Trước sự do dự của Diệp Cửu, Triệu Lăng 25 tuổi, đáp: "Anh không cần phải tin những gì em nói, em sẽ chứng minh cho anh biết em là ai".

Triệu Lăng chắc chắn không phải là đứa trẻ tới chậm nhất trong cô nhi viện, nhưng một đứa trẻ nhìn thấy hắn được người ta bế vào thay vì bị ném ở cửa cô nhi viện.

Những đứa trẻ đó có trực giác rằng Triệu Lăng không giống với bọn nó, chúng theo bản năng bài xích hắn.

Diệp Triều Mai đã từng dặn dò những đứa lớn hãy chăm sóc cho Triệu Lăng vào ngày đầu tiên hắn đến, nhưng kết quả, chỉ có Diệp Cửu là nhớ lời dặn của bà.

Mặc dù Diệp Cửu chưa từng nói gì, nhưng cũng không từ chối để hắn đi theo mình, cho nên so với những đứa trẻ khác, Triệu Lăng càng muốn ở bên cạnh Diệp Cửu.

Năm 6 tuổi, hắn gặp "cha nuôi" Triệu Sùng lần đầu tiên trong văn phòng viện trưởng.

Triệu Sùng mặc âu phục giày da, nói năng hào phóng, khí chất như một người bề trên, ông nhìn về phía Triệu Lăng, lúc đó vẫn còn tên là Diệp Tang, gọi một tiếng, "Triệu Lăng."

"Triệu Lăng là ai? Tôi là Diệp Tang", Triệu Lăng đứng bên cạnh Diệp Triều Mai, né tránh bàn tay đang đưa ra của cha nuôi.

Diệp Triều Mai kéo Triệu Lăng đang trốn sau lưng bà, đẩy hắn về phía Triệu Sùng, nói, "Đây là ba của con."

Có lẽ thấy được sự xa lạ và kháng cự trong mắt Triệu Lăng, người đàn ông rút tay về nhìn Diệp Triều Mai nói, "Chắc ngày mai tôi sẽ hoàn thành xong thủ tục, lúc đó tôi sẽ cử người đến đón nó."

"Được rồi," Diệp Triều Mai đáp một cách thản nhiên, ngồi xổm xuống sờ tóc của Triệu Lăng như một sự an ủi.

Người đàn ông đi đến gần cửa lại đột nhiên nói, "Ba cùng A Hạ vẫn luôn đợi con trở về", sau đó rời khỏi phòng của viện trưởng.

Diệp Triều Mai không trả lời, phảng phất như không nghe thấy lời nói của Triệu Sùng, "Con cũng nên về phòng rồi."

Triệu Lăng đầy mặt nghi hoặc nhìn Diệp Triều Mai, thấy bà đang cười nhẹ, há miệng một cái, cuối cùng chỉ có thể nói: "Hẹn gặp lại viện trưởng."

Từ phòng viện trưởng đi ra, Triệu Lăng nhìn thấy Từ Tử Kính đứng lén lút bên tủ bếp, liền hỏi thẳng: "Cậu đang làm gì?"

Từ Tử Kính tựa như bị giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, lại bắt đầu khóc, "Tôi, tôi vừa rồi..."

"Cậu đang làm gì?" Triệu Lăng hỏi lại, giọng điệu mất kiên nhẫn.

Mặc dù Từ Tử Kính chỉ biết núp sau lưng những đứa trẻ khác nhưng tên này bây giờ chẳng khác gì con ruồi khiến người ta chán ghét, trước đây Triệu Lăng nghĩ rằng bản thân làm vậy có thể sẽ mang lại rắc rối cho Diệp Cửu, nhưng bây giờ...

Hắn nghĩ đến những gì Triệu Sùng vừa nói, rất nhanh mình sẽ sớm rời đi, lập tức không kiêng kỵ gì nữa, không cho đứa nhỏ có cơ hội bịa ra lý do, liền đè nó xuống đất đánh một trận.

Khi Diệp Triều Mai nghe thấy động tĩnh, liền đi lên tách hai đứa nhóc ra, khóe miệng và khóe mắt của Từ Tử Kính đầy vết thương, trong khi Triệu Lăng mặt đầy dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không muốn nhận sai.

Bà không còn cách nào khác ngoài việc khiển trách chúng rồi dẫn tụi nó về phòng.

Trong bữa tối, Diệp Triều Mai thông báo rằng ngày mai Triệu Lăng sẽ rời đi, liền thấy bọn nhỏ có vô vàn phản ứng khác nhau, có đứa thì hâm mộ, có đứa thì ghen tị.

Triệu Lăng không quan tâm đến phản ứng của chúng, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Diệp Cửu, nhưng hắn thấy vẻ mặt của anh có chút kỳ quái, quay đầu nhìn lại thì thấy Từ Tử Kính đang chột dạ tránh đi ánh mắt hắn.

Khi chiếc đũa trong tay Diệp Cửu đột nhiên rơi xuống, Triệu Lăng gần như theo bản năng lao đến bên cạnh anh "Anh Cửu!"

Trong lúc hỗn loạn, không ai quan tâm Từ Tử Kính đã trốn khỏi lũ trẻ rời đi từ khi nào.

Sau khi mời ông bác sĩ già sống gần cô nhi viện đến khám, ông nói rằng Diệp Cửu chỉ bị sốt nhẹ do dị ứng, chỉ để lại đơn thuốc rồi nhẹ nhàng rời đi.

Triệu Lăng ở trong phòng của Diệp Cửu một đêm. Sáng hôm sau, khi Diệp Triều Mai kêu người đi tìm thì thấy hắn đang ngủ bên mép giường của anh.

Khi Triệu Lăng bị nhân viên của cô nhi viện tìm tới, mặc dù bị thúc giục rời đi, nhưng ngón tay hắn vẫn nắm chặt lấy ga trải giường của Diệp Cửu, ngẩng đầu hỏi: "Cô à, con có thể không rời đi được không?"

Cô nhân viên nhẹ nhàng thuyết phục Triệu Lăng, "Cô biết con và Diệp Cửu có quan hệ tốt, nhưng cậu ấy sớm muộn gì cũng rời khỏi đây, nếu có duyên sau này sẽ gặp lại."

Nghe lời cô nói, cuối cùng hắn cũng nới lỏng bàn tay đang nắm ga trải giường, vừa đi được vài bước đã quay lại nắm lấy lan can sắt trên giường Diệp Cửu với vẻ mặt không cam lòng.

Nhìn thấy Triệu Lăng như vậy, cô suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, lấy chiếc thẻ dấu trang rơi ra từ "Ngôi nhà cỏ" ở trong túi của anh khi cô đang dọn dẹp phòng, thúc giục nói với hắn, "Đi thôi nào."

Triệu Lăng cầm thẻ dấu trang cứ đi một bước lại quay đầu ba lần, nhưng con đường có dài đến đâu vẫn luôn có điểm cuối.

Tài xế đeo kính râm dẫn hắn lên xe, Triệu Sùng không có tới, ghế sau trống rỗng đến đáng sợ.

Khi bước xuống xe, Triệu Lăng nhìn thấy "tòa lâu đài" lộng lẫy, giống như con dã thú câm lặng sắp nuốt trọn hắn trong giây lát, vội vàng cúi đầu đi theo người giúp việc.

Một người phụ nữ mặc váy lệch vai bước xuống cầu thang, quay đầu lại định nói gì đó với người phía sau, khi nhìn thấy Triệu Lăng đang đứng ở cửa sửng sốt một chút, "Thì ra là hôm nay."

Triệu Lăng im lặng không nói gì, hắn như nhìn thấy ánh mắt của bọn nhỏ trong cô nhi viện từ trong mắt người phụ nữ.

Người giúp việc bên cạnh ân cần nhắc nhở: "Đây là phu nhân Lăng Mịch Hạ, mẹ của cậu."

Triệu Lăng liếm đôi môi không chút huyết sắc, khô khốc gọi: "Mẹ."

"Ừ", người phụ nữ tùy tiện trả lời rồi bước nhanh ra khỏi cửa, không quên dặn dò: "Tối nay tôi có việc phải làm nên không về ăn tối".

Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại một số người giúp việc ở bên xì xào bàn tán:

"Phu nhân không thích tiểu thiếu gia sao?"

"Tất nhiên, ai lại thích một đứa trẻ không phải do mình sinh ra."

Những lời bàn tán không chút lưu tình của người giúp việc như những cây kim nhỏ ghim thẳng vào tai Triệu Lăng.

Hắn còn nói được gì? Chỉ có thể im lặng.

Trong khoảng thời gian sau đó, Triệu Lăng luôn ngồi một mình lẻ loi bên bàn ăn, không một ai quan tâm.

"Cha nuôi" hắn đã thấy trong phòng làm việc của viện trưởng khoa ngày đó sau này vẫn chưa một lần gặp lại, còn "mẹ nuôi" thì ngày nào cũng thấy, nhưng thà không thấy còn hơn.

Triệu Lăng đã lên ý tưởng chạy trốn không dưới một lần, cuối cùng đã thực hiện nó vào buổi tối của một tháng sau khi đến đây.

Đợi đến khi người giúp việc đều rời đi, hắn xé khăn trải giường thành nhiều mảnh dài và buộc chúng vào lan can ngoài ban công của phòng mình trên tầng hai. Hắn thử giật mạnh tấm ga trải giường sau khi xác nhận không có vấn đề gì, liền men theo ga trải cẩn thận trượt xuống.

Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, nhưng không ngờ hắn thắt nút không đúng cách khiến hắn ngã thẳng ra ngoài, nhờ bụi cây làm đệm nên chỉ bị thương nhẹ, dẫu vậy thể lực của đứa trẻ 6 tuổi cũng chỉ có hạn, trượt xuống từ một nơi cao như vậy, lại ngã thẳng ra ngoài nên bất tỉnh ngay tại chỗ.

Người giúp việc nghe thấy động tĩnh chạy ra kiểm tra, khi thấy Triệu Lăng ngã vào bụi cây, trên đầu có một tấm ga trải giường bị rách, họ rất hoảng sợ, vội vàng mời bác sĩ đến khám, động tĩnh quá lớn đã kinh động tới Lăng Mịch Hạ vừa mới trở về nhà.

Nhưng không ngờ tới, bà chỉ lạnh lùng hỏi một câu: "Gọi bác sĩ đến chưa?" Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắc, nhìn cũng không nhìn Triệu Lăng thêm một cái liền rời đi.

Khi hắn tỉnh dậy, chỉ thấy một người giúp việc già đang dọn dẹp phòng của mình.

Hắn nhìn thấy người giúp việc chuẩn bị vứt thẻ dấu trang vô sọt rác, bất chấp thương tích, từ trên giường bật dậy giật lấy chiếc thẻ trên tay người đó.

Thấy vậy người giúp việc không dám làm gì nữa vội vàng rời đi, chỉ còn lại Triệu Lăng nằm co quắp trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, một tay cứng ngắc vì sợ làm vỡ chiếc thẻ, tay còn lại tự nhét vào trong miệng mình ngăn chặn tất cả các âm thanh có thể phát ra, lặng yên khóc đến đau xé ruột gan.

Sau ngày hôm đó, Triệu Lăng càng trở nên lầm lì, ngay cả khi không biết lý do tại sao Lăng Mịch Hạ bắt đầu ngồi ăn cùng mình nhiều hơn, trừng phạt những người giúp việc bỏ bê hắn, Triệu Lăng cũng không bao giờ gọi bà là mẹ nữa.

Về nguyên nhân thay đổi thái độ đột ngột của Lăng Mịch Hạ, chính là khi hắn tình cờ đi ngang qua phòng làm việc và nghe thấy cuộc trò chuyện của "bố mẹ nuôi".

Qua khe cửa, hắn nhìn thấy Lăng Mịch Hạ đang cầm một vài mảnh giấy với những ngón tay run rẩy, "Tôi thậm chí còn không biết nó là con tôi. Anh đã nói rõ ràng với tôi rằng đứa bé đã chết!"

Triệu Sùng thở dài thườn thượt, chán chường dựa vào lưng ghê, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Triệu Lăng đang đứng ở cửa.

Triệu Lăng bỏ chạy ngay sau khi biết mình bị phát hiện, trốn trong phòng, khóa trái cửa, bất kể Lăng Mịch Hạ kêu gọi ra sao, hắn cũng không mở cửa.

Cánh cửa cuối cùng vẫn bị mở ra bởi chiếc chìa khóa dự phòng mà Lăng Mịch Hạ đang cầm trong tay.

Khi bà mở cửa ra liền thấy Triệu Lăng đang ngồi co rúc bên cửa kính ngoài ban công, trên tay cầm chặt chiếc thẻ sách, Lăng Mịch Hạ mặc kệ bộ quần áo đắt tiền của mình ngồi xuống bên cạnh Triệu Lăng.

Lăng Mịch Hạ đêm đó đã nói rất nhiều chuyện, cuối cùng Triệu Lăng chỉ nhớ một câu, "Cho dù bây giờ con có quay trở lại cũng không thể ngăn cản bạn con rời đi."

Kể từ ngày đó, Triệu Lăng không từ chối mọi thứ có thể giúp hắn sau này tự lập rời khỏi đây, bất kể là kiến ​​thức hay năng lực, nhưng quan hệ với cha mẹ vẫn như cũ không cải thiện thêm.

Vào mùa hè khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, hắn tình cờ biết được tin tức về Diệp Cửu từ Lăng Mịch Hạ: Anh đang học đại học năm hai, đã tham gia một cuộc thi, bức tranh của anh được bà khen ngợi nồng nhiệt.

Lăng Mịch Hạ hiếm khi thấy hắn có hứng thú với chủ đề này, liền nói thêm mấy câu.

Mặc dù Triệu Lăng biết rằng cũng có thể chỉ là trùng tên, nhưng hắn vẫn không kìm được cảm xúc cố chấp đợi mấy ngày ở cửa bắc của Đại học Y.

Cuối cùng khi hắn mệt mỏi ngồi xổm xuống, Diệp Cửu liền xuất hiện trong nháy mắt, đang muốn mở miệng gọi người thì phát hiện cổ họng mình như bị nghẹn lại không có cách nào phát ra âm thanh.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên, một người tiến về phía anh lẩm bẩm một hồi, sau đó Diệp Cửu cũng theo người kia chuẩn bị rời đi.

Triệu Lăng không cam lòng rời đi như thế, liền đi theo sau hai người và ngồi cách bọn họ một khoảng.

"Cậu muốn nói gì sao?"

Qua bụi cỏ giả dùng để trang trí ở lối đi, Triệu Lăng nhìn thấy Diệp Cửu, người mà hắn đã khắc hoạ vô số lần trong trí nhớ với những hình dáng khác nhau, anh dịu dàng và xa cách, mang chiếc mặt nạ tươi cười chặn tất cả những ai cố gắng tiếp cận mình.

"Anh Cửu, anh không biết em sao? Em là Diệp Tang!"

Kỹ năng diễn xuất của Từ Tử Kính có thể nói là chân thành - nếu không phải hắn ngồi ở đó tự mình kiểm chứng, có lẽ Triệu Lăng cũng sẽ do dự.

Từ Tử Kính kích động nói, trong mắt thậm chí còn có nước mắt, "Em từ nhỏ vẫn luôn thích anh, em..."

Không giống Từ Tử Kính xúc động, Diệp Cửu chỉ cười đáp: "Tôi hiểu rồi, cậu có muốn uống nước không?"

Triệu Lăng nhìn nụ cười không thay đổi của anh, biết anh không tin lời nói dối của Từ Tử Kính, nhưng ngoài sự an tâm, còn có những cảm xúc ưu tư khác mà hắn không thể diễn tả cặn kẽ bằng lời.

Ngay lúc đó, hắn cảm thấy chính mình đã mất đi khả năng kiểm soát tình cảm.

Cơ hội bao năm mong mỏi nhớ nhung bùng lên chính là lúc thấy bức họa của Diệp Cửu mà Lăng Mịch Hạ mang về khi anh tham gia cuộc thi. Tác phẩm "Sớm" như được khắc hoạ bằng ánh trăng giống như chính Diệp Cửu đang đứng trước mặt Triệu Lăng nhỏ giọng trò chuyện.

Ngón tay của hắn cách một khoảng lần theo những đường nét trên bức tranh, cảm xúc trong lòng như thể bị xé toạc.

Khoảnh khắc không có người bên cạnh, Triệu Lăng hiểu rằng tình cảm của hắn dành cho Diệp Cửu không còn là sự gắn bó đơn thuần không muốn xa rời, mà đã tích tụ thành tình yêu.

Suy nghĩ thông suốt, Triệu Lăng đứng trước bàn làm việc của Triệu Sùng, đeo cặp kính giống như ông khi đàm phán, "Tôi muốn nói chuyện với ông."

Triệu Sùng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Triệu Lăng, đặt bản báo cáo trong tay sang một bên, gõ ngón tay lên bàn, "Con muốn nói chuyện gì?"

"Tôi đã có người mình thích." Triệu Lăng nhìn vào ánh mắt của cha mình không chút do dự, nói với ông, "Tôi hy vọng ông có thể cho tôi tự do kết hôn theo lựa chọn của mình."

Triệu Sùng nhìn Triệu Lăng, vẻ mặt thoáng thả lỏng, nhưng ngay sau đó trở lại trạng thái vô cảm, "Không thể."

"Anh cho con một cơ hội đi." Hai cha con quay đầu nhìn Lăng Mịch Hạ đang đứng ở cửa phòng làm việc.

Đôi mắt của Triệu Sùng đảo qua giữa Triệu Lăng và Lăng Mịch Hạ, cuối cùng ông đưa ra một tấm séc trắng cho hắn, "Hãy chứng minh cho ba thấy rằng con có năng lực tự mình lựa chọn."

"Được thôi", Triệu Lăng dứt khoát đáp lại Triệu Sùng, khi đi ngang qua Lăng Mịch Hạ, hắn vô cảm kêu một tiếng "Mẹ", liền không quay đầu lại nữa.

Diệp Cửu lúc ấy mới bắt đầu nổi tiếng ở Đại học Y. Còn Lăng Mịch Hạ vốn quen biết rất nhiều giảng viên, giáo sự ở đại học Y, cho nên hắn rất nhanh tìm được tiệm cà phê kia.

Chỉ là khi Triệu Lăng đến, Diệp Cửu đã lên đường đi du học nước F.

Mặc dù vậy, Triệu Lăng vẫn thường xuyên lui tới quán cà phê đó, dần dần trở thành người quen của Lê Minh, nếm thử loại cà phê yêu thích của anh, biết được Tháng Chín của anh đã mất, biết được rất nhiều điều vừa xa lạ vừa quen thuộc của anh.

Khoảng thời gian chờ đợi nhàn nhã như vậy đột ngột dừng lại vì bị Từ Tử Kính phá vỡ, vì bảo vệ Lê Minh, trong lúc Triệu Lăng và Từ Tử Kính xảy ra xung đột, vô tình nhận ra gã chính là người khi đó ở sau lưng bọn họ giở trò khóc lóc và đổ tội cho Diệp Cửu.

Đúng lúc ấy cha nuôi của gã đang đến giao hàng cho quán cà phê, chứng kiến ​​cảnh tượng này, Từ Tử Kính liền vội vàng bỏ đi.

Để đưa Lê Minh đến bệnh viện càng sớm càng tốt, Triệu Lăng không nhiều thời gian để dây dưa với Từ Tử Kính.

Sau đó, hắn "vô tình" nghe được từ bạn bè của Từ Tử Kính rằng gã và gia đình họ Từ đã đoạn tuyệt quan hệ cha mẹ rồi đi làm hội viên trong một quán bar nào đó.

Triệu Lăng biết rằng Tống Chung cháu trai bất tài của nhà Tống sẽ thường xuyên đến thăm ở đó, nhưng hắn không ngờ rằng bọn họ tụ lại với nhau để làm chuyện xấu.

Tống Chung này không phải là một nhân vật lợi hại gì, hắn ta làm việc không chút cố kỵ, đắc tội với không ít người, một trong số đó có Tiêu Thận Ngôn bạn thân của Triệu Lăng.

Khi đó, nhà họ Tống tình cờ hợp tác với nhà họ Tiêu, một thái tử gia nhà họ Tiêu cộng với một độc đinh duy nhất của nhà họ Triệu, một quân tử và một mỹ nam không phải là một bài toán khó để lựa chọn đối với người đứng đầu nhà họ Tống.

—— xuống tay nhẹ nhàng, Triệu Lăng chỉ nghĩ đến chuyện này khi nghe thấy cái tên trong miệng Hồ Vi, nếu có lần sau, hắn nhất định sẽ vì Diệp Cửu mà làm cho bọn họ đau khổ trả một cái giá thật đắt.

Triệu Lăng nghĩ vậy, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, lập tức dồn nén tất cả cảm xúc trong nháy mắt xuống đáy lòng.

Triệu Lăng không muốn Diệp Cửu biết hắn tàn nhẫn như vậy, ít nhất, không là phải bây giờ.

—— thật vất vả mới tới gần lông chim, trong kế hoạch mà Triệu Lăng đã vạch ra hắn không cho phép lông chim bay đi, hắn đã đợi đủ lâu, cũng không thiếu kiên nhẫn chờ lông chim rơi vào bàn tay mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play