh mắt hoài niệm của người phụ nữ, "Vị khách này? Làm sao vậy?"
"À, không có gì." Người phụ nữ có chút xấu hổ đỏ mặt khi Diệp Cửu phát hiện ra cô đang nhìn chằm chằm vào anh, cô cúi đầu cầm cốc uống một ngụm, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng cô không vội nuốt vào mà để cà phê đọng lại trên đầu lưỡi một lúc rồi mới để nó trôi xuống cổ họng.
Anh liếc nhìn dáng vẻ của người phụ nữ, cúi đầu tiếp tục lau cốc, khoé miệng nở một nụ cười chân thật.
Người phụ nữ nhấp thêm một ngụm cà phê, có chút hoài niệm ngại ngùng nói, "Cà phê này làm tôi nhớ đến chồng mình".
"Chắc hẳn cô rất yêu chồng mình phải không?" Diệp Cửu nhìn người phụ nữ giống như cô dâu mới ánh mắt hàm chứa xuân thủy, tiếp tục chủ đề với một nụ cười.
Người phụ nữ nhìn vụn sô cô la vương vãi trên ly cà phê, giọng đầy hoài niệm, "Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là ở phòng hòa giải của Cục Công an. Khi bác sĩ trực tiếp khâu vết thương, tôi phụ trách kiểm tra xem anh ấy có bị thương hay không. "
"Tuy rằng không phải lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy," người phụ nữ ngửi được mùi thơm của cà phê, ngẩng đầu nhìn Diệp Cửu cười nói, "Nhưng anh ấy là người đầu tiên ngồi xổm ở cửa bệnh viện chờ tôi tan sở, kỳ lạ nói muốn xin lỗi tôi"
"Thực sự là một người kỳ lạ," Diệp Cửu mỉm cười lặp lại lời nói của người phụ nữ, biểu hiện ra anh đang lắng nghe rất chăm chú.
"Tôi không biết anh ấy đã ngồi xổm ở đó bao lâu, khi thấy tôi liền đứng dậy, lòng bàn chân lảo đảo một cái ngã ngồi trên đất." Cảnh tượng lúc đó như hiện ra trước mắt người phụ nữ, cô đưa ngón tay lên môi nhịn không được nhếch lên, ánh mắt đong đầy ý cười, "Khi tôi đến xem anh ấy có bị thương không, anh ấy còn mỉm cười đưa ly cà phê cho tôi và nói: 'Em đã vất vả rồi, cái này dành cho em'."
Diệp Cửu nhìn người phụ nữ cười hỏi: "Sau đó hai người ở bên nhau sao?"
Cô đỏ mặt vì xấu hổ, ôn nhu cười nói "Ừ, hẹn hò được một thời gian, anh ấy đã cầu hôn tôi tại quán bar của anh ấy."
Nói rồi, người phụ nữ khẽ nhắm mắt, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn rồi ngân nga một giai điệu nhỏ nhẹ nhàng, như được trở lại khoảnh khắc được cầu hôn, niềm hạnh phúc trên gương mặt không hề phai nhạt.
Thấy vậy, Diệp Cửu cũng không ngăn cản, thay vào đó, anh cẩn thận xác định giai điệu mà người phụ nữ đang ngâm nga, tìm thấy bản thu âm giống tiếng ngâm nga của cô từ dưới quầy đựng những chiếc cốc và đặt nó vào máy thu âm trong tiệm. Như muốn vọng lại niềm hạnh phúc của cô, nó khẽ khuấy lên một âm điệu nhẹ nhàng.
Người phụ nữ nghe tiếng nhạc uyển chuyển, khóe mắt hiện lên một nụ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía cửa, lại cầm cốc cà phê lên, thổi một hơi rồi uống vào mấy ngụm.
Diệp Cửu tiếp tục làm việc của riêng mình, cho đến khi âm thanh của chuông bạc đột nhiên xen vào nhịp điệu hài hòa.
Tác giả có chuyện muốn nói: bởi vì quả cam ngu ngốc đếm sai số từ mà bỏ sót danh sách, cho nên cập nhật tuần sau đổi thành mọi ngày, có thể tương đối ngắn, tuần sau cập nhật bình thường nha, xin mọi người thứ lỗi cho tôi QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT