Lê Mộc thấy chân mình như mọc rể, không sao nhúc nhích nỗi.
Tay vịn chặt khung cửa sờn, để gai gỗ xước trầy da trắng, máu ứa ra chảy dọc khung cửa bụi bặm.
Nhưng hắn nào bận tâm đến, cứ đăm đăm vào dáng hình lờ mờ trong không gian tối tăm kia, mà siết chặt tay.
Khiến gai gỗ cứa sâu vào da thịt.
Chỉ thấy lòng đau đáu xót xa.
Lê Mộc hé chân lưng chừng, tưởng như linh hồn bị kéo trịch xuống vực thẳm, chào đón mình biết bao ác hồn gào thét lòng tham.
Giữa biển mặt người xám xịt dữ tợn này, chợt hắn bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Thân hình bé bỏng ấy đang khom mình ôm một chiếc đầu rách nát, máu đen đẫm tay tí tách xuống vũng máu bên dưới, trên mặt sàn phủ kín tro bụi, máu lan tràn như nhấn chìm lấy cậu.
Hắn thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt, chẳng sao thở nỗi, nhọc nhằn cất tiếng khàn đặc. "...Tề."
Rồi nghẹn ứ.
Phút chốc lũ ký ức ùa về hiện rõ mồn một, cả những ký ức đã bị thời gian phủ mờ.
Gia tộc Tề.
...Mười năm trước.
Tiên hoàng vừa điên vừa ác lại khờ dại cả tin, nghe lời gièm pha tru di cả tộc họ Tề, người bị giết, tài sản bị tịch thu.
Khi ấy, người con cả họ Tề còn chưa trưởng thành lại đang trên bờ vực sống chết, vì ác lực xâm vào cơ thể mà ngộ độc khí công, điên cuồng tàn sát pháp trường rồi biến mất không tung tích.
Chứng kiến sự dã man này, nhân dân nào còn chịu nỗi cái ách đã tra tấn mình suốt mười năm nay, gia tộc Lê đã dẫn đầu vô số quan họ đứng lên tranh đấu, được các kỳ tài nơi nơi hưởng ứng, cháy bừng ngọn lửa khởi nghĩa, khiến vương triều ngày một suy tàn
Họ Lê và họ Tề đã kết giao qua bao thế hệ, đều là dòng quan võ, một bên công pháp nhu và hiền hòa, một bên công pháp cương và dữ dằn, thế mà bổ trợ cho nhau.
Dựa theo những trang giấy cuối lề sách quý mà Lê Mộc đưa cho bậc thầy dùng rối, đây rõ là một phần của công pháp nhà hắn, chủ yếu là để điều hòa kinh lạc, xoa dịu tinh thần nóng nảy. Trăm năm trước họ Lê đã biên soạn riêng phần này để xoa dịu phần bạo trong người họ Tề, nhưng thấm thoát trôi qua, cùng sự sụp đổ của gia tộc Tề, cuốn sách quý này dần rơi vào lãng quên.
Sự thật được phác họa một cách sống động.
Lê Mộc thở hổn hển, để không khí hanh khô tràn vào khoang mũi, rát bỏng cổ họng hắn. Giọng hắn khản đặc như vụn vỡ, nhưng vẫn cố xếp hết từ ngữ nơi yết hầu, lướt qua lưỡi đặt lên đầu môi, nặng nề vang trong căn nhà u ám này, lại chìm nghỉm trong thứ mùi tanh nồng.
"...Tề Minh."
Nhấc từng bước vào trong, hắn vượt qua cái ranh sáng tối, dứt khoát lao mình vào cái tối thăm thẳm không sao sáng nỗi này.
Mùi máu càng lúc càng đậm.
Chẳng có tiếng đáp lại.
Bước chân Lê Mộc chậm và chắc, hướng thẳng về một góc phòng, mọi thứ mù mờ như chẳng có gì giữa nơi đen ngòm này.
Hắn cất giọng bình đạm, như mang ý vỗ về. "...Hãy để em giúp chàng."
Chẳng biết đâu vụt đến một sợi tơ đỏ cứng như sắt bén, quấn lấy cần cổ hắn, cứa vào da thịt, để máu ứa chảy lên tơ. Vì khó thở mà mặt Lê Mộc ửng đỏ, nhưng cặp mắt đen thẳm vẫn ánh nỗi cố chấp.
Hắn mím môi, gắng gượng giơ tay lên, nắm lấy sợi tơ mảnh đáng sợ này.
Lớp da mỏng trên lòng bàn tay bị cứa qua, khiến máu ứa tràn, lốp đốp trên sàn nhà bụi bặm.
Cổ loang lổ vết thương, máu đẫm cả gương mặt bệch trắng, tóc tai bù xù chỉ để lộ cằm.
Máu tràn từ bàn tay nhỏ xinh, quyện cùng bụi trên sàn.
Lê Mộc hồi bé đứng lẻn đằng xa, run rẩy nhìn pháp trường như địa ngục trần gian, màu máu đỏ rực hệt như que hàn in hằn vào mắt cậu, mãi khi có thuộc hạ giơ tay chắn mất... chắn đi dáng người gầy guộc đang ôm đầu mẹ mình.
Lê Mộc bây giờ nghiến chặt quai hàm, vươn tay toan chạm đến người đang co ro trong tối, gắng hết sức lực để vượt qua sợi tơ, gượng từng lời cố chấp.
"Hãy để, em, giúp, chàng..."
Chợt sợi tơ nới ra.
Nhân lúc này, hắn vận công, bậc mũi chân tung mình vào giữa nơi đen kịt, ôm ghì bậc thầy dùng rối vào lòng, vòng tay sau lưng chàng, lòng đau rát khi sờ phải phần cuộm nơi vai chàng.
Rồi hắn nhắm mắt, tập trung thần trí, truyền công lực mình tự luyện vào mạch tâm chàng, chậm rãi đả thông kinh lạc đang hỗn loạn và lực công cường hãn sục sôi bên trong, để nội lực êm dịu của mình vỗ về khí ác khát máu điên cuồng của chàng.
Mặt hắn dần tái đi, máu rỉ chậm bên mép miệng.
Bậc thầy dùng rối chợt siết căng tay, cánh tay mảnh khảnh lại mang vô vàn sức mạnh, như định bóp nát eo Lê Mộc. Chàng ngẩng đầu, cắm sâu răng mình lên gáy hắn.
Răng nanh sắc nhọn đâm qua lớp da mỏng, rạch mạch máu mặc dòng đỏ ứa ra, làm bẩn vạt áo của hai người.
Lê Mộc khẽ rên thành tiếng, mà nội lực truyền đi vẫn không bị đứt đoạn.
Ở nơi tăm tối này, mùi tanh tưởi phảng phất cùng tro bụi, tĩnh lặng kéo dài như muốn biến hai thân thể đang ôm chặt nhau thành tượng.
Dù nổi danh là thiên tài võ thuật, hắn cũng không chịu nỗi việc tiêu hao nhiều nội lực thế này, nhưng vẫn cố tỉnh táo, chậm rãi cúi đầu, nhìn người đàn ông nằm yên trong lòng mình, hắn hôn lên trán chàng thật khẽ và thật dịu dàng, rồi bất tỉnh nhân sự, thả mình vào nơi đen ngòm.
***
Lê Mộc thức giấc trong nắng trời.
Mệt mỏi giơ tay chắn ngang tầm mắt, hắn thấy toàn thân mình rã rời, nội lực còn sót trong đan điền chỉ gượng nỗi việc bảo vệ mạch tâm.
Chớp mắt cay cay, hắn nhìn quanh xem xét căn phòng.
Đồ nội thất đơn sơ vô cùng, chỉ một chiếc giường đá và ghế đá, chẳng thấy vết người ở nào.
Hắn chống người dậy, phát hiện ga giường đã được thay mới, máu loang khắp sàn đã được dọn sạch, mọi thứ tinh tươm đến ngạc nhiên.
Đột nhiên, cửa gỗ được đẩy cạch.
Bậc thầy dùng rối, à không, Tề Minh hờ hững bước vào, vẫn một thân đỏ rực, bàn tay gầy nhợt nhạt mà mạnh mẽ, bưng chiếc bát sứ nẻ.
Chàng đưa cho Lê Mộc, cất giống hời hợt.
"Uống đi."
Mùi thuốc đông y nồng đậm vị đắng.
Đột nhiên được chàng tử tế, Lê Mộc vừa mừng vừa lo, nâng niu cầm bát từ từ hớp cạn, như thể đây là rượu ngon chứ chẳng phải thuốc đắng.
Tề Minh nhìn xuống người đàn ông này, cặp mắt sâu thẳm chẳng rõ cảm xúc, chẳng ngờ cất thêm lời nữa. "Vì cớ gì?"
Lê Mộc sững ra, rồi mặt nghiêm lại, vùng mình ngồi dậy, nắm lấy ngón tay lạnh ngắt của chàng.
Nhưng thoáng chốc chàng đã giãy ra.
Hắn cũng chẳng buồn gì, chỉ nhìn thẳng vào cặp mắt đối phương, đáp thật lòng mình. "Em ưng chàng rồi, chàng không tin cũng chẳng sao cả, nhưng hi vọng rằng chàng sẽ cho em cơ hội chứng minh tình yêu của mình."
Chàng chau mày, định tiếp lời, nhưng Lê Mộc biết đó là ý từ chối, bèn cắt ngang. "Vả lại, đâu thể giải quyết một sớm một chiều khí ác và lực công hỗn loạn trong người chàng, chàng sẽ lại ngộ độc khí công thôi, nhưng vừa hay phương pháp tu luyện của em tương khắc với của chàng, có thể giúp chàng đả thông kinh mạch, phòng chuyện ngoài ý muốn, nhé?"
Tề Minh nín thinh nhìn hắn, cặp mắt thăm thẳm như hố sâu dán trên gương mặt tái nhợt kia, nhưng chốc lát đã lẳng lặng né tránh.
Cùng là người biết võ, chàng biết Lê Mộc truyền nội lực cho mình đến mức nào, như hiến dâng hết thảy chẳng chừa cho bản thân.
Khiến chàng không thể phủ nhận sự dao động trong mình.
Được đằng chân lấn đằng đầu, Lê Mộc nhấc cánh tay quấn băng của mình, nắm lấy bàn tay chàng buông lơi.
Tề Minh giãy đi, lại lo vết thương của hắn, đành để mặc.
Ngón tay chàng gọn gàng lạnh lẽo, tưởng chừng như cầm ngọc, Lê Mộc thấy lòng mình xót xa, quyện chút vui sướng nhàn nhạt.
"Chàng chịu chứ?"
"...Không."
"Nhưng chàng không từ chối nhỉ?"
"...Nói nữa thì cút."
Lê Mộc nín ngay, mà khóe mắt cong cong trông rõ mừng, nâng niu tay chàng như nâng niu cả thế giới của mình.
Hết chuyện