"Trạch tổng, anh sao giờ này lại ở đây?"

Sương Kha từ phòng tắm đi ra thấy Trạch Hoắc Hàn đã ung dung ngồi tựa vào ghế ở phòng khách đọc báo, bây giờ mới có 6 giờ tối, anh ta đến đây giờ này có vẻ không đúng lắm.

Lúc hỏi mật khẩu vào nhà, anh ta từng nói tới sẽ gọi điện báo trước, một tháng đầu tiên anh ta rất giữ lời luôn nhắn tin, hoặc gọi điện báo trước cho cô rồi mới tới, nhưng gần đây hình như trí nhớ bị giảm sút, Trạch Hoắc Hàn thoắt đến thoắt đi khiến cho cô trở tay không kịp.

"Sao vậy, nhìn thấy tôi vào lúc này không vui sao, thì ra cô Sương đây có sở thích thật đặc biệt." Trạch Hoắc Hàn ngẩng đầu lên nhìn Sương Kha, khi ánh mắt chạm tới mái tóc ướt có chút lộn xộn của cô, cơ thể có gì đó thay đổi, sao tự nhiên anh lại thấy Sương Kha trông mê người như vậy chứ.

Trạch Hoắc Hàn cố gắng điều chỉnh lại giọng nói để cho tự nhiên nhất: "Tôi chưa ăn cơm".

"Vậy để tôi đặt cơm." Cô nhíu mày, sao tự nhiên anh ta nói chuyện với cô giọng điệu lại bất thường như vậy, nếu ông chủ muốn ăn, thì cô nên chu đáo phục vụ.

"Nấu cơm đi, xem tay nghề cô thế nào". Cả ngày ăn cơm bên ngoài, giờ mới nhớ tới, cũng lâu rồi anh chưa được ăn bữa cơm nào mang hương vị gia đình cả.

"Hả?" Sương Kha đang định đi vào phòng lấy điện thoại gọi ship đồ, nghe thấy anh ta nói khó hiểu quay lại hỏi. Hình như cô nghe thấy anh ta bảo mình nấu cơm, không phải chứ, cái cô không giỏi nhất chính là vào bếp.

"Tôi nói khó nghe như vậy?" Trạch Hoắc Hàn gấp tờ báo trong tay lại, đứng dậy bước gần về phía Sương Kha, khiến cô vô thức lùi lại đằng sau.

"Muốn nấu cơm cho tôi ăn, hay chính cô trở thành bữa tối".

Khi cả cơ thể Sương Kha dán chặt vào bức tường đằng sau, Trạch Hoắc Hàn nở nụ cười đắc ý, tay trống lên tường, cúi sát tới bên tai cô thì thầm, nói xong còn cố ý cắn nhẹ lên viền tai cô, khiến cho Sương Kha bất giác rùng mình, phản xạ né tránh.

"Tôi nấu cơm cho anh." Cái gì mà bữa tối chứ, anh ta là quỷ ăn thịt sao, cô muốn thoát khỏi anh ta đi ra ngoài, nhưng người đàn ông này dường như muốn trêu đùa cô, nhất quyết không rời ra.

Trạch Hoắc Hàn nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cô gái trước mặt, trên môi bất giác nở nụ cười vui vẻ, bàn tay đang đặt trên tường, di chuyển xuống vỗ nhẹ lên bờ mông tròn trịa của cô: "Ngoan đi đi." Sau đó mới hài lòng dịch chân lùi về sau, nhường đường cho cô.

Trong lòng Sương Kha thầm mắng "Biến thái" không nguyện ý đi vào bếp, nấu cơm hầu hạ ông chủ, mở tủ lạnh ra mới nhớ ra mấy hôm rồi cô chưa đi chợ, thức ăn bên trong chỉ có thể nấu được mấy món đơn giản mà thôi.

"Nhà tôi thức ăn không còn nhiều, chỉ có thể nấu mấy món bình dân, đạm bạc thôi, để tôi gọi đồ bên ngoài." Người như Trạch Hoắc Hàn chắc chắn là rất kén ăn, không hiểu tại sao lại muốn cô vào bếp, để cho anh ta ăn những món như vậy, anh ta sẽ nói cô không có thành ý.



"Từ bao giờ cô nhiều lời như vậy chứ, tôi không kén ăn vậy, nấu thế nào tùy cô".

"Nếu anh đã nói vậy, tí đừng chê là được" Sương Kha cong môi nghĩ trong lòng, lấy mấy đồ thừa trong tủ lạnh ra ngoài sơ chế, một lúc sau các món trứng rán, rau muống xào tỏi, rau cải luộc, một ít thịt rang, đã nằm gọn trên đĩa, cô liếc nhìn người đàn ông y, vẫn ngồi đó không có ý tới phụ cô dọn bàn, thở dài một tiếng vẫn là cô nên làm thì hơn, bê lần lượt các món ra đặt lên bàn. Sau đó gọi người đàn ông dáng vẻ vương tử kia lại dùng cơm.

Trạch Hoắc Hàn nhìn đồ ăn trên bàn, khuôn mặt không tỏ thái độ gì ngồi xuống bàn.

Sương Kha đưa bát đũa cho anh ta, mặc kệ anh ta ăn được hay không tự mình động đũa, tối nay anh ta không tới cô định chỉ úp bát mì ăn thôi đấy.

"Cô có biết không? Cô nấu ăn rất tệ." Trạch Hoắc Hàn gắp thử món trứng rán lên miệng, ăn xong liền lên tiếng chê bai.

Cô nấu chỉ không ngon thôi, nhưng vẫn gọi là tạm được, đâu đến lỗi như anh ta nói, tại anh ăn quen đầu bếp nổi tiếng nấu rồi, giờ ăn đồ cô làm thấy ngon mới lạ đấy.

"Tôi đã nói gọi đồ ăn bên ngoài rồi mà".

"Hóa ra tôi kỳ vọng vào cô quá nhiều rồi." Anh lắc đầu chê, nhưng cũng không rời khỏi bàn ăn, miệng thì chê này chê kia nhưng vẫn ăn hết mấy món trên bàn.

"Tôi là ăn ủng hộ công sức cô bỏ ra mà thôi, tôi nghĩ cô nên đi học một lớp nấu ăn thì hơn".

Trạch Hoắc Hàn cơm ăn cũng đã đủ, mới đứng lên dọn bát không đem đi rửa, trước khi đi còn không quên tỏ thái độ cao thượng của mình.

"Không phụ tôi rửa bát à?" Đứng hồi lâu trước bồn rửa bát, quay lại vẫn thấy cô đứng yên vị trí cũ, Trạch Hoắc Hàn giơ hai tay dính xà phòng của mình lên cho cô xem.

"Thật muốn đánh nhau cùng anh ta." Sương Kha đi tới giúp anh ta xắn tay áo lên cao, sao đó đứng bên cạnh, chờ anh ta đưa bát sang tráng lại.

"Sao vậy nhìn tôi đẹp trai lắm à?" Trạch Hoắc Hàn thấy trên mặt cô bị dính xà phòng, dùng tay áo của mình đưa lên lau cho cô, bị ánh mắt ngây người của cô nhìn, vui vẻ tự đắc nói.

"Không rất xấu." Sương Kha hoảng hốt với ý nghĩ vừa rồi của mình, hồi phục lại tinh thần, sao lại có người bất chấp cực hạn giao tiếp như anh ta, thật khiến những người da mặt mỏng như cô mở rộng tầm mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play