Khi Diệp Cửu đang hôn mê, mơ hồ có nghe thấy người xung quanh nói chuyện, nhưng giọng nói ấy như cách non sông vạn dặm, từ đầu đến cuối nghe không rõ, chỉ một mực nghe thấy có người gọi tên mình.
Vào thời điểm anh chìm vào giấc ngủ, luôn cảm thấy đầu đang tựa vào thứ gì đó, nhưng dưới chân lại trống không, cảm giác như đang lơ lửng trên mây, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mũi chân của anh cũng có thể tiếp đất. Cảm giác trở lại mặt đất khiến anh yên tâm.
Không biết có phải là do Diệp Cửu ảo giác không, trong giấc ngủ, anh cảm thấy có bàn tay của ai đó đang đặt trên trán mình.
Khô nứt trên môi anh dịu đi bởi vị chua ngọt chảy vào miệng sau khi kêu vài tiếng "nước", trong tầm mắt mờ mịt, anh như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cơ hồ là theo bản năng nhỏ giọng kêu "Viện trưởng?"
Người nọ dường như đã nghe thấy giọng của anh, khi lại gần, Diệp Cửu nhìn ngũ quan của người đàn ông bỗng cảm thấy quen thuộc, nhưng cơn buồn ngủ đang kéo bay suy nghĩ của anh, khiến anh không còn chỗ để nghĩ ngợi, một lần nữa đưa anh trở lại bàn cờ của *Chu Công.
*Say giấc nồng
Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu tự thì thầm rồi chìm vào giấc ngủ say, hắn lấy chăn bông đắp đến cổ Diệp Cửu xuống, dùng ngón tay chải gọn phần tóc mái có phần lộn xộn trước trán anh, đặt chiếc ly thủy tinh lên tủ đầu giường rồi bước ra khỏi phòng ngủ phụ.
Triệu Lăng đi về hướng phòng bếp, rót nước xong, đang chuẩn bị quay lại đó. Điện thoại trên bàn ăn đột nhiên rung lên, màn hình hiển thị người gọi là "Lăng Mịch Hạ" hắn không chút do dự nhấn phím xanh bắt máy, "Mẹ?".
Đầu bên kia điện thoại rất nhanh truyền tới một giọng nữ, "Tang Tang à, con đã lâu không về, khi nào thì trở lại? Ba con nói có chuyện cần tìm con."
Mặc dù Lăng Mịch Hạ đã che giấu sự tha thiết mong đợi nhưng cách microphone nó vẫn truyền vào tai Triệu Lăng.
"Chiều mai tôi sẽ trở về", giọng của hắn lộ ra vẻ nhàn nhạt hời hợt, hắn nhỏ giọng đáp lại câu hỏi của Lăng Mịch Hạ rồi bước vào phòng làm việc với khả năng cách âm tốt hơn.
Sau khi chắc chắn rằng bản thân đã đóng cửa, hắn khôi phục âm lượng như bình thường, dán mắt vào bản sao hợp đồng ở tập tài liệu ánh mắt trở nên kiên định, "Trùng hợp tôi cũng có chuyện muốn nói với ông ấy."
Sau khi nghe xong câu trả lời của Triệu Lăng, Lăng Mịch Hạ cao giọng một chút, vui vẻ trả lời: "Nếu không con về sớm hơn đi, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu cho con một bàn ăn lớn."
"Ừ," Triệu Lăng đáp lại, đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, tiếp tục nói: "Tôi ở bên này còn có chút chuyện, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói."
"Được được được, con làm việc trước đi, mẹ không làm phiền con nữa." Lăng Mịch Hạ đã nghe thấy sự thay đổi trong giọng điệu của hắn, trong lòng biết Triệu lăng hẳn là đang tìm lý do để từ chối nói chuyện cùng mình, sau khi nói xong lời này, bà trực tiếp cúp điện thoại.
Triệu Lăng mở laptop đặt giữa bàn làm việc, lấy mắt kính dự phòng từ ngăn kéo ra, ánh sáng của màn hình máy tính in vào tròng kính, tạo thành ánh sáng và bóng đen giao nhau vuông vức, giống như một ranh giới giam cầm hắn, nhưng nụ cười trên môi lại rất mãn nguyện.
Thế gian sẽ kêu một người cam tâm tình nguyện bị giam cầm trong cái lồng gọi là tình yêu là gì?
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt Diệp Cửu chính là trần nhà vừa xa lạ vừa quen thuộc, tuy rằng đã lâu không ngủ yên trong phòng ngủ nhưng anh chắc chắn trần phòng ngủ của mình không có bức tranh trang trí "Đêm đầy sao".
Anh vừa tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng lên vì ngủ quá lâu, vươn tay ấn huyệt thái dương, vẫn cảm thấy có chút mơ màng uể oải.
Diệp Cửu phải nhanh chóng nhắm mắt lại mấy cái, ép mình tỉnh táo lại một chút, từ trong chăn mềm ngồi dậy, quay đầu sang một bên liền thấy trên bàn cạnh giường có một cái bát thủy tinh đựng vài múi quýt cùng một ly nước đầy cánh hoa màu cam, anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay gõ vào thành ly, gây ra một chút gợn sóng.
Anh nhấc chiếc chăn bông mỏng ra ngồi bên cạnh giường, cẩn thận nhìn quanh những đồ đạc trang trí trong phòng, khẳng định mình chưa từng đến đây bao giờ, nhưng mọi thứ đều được bố trí ngay tại đây, cứ như là do chính anh sắp đặt vậy.
Khi bàn chân chạm xuống giường không phải là sàn nhà lạnh lẽo mà là một lớp lông mềm dễ chịu, khi nhìn xuống tấm thảm, anh nhận ra quần áo của mình cũng đã được thay xong.
Lúc này, anh đang mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, hai cúc áo trên cùng được cởi ra theo thói quen trước đó, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đôi dép lê đặt cạnh giường được thêu hình hai con mèo Ragdoll, đơn giản nhưng rất dễ thương.
Diệp Cửu suy nghĩ một chút, đi dép lê, tới móc áo bên cửa cởi quần áo mặc vào, rồi mở cửa đi qua hành lang giữa các phòng, đi tới sảnh chính, đứng ở một bên nhìn chằm chằm bóng lưng đang bận rộng ở phòng bếp được thiết kế mở.
Khi Triệu Lăng nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Cửu, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy anh đang tựa ở nơi đó, giống như một ngày nào đó giấc mộng trở thành hiện thực mà hắn không muốn tỉnh lại, vui sướng đến tột cùng, tiếng đập của trái tim dường như dính vào tai Triệu Lăng, nhưng hơi nước sôi trào lại nhắc nhở hắn rằng đây là thế giới thực, "Em sắp nấu xong rồi, anh ăn cháo nhé?"
Triệu Lăng đợi một hồi, nhưng không thấy anh trả lời lại, tắt bếp ga, khi quay lại lần nữa, hắn thấy Diệp Cửu mang vẻ mặt mông lung buồn ngủ đang dựa vào tường.
Nghe được tiếng cháo sôi sùng sục, anh miễn cưỡng tỉnh táo lại nhưng có phần không tự chủ được, cơn buồn ngủ tràn ngập trong đôi mắt màu hổ phách, mí mắt không muốn mở ra, thân hình loạng choạng như sắp ngã.
Triệu Lăng mỉm cười nhìn Diệp Cửu, tiến lên vài bước dẫn "Người đẹp đang say ngủ" ngồi vào chỗ gần nhất trên bàn ăn, sau đó đi đến ghế sô pha phòng khách được thông với nhà bếp. Hắn lấy một chiếc gối mềm nhất đặt lên bàn, để Diệp Cửu nằm trên đó.
Anh vô thức dụi mặt xuống gối, vùi mặt vào đó.
Chiếc gối có lẽ được tắm nắng siêng năng, sau khi tỉnh dậy, anh vẫn nhớ mùi ánh nắng trên gối.
Khi Diệp Cửu mở mắt ra, anh liền đối mặt với chiếc muỗng được Triệu Lăng đưa đến bên môi mình.
Tầm mắt anh dõi theo bàn tay cầm chiếc thìa sứ nhìn lên người Triệu Lăng, lập tức cả kinh đứng dậy, ánh mắt vô tình rơi xuống vết cháo trên gối, lỗ tai lập tức đỏ lên, "Tôi có thể tự mình ăn. "
Triệu Lăng bỏ chiếc thìa sứ xuống, nhìn Diệp Cửu đang tránh ánh mắt hắn, giọng điệu tự nhiên như đang hỏi thăm thời tiết, "Sao vậy anh?"
"Sao, sao---?" Diệp Cửu ngây ngô đứng ở đó, không biết phải biện bạch ra sao.
Triệu Lăng đặt chiếc bát sứ hình mèo con đã dùng dở xuống bàn, đi vòng ra sau Diệp Cửu, nhấc chiếc ghế rơi xuống đất vì anh đột ngột đứng dậy, ngồi lại chỗ rồi đưa qua một chén khác tới trước mặt anh "Vậy anh có thể tự ăn sao?"
Diệp Cửu một bên nhìn xuống bát sứ, hoảng sợ ngồi xuống, cầm lấy cái cái chén không có ai tranh với mình, sau đó cắn nhẹ thành bát, tầm mắt chuyên chú nhìn vào nước cháo.
Nếu không phải cái chén không đủ lớn, Triệu Lăng lo lắng anh sẽ chôn mình vào trong đó.
Để tránh hình ảnh mà hắn tưởng tượng, Triệu Lăng tự mình uống cháo, chỉ là ánh mắt hắn lướt qua mép bát rồi lén nhìn đôi tai đỏ bừng của Diệp Cửu.
Triệu Lăng đã rất cố gắng để kéo dài thời gian ăn, nhưng nhìn số lượng cháo và cơm trong bát của mình, không thể giả bộ được nữa nhất thời vô cùng khổ não.
Diệp Cửu ánh mắt phiêu loạn khắp nơi rốt cuộc cũng nhìn thấy đôi đũa mà Triệu Lăng đưa vào miệng chỉ còn dính vài hạt cơm, lúc này buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng giải quyết phần cháo còn sót trong chén, nhìn Triệu Lăng cười nói, "Tôi đã ăn no rồi, cảm ơn vì đã chiêu đãi."
Anh nói xong định đứng dậy đi vào bồn rửa bát thì bị "ngăn cản" giữa chừng.
Triệu Lăng nhận lấy bát đĩa bẩn từ phía sau, từ chối sự giúp đỡ của Diệp Cửu với lý do "không có lý do gì để khách tự rửa bát." và nói, "Hoặc, anh muốn là chủ nhân của căn nhà này."
Vừa nói, tầm mắt vừa lướt qua môi Diệp Cửu.
Ánh mắt của Triệu Lăng thành công nhắc nhở anh về chuyện vừa rồi, vì vậy anh không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó xem có thể giúp được gì không.
Triệu Lăng rửa bát rất thành thạo, anh hoàn toàn không có cơ hội để giúp đỡ.
Sau khi Triệu Lăng dọn dẹp xong, nói với Diệp Cửu: "Anh ngồi xuống đây chốc lát, em có một thứ muốn cho anh xem."
Diệp Cửu đang định đi vào phòng ngủ phụ thay quần áo trở lại, nghe được lời nói của hắn, như thường lệ trước tiên nở nụ cười rồi đáp: "Được."
Triệu Lăng rót một ly nước ấm cho anh đang ngồi lại bàn ăn, sau đó quay lại phòng làm việc, cầm tập tài liệu đã chuẩn bị tối qua trên bàn, khi đi ngang qua tủ sách, hắn rút một tấm thẻ kẹp sách, thả vào trang giấy trong tập tài liệu.
Diệp Cửu nhìn Triệu Lăng đang gần như vội vàng chạy lại, mỉm cười đẩy ly nước ấm bên cạnh, "Cậu muốn uống một chút không?"
"Không cần đâu anh," Triệu Lăng đẩy ly nước lại, đặt tập tài liệu trên tay vào giữa hai người, ngồi ngay ngắn, nói tiếp, "Em biết anh còn do dự về lời tỏ tình của em, nhưng bây giờ em đã có biện pháp mới muốn nghe ý kiến của anh một chút "
Triệu Lăng vừa nói vừa đẩy tập tài liệu về phía Diệp Cửu.
Anh mở tập hồ sơ, nhẹ nhàng đọc mấy từ mấu chốt, "Hợp đồng thỏa thuận yêu đương?"
Nội dung thỏa thuận không nhiều, nhìn chung chỉ có hai điều quan trọng:
Đầu tiên, việc bắt đầu và kết thúc "mối quan hệ" hoàn toàn do bên thứ nhất (Diệp Cửu) quyết định
Thứ hai, Bên B (Triệu Lăng) trong thời gian "quan hệ yêu đương", nếu Bên A xác định được Bên B có phản bội thì Bên A sẽ tự động thâu tóm toàn bộ tài sản của Bên B (đính kèm chi tiết toàn bộ tài sản).
Cuối bản thỏa thuận là chữ ký và con dấu của Triệu Lăng, phần bỏ trống là phần ký tên của bên A.
Diệp Cửu chỉ nhìn thoáng qua, liền có thể nhìn ra thỏa thuận viết cái gì, nhưng vẫn không hiểu được mục đích của Triệu Lăng.
"Tôi không hiểu." Anh khép lại thỏa thuận đặt qua một bên, cân nhắc một hồi, khóe miệng cong lên không rõ, giữa hai lông mày hiện lên nghi hoặc, "Tại sao cậu lại đề xuất thỏa thuận này? "
"Bởi vì em muốn ở bên cạnh anh", ánh mắt Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu, không có động tĩnh gì thêm, chỉ nói rõ sự thật.
Diệp Cửu theo thói quen muốn nở nụ cười, nhưng cuối cùng lại kéo khóe môi mang vẻ khó hiểu hỏi: "Nhưng mà cậu làm vậy có thể nhận được điều gì?"
"Em không mong cầu anh đáp lại," Triệu Lăng nói, khóe môi nhếch lên ánh mắt mềm mại nhu hoà, "Trọn đời này người mà em mong muốn chỉ duy nhất mình anh"
"Tôi vẫn không hiểu," Diệp Cửu lặp lại, sự nghi hoặc dần dần tích tụ, "Tại sao cậu lại có chấp niệm với tôi như vậy?"
"Em đã đưa ra đáp án bằng cả hai tay." Triệu Lăng ra hiệu cho Diệp Cửu mở tập tài liệu ra, ngón tay có chút căng thẳng cứng ngắc.
Anh nghi ngờ lật lại tập tài liệu, cuối cùng nhìn thấy thẻ kẹp trang phía sau tập tài liệu. Hình cỏ ba lá chiếm 2/3 chiếc thẻ đã mờ đi một chút. Mặc dù vậy, nó vẫn được niêm phong bảo quản tương đối tốt, có thể thấy rằng người nắm giữ rất trân trọng nó.
Anh cầm chiếc thẻ kẹp được cất giữ cẩn thận lên, khi nhìn thấy dòng chữ "ngôi nhà cỏ" được viết bằng nét chữ dịu dàng ở mặt sau của tấm thẻ, anh nhìn Triệu Lăng với ánh mắt dò xét và nghi ngờ, "Cậu là Diệp Tang sao? Tại sao bây giờ cậu lại lựa chọn nói cho tôi biết?"
"Bởi vì yêu anh không phải là Diệp Tang", Triệu Lăng bình tĩnh cắt đứt khả năng anh có thể lý giải mối quan hệ này là sự tiếp nối ỷ lại thời thơ ấu, sau đó mỉm cười nhìn Diệp Cửu, nói với giọng điệu chắc chắn không để người khác bỏ qua, "Hiện tại là Triệu Lăng."
Nghe câu trả lời của Triệu Lăng, Diệp Cửu cúi đầu nhìn thẻ dấu trang trong tay đã mất từ lâu, suy nghĩ tựa như một con diều đứt dây, lơ lửng ở phương xa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT