Trịnh Lâm Viên đứng trước cổng nhà họ Trạch, theo khe hở của cánh cổng nhìn vào bên trong, lâu rồi cô ta chưa tới đây, mọi thứ dường như vẫn ở đó không hề thay đổi. Cô ta đi lại gần phía chiếc chuông, giơ tay lên nhấn.
"Ting toong."
"Mẹ, Trạch Phu Nhân có nhà không ạ?" Thấy người ra mở cửa là mẹ mình, Trịnh Lâm Viên dò hỏi.
"Con vào đi, bà ấy đang ở trong phòng đọc sách." Bà Trịnh nhìn thấy con gái tới đây có chút bất ngờ, sáng sớm lúc đi làm sao bà không thấy nó nhắc tới chuyện tới đây vậy?
Từ khi lớn lên, nhất là khi Trịnh Lâm Viên cùng Trạch Hoắc Hàn bên nhau, không biết đã bao nhiêu lần khuyên mẹ nghỉ công việc ở đây, nhưng bà Trịnh nhất quyết không đồng ý, bà đã gắn bó ở nhà họ Trạch không biết đã bao nhiêu năm rồi, hơn nữa lương ở đây cũng rất tốt, bà không muốn trở thành gánh nặng cho con cái.
Đã có những lúc hai mẹ con không tìm được tiếng nói chung, Trịnh Lâm Viên giận dỗi mẹ trong một khoảng thời gian dài, lần này về nước cô ta vẫn như cũ muốn bà nghỉ việc, bà Trịnh luôn không hiểu vì sao con gái lại không thích bà làm công việc này, chẳng lẽ vì bà là giúp việc nên cản trở chuyện yêu đương của nó sao?
Trịnh Lâm Viên đi theo mẹ vào trong nhà, hôm qua cô ta với mẹ vừa to tiếng xong, lúc này gặp bà có phần không được tự nhiên, cô bây giờ đã có đủ kinh tế lo cho cuộc sống của mẹ con bọn họ, không muốn bà phải vất vả làm việc phải nhìn sắc mặt người ta, sau này cô ta và Trạch Hoắc Hàn kết hôn, không muốn bị bên ngoài dị nghị mình là con người giúp việc nhà anh.
"Con ngồi đi, để mẹ đi gọi phu nhân." Bà Trịnh bảo con gái ngồi xuống ghế chờ, còn mình đi lên tầng gọi Trạch Phu Nhân.
"Không cần đâu, để con đi tự đi."
Trịnh Lâm Viên không muốn bị coi là khách, chủ động muốn lên phòng tìm mẹ Trạch Hoắc Hàn trò chuyện.
"Cốc cốc."
"Thím Trịnh à? Vào đi." Bà Trạch đang ngồi ở bàn đọc sách, nghe tiếng gõ cửa nghĩ là giúp việc tìm mình có việc, tay lật mở trang sách nhẹ nhàng lên tiếng.
"Trạch Phu Nhân là cháu, không làm phiền phu nhân chứ ạ?" Trịnh Lâm Viên dè dặt mở cửa phòng bà Trạch ra bước vào.
Trước kia bà ấy tuy không quá thể hiện rõ ràng ngăn cấm cô và Trạch Hoắc Hàn ở bên nhau, nhưng từ vẻ mặt của bà ấy ai cũng ngầm hiểu, Trạch Phu Nhân chẳng thích cô là mấy. Lúc này đây đứng trước mặt bà ấy, Trịnh Lâm Viên cố gạt bỏ cảm xúc sợ hãi trong lòng, bước đến gần.
"Lâm Viên tới chơi à? Nghe Thím Trịnh nói cháu đã vào Trạch Thị làm việc, thế nào tất cả ổn cả chứ?" Bà Trạch tháo kính trên mắt xuống, cùng quyển sách đặt lên trên bàn, giọng nói nhẹ nhàng giống như trưởng bối nói với hậu bối, không nhận ra có phần nào không vui trong lời nói.
"Cảm ơn Phu nhân đã quan tâm, công việc của cháu đều tối."
Trịnh Lâm Viên tới đây mục đích không phải để gặp Trạch Phu Nhân, cô ta muốn thử xem bản thân mình có may mắn gặp được Trạch Hoắc Hàn trở về hay không? Ngồi nói chuyện một lúc nhưng tâm hồn đã đặt ở nơi khác rồi, nóng nga nóng ngóng nhìn ra bên ngoài cửa sổ chờ đợi.
Một lúc sau đúng như cô ta mong đợi, tiếng động cơ xe bên ngoài vang lên, trong tim Trịnh Lâm Viên khẽ nhảy lên tia vui vừng.
"Chú Vương, mẹ cháu có ở nhà không?" Trạch Hoắc Hàn vừa mở cửa bước xuống xe, thấy Chú Vương người làm vườn đang cắt tỉa cây, liền hỏi.
Tôi hôm qua nếu mẹ không chủ động gọi đến, chắc anh cũng chẳng có ý định trở về nhà đâu, tính Trạch Hoắc Hàn và bố từ trước đến nay không hợp, lần nào trở về cũng bị ông giáo huấn một hồi.
"Xe phu nhân vẫn ở đây, chắc vẫn ở trong nhà thôi."Chú Vương hơi ngẩng mặt lên trả lời, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình.
Trạch Hoắc Hàn gật đầu với ông, sau đó đi vào nhà hướng phòng mẹ đi tới.
"Mẹ." Anh vừa mở cửa vào, đã thấy Trịnh Lâm Viên ngồi đó, quay ra vui vẻ cười với anh thay cho lời chào hỏi.
"Con mà không trở về, mẹ dần quên mất rằng mình đã từng sinh con đấy." Trạch Phu Nhân thấy con trai về, lời nói giống như đang trách mắng, nhưng gương mặt lại có phần vui vẻ nhìn con trai.
"Sao có thể được chứ, mỗi tháng con vẫn về vài lần đấy thôi." Trạch Hoắc Hàn không muốn ngồi gần Trịnh Lâm Viên, nên đi tới giường ngồi xuống, anh không biết sao cô ta lại tới đây, chẳng lẽ cùng mẹ thông đồng? Không đúng bà trước nay đau thích cô ta như vậy.
"Phu nhân, anh Hoắc Hàn hai người nói chuyện đi, cháu đi xuống bếp tìm mẹ." Trịnh Lâm Viên sợ làm ảnh hưởng đến hai mẹ con bọn họ, biết ý đứng dậy rời đi, nói là xuống bếp với mẹ, thực chất là ngồi ở phòng khách chờ đợi Trạch Hoắc Hàn.
"Có phải bên ngoài con giấu phụ nữ phải không? Phải để mẹ mời mới chịu về nhà." Trạch Phu Nhân đứng lên đi tới chỗ con trai ngồi xuống quan sát, như muốn từ gương mặt này của anh sẽ nhìn thấy được điều mình muốn biết.
Trạch Hoắc Hàn tươi cười: "Giấu gì chứ, mẹ biết con với bố không hợp nhau mà."
Nhắc tới chuyện này bà Trạch lại thở dài, chồng bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính hay cằn nhằn thành ra con cái không muốn ở bên cạnh.
"Con bé Lâm Viên tới tìm con đấy, con không ra nói với nó à?"
"Con và cô ta đã kết thúc rồi." Trạch Hoắc Hàn biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh cũng nói thẳng, cho bà nghe, kết thúc là kết thúc, anh không thích mập mờ lằng nhằng, trên đời này đâu chỉ có mình cô ta.
Trạch Hoắc Hàn không có ý định ở nhà lâu, ngồi nói chuyện với mẹ một lúc lâu đã muốn trở về căn phòng nhỏ với người phụ nữ kia rồi.
"Hoắc Hàn nói chuyện với em một chút được không?" Trịnh Lâm Viên nghe tiếng bước chân đi xuống, nhanh chóng đứng lên, khẩn cầu nhìn người đàn ông đang đi xuống cầu thang kia.
"Được." Người phụ nữ này sao mà lắm chuyện thế không biết? Không biết bao nhiêu lần cô ta muốn nói chuyện cùng anh, mà nói xong có thông được đâu, suy nghĩ một lúc Trạch Hoắc Hàn cũng nhận lời, đi trước để cô ta đi theo sau.
Ngoài vườn nhà anh có để một bộ bàn ghế uống nước ở đó, Trạch Hoắc Hàn đi tới ngồi xuống, thiếu kiên nhẫn chờ đợi Trịnh Lâm Viên.
"Hoắc Hàn đừng giận em nữa được không? Em biết là em sai rồi, xin anh đấy cho em một cơ hội đi." Trịnh Lâm Viên cầm lấy tay Trạch Hoắc Hàn gần như van xin tình cảm của anh, nhờ có lời nói của Ly Ngọc mà cô ta tự tin hơn
Trạch Hoắc Hàn suýt bị câu nói của cô ta làm cho cười lớn: "Cô nghĩ mọi chuyện chỉ là giận dỗi, tôi đâu phải trẻ con."
"Em biết anh vẫn còn yêu em, nếu không..." Nếu không đã không tìm thế thân giống em, nhưng câu này Trịnh Lâm Viên không sao nói lên lời được, cô ta cũng có sĩ diện của mình, bị người khác kể cả thế thân thay thế thật chẳng vui chút nào.
"Yêu cô? Trịnh Lâm Viên cô bị ảo tưởng à? Đừng nghĩ mình quan trọng tới vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT