Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên | 

Thuyền chở Hạ Tu Ngôn và Thu Hân Nhiên vừa rời bến, Cao Dương dẫn người tức tốc phi ngựa dọc theo bờ sông đến thị trấn tiếp theo. Đi giữa chừng thì nhận được tin Hạ Tu Ngôn gửi đến, bọn họ bèn bố trí một chiếc thuyền chở khách giả vờ cập bến ở eo Miệng Cá. Quả nhiên đêm hôm đó có mấy kẻ nhân lúc trời tối lẻn lên thuyền. Lúc này đám người Cao Dương cứ như bắt ba ba trong chum [1], đến kẻ nào bắt kẻ nấy.

[1]

Sau đó bọn họ đợi mãi lại chẳng thấy Hạ Tu Ngôn đâu. Chương Dung đoán chừng kế hoạch đã xảy ra biến cố, phái người đi điều tra thì hay tin thuyền chở Hạ Tu Ngôn vừa đến eo Miệng Cá thì bốc cháy. Người lái thuyền trong lúc bối rối đã mất phương hướng, đi lệch với lộ trình ban đầu.

Mấy người bàn bạc một phen, quyết định để Cao Dương ở lại gác đám tù binh trên thuyền, Hạ Trung và Chương Dung dẫn một tiểu đội tìm kiếm dọc bờ sông khu vực phía Bắc của eo Miệng Cá. Cả đội không quen thuộc địa hình, lại thêm ban đêm đường núi khó đi nên rất lâu họ mới tìm được nơi này.

Hạ Trung chạy ra khỏi rừng cây, thấy thanh niên cầm kiếm đứng trên bờ thì hai mắt toả sáng, hô lớn:

“Hầu gia!”

Sau đó hắn chạy như bay đến chỗ thanh niên nọ. Mấy người đi sau nghe vậy cũng giật mình, vội vã đuổi theo sau.

Chương Dung đi sau một bước, biết được Hạ Tu Ngôn vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn giơ cao bó đuốc, định đi đến bờ sông thì phát hiện trên cây có một bóng người.

“Thu cô nương đấy à?”

Nói đoạn, hắn nhanh chân đến dưới tán cây.

Thu Hân Nhiên đang hoảng hốt ngồi trên chạc cây bỗng nghe ai đó gọi tên mình thì cúi đầu xuống nhìn qua. Chương Dung thấy cả người nàng ướt sũng, nước trên váy áo nhỏ từng giọt. Sắc mặt của nàng tái nhợt, toàn thân run rẩy vì gió đêm. Hắn chau mày, vươn tay ra với nàng:

“Cô xuống đây đi. Bây giờ đã an toàn rồi.”

Hạ Trung ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt của Hạ Tu Ngôn, thấy rõ xác người nằm trên mặt đất thì kinh ngạc reo lên:

“Tề Khắc Đan chết rồi?”

Hạ Trung quay đầu lại, trông thấy một xác chết khác thì nói với giọng đầy kính nể:

“Tôi cứ tự hỏi sao không thấy Tô Nha đâu, hoá ra Hầu gia lấy một địch hai, giết luôn cả hắn rồi đấy.”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:

“Tô Nha không phải do tôi giết.”

Hạ Trung chợt giật mình, vẫn cho là y đang đùa, nói:

“Không phải ngài thì còn ai vào đây?”

Hạ Tu Ngôn nhìn vào khu rừng bên bờ sông, vừa vặn trông thấy cảnh Thu Hân Nhiên vịn tay Chương Dung cẩn thận từ trên cây leo xuống đất. Nàng vừa bước xuống thì hụt chân lảo đảo suýt ngã nhào. May rằng thanh niên đang giữ tay nàng nhanh mắt dang tay ôm eo của nàng, cô gái lập tức ngã nhào vào lồng ngực của hắn.

Nhìn cảnh này, Hạ Tu Ngôn híp mắt lại. Cô gái đằng kia nhanh chóng đứng thẳng người, ngẩng đầu ngượng ngùng nói cám ơn với thanh niên. Chương Dung quay lưng về phía bờ sông nên Hạ Tu Ngôn chẳng thấy rõ nét mặt của hắn. Dưới tán cây, đôi trai gái không biết nói điều gì, chàng trai bỗng cởi áo ngoài đang mặc trên người khoác vào cho cô gái. Lúc này Thu Hân Nhiên lại không từ chối. Chương Dung cẩn thận cài nút áo trên cổ giúp nàng.

Hạ Trung đang chỉ huy thuộc hạ mang hai xác chết trên bờ sông về, ngẩng đầu lên thấy thanh niên trước mặt đang mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm có vẻ không vui nhìn vào trong rừng. Hạ Trung theo ánh mắt của y quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn bắt gặp cảnh Chương Dung đang dìu Thu Hân Nhiên đi ra ngoài, dường như anh ta đang nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân. Hạ Trung hiểu ra, nói:

“Anh Nhung là người trong nóng ngoài lạnh. Lúc trước ở trong núi không tìm thấy hai người thì lo sốt vó, lúc này thấy ngài bình an vô sự thì lại chẳng đến tranh công.”

Hạ Trung đùa:

“Hầu gia cũng không thể vì chuyện này mà ghen tị với Thu Đạo trưởng chứ?”

Hạ Tu Ngôn quay đầu nhìn Hạ Trung bằng ánh mắt một lời khó nói hết, cuối cùng chỉ thở dài:

“Thu dọn nhanh mà trở về, chớ chần chừ ở đây quá lâu.”

Y quay đầu nhìn mặt sông, dặn dò tiếp:

“Các cậu tìm ông chủ thuyền đã chở tôi, tìm cả mấy hành khách trên thuyền nữa, chiếu theo lệ mà đền bù mọi tổn thất cho họ đi.”

Thu Hân Nhiên đi theo Chương Dung ra xe ngựa đang chờ ở bên ngoài, giữa chừng nàng quay đầu lại nhìn thanh niên mặc trang phục trắng đang đứng giữa đám người, lúc này y đang nhìn ra ngoài sông, chẳng biết đang nói gì với đám thuộc hạ. Chương Dung thấy nàng dừng lại, theo ánh mắt của nàng nhìn ra, hỏi:

“Cô nương còn có điều chi muốn nói với Hầu gia à?”

Thu Hân Nhiên chần chờ một thoáng, cuối cùng vẫn lắc đầu:

“Cũng chẳng có gì quan trọng.”

Khi cả đoàn người đến nhà trọ thì trời cũng sắp hửng sáng. Hạ Tu Ngôn đã thức cả một đêm, nhưng y không ngủ lại gọi mấy người Cao Dương tới bàn bạc chuyện bẩm báo cái chết của Tề Khắc Đan về kinh thế nào. Vậy là cả đám viết sự tình mấy ngày qua lên sớ biểu rồi ngay trong đêm phái người tức tốc chạy về Trường An đưa tin.

Còn Thu Hân Nhiên sau khi uống một chén trà gừng lớn, tắm nước nóng xong thì lăn ra ngủ. Chỉ là đêm nay nàng chẳng hề ngon giấc. Nàng nằm mơ thấy mình bị người đuổi giết, rồi rơi xuống sông, cuối cùng lại thấy mình mặc áo cưới, đội mũ phượng, choàng quàng khăn vai tựa như sắp gả cho ai đó. Sau khi khăn voan đỏ mở ra, Hạ Tu Ngôn mặc trang phục chú rể đứng trước giường mỉm cười nhìn nàng. Y cúi người, sờ tay lên ngực của nàng mỉa mai:

“Trái tim của Đạo trưởng đập nhanh quá.”

Nàng thẹn thùng đỏ mặt, đang định phản bác thì y lạnh lùng hỏi:

“Trái tim này từ đâu đến? Sau khi xuống núi, Đạo trưởng đã tìm được “đạo” trong tim mình rồi ư?”

Thu Hân Nhiên hoảng hốt giật mình tỉnh lại. Bên ngoài cửa sổ mặt trời đã ngã về Tây. Nàng mở mắt nhìn lên đỉnh màn, tay để trên vị trí trái tim đang đập thình thịch như trống bỏi, mãi một lúc lâu sau nó mới dần dần bình thường trở lại.

Cao Dương bao trọn một nhà trọ không lớn lắm ở trong thị trấn, tính cả trước lẫn sau thì có tổng cộng hơn mười gian phòng. Vào buổi chiều ba ngày sau, Cao Nguyệt và Chương Hủy cùng với đoàn người đi theo đường núi mới chạy đến tụ họp.

Chiều hôm đó, Thu Hân Nhiên đang ngồi trong phòng bỗng nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài. Nàng đẩy cửa sổ thì thấy một chiếc xe ngựa dừng trong sân, mọi người đang dỡ hành lý ở trên xe xuống. Vừa lúc này Cao Nguyệt đi ngang qua trước cửa sổ, nhíu mày nói với nàng:

“Tôi nghe nói cô đã giết Tô Nha hả?”

Cách đây không lâu Thu Hân Nhiên mới biết được gã mặt sẹo hôm đó nàng bắn chết tên là Tô Nha, một trong những viên Đại tướng của Tề Khắc Đan. Thấy nàng không phủ nhận, Cao Nguyệt cảm thán:

“Tôi đã xem thường cô rồi.”

Cao Nguyệt tiếc nuối, thở dài nói tiếp:

“Tiếc là vai tôi bị thương, bằng không tôi sẽ đi theo hai người, nói không chừng người giết Tô Nha là tôi cũng nên.”

Nghe cách nói của Cao Nguyệt, Thu Hân Nhiên không khỏi liếc vai trái của cô nàng, hỏi:

“Vết thương của cô nương đã lành chưa?”

Cao Nguyệt quay tay mấy cái, nói:

“Chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi vậy mà chị Hủy cứ lo lắng suốt ngày, chẳng cho tôi làm gì. Tôi chán muốn chết rồi đây.”

“Chị Hủy?”

Cao Nguyệt đỏ mặt, giận dỗi nói:

“Không gọi chị Hủy thì gọi thế nào.”

Thu Hân Nhiên cười trộm liếc cô nàng một cái. Cao Nguyệt mất tự nhiên, vẫy tay rồi ôm túi áo quần về phòng của mình.

Thu Hân Nhiên thấy túi áo quần lại sực nhớ ra một chuyện. Nàng vào nhà mở rương hành lý ra, bên trong đặt tấm áo ngoài mà hôm đó Chương Dung đã khoác cho nàng. Nàng đã giặt giũ sạch sẽ nhưng mấy ngày vừa rồi lại quên béng mất không đem đi trả. Nàng nhìn nó một hồi rồi thở dài một hơi, trả nó lại cho người ta trước đã.

Chương Hủy cầm một hộp nhỏ đến gõ cửa phòng của Hạ Tu Ngôn. Lúc này y đang ngồi trong phòng xem xét bản hồ địa hình khu vực quanh đây, thấy người đẩy cửa vào là Chương Huỷ thì hơi kinh ngạc.

Cô gái hành lễ với y rồi ngẩng đầu mỉm cười, nói:

“Tôi vừa đến thì nghe nói chuyện của Tề Khắc Đan nên muốn sang thăm Hầu gia một chút.”

Chương Hủy thấy y không bị thương thì an lòng, nói tiếp:

“Thấy ngài vẫn bình an thì tôi yên tâm rồi.”

Hạ Tu Ngôn gật đầu, đáp:

“Cảm tạ cô đã quan tâm.”

Ngữ khí của y không quá lạnh lùng nhưng cũng không coi là nhiệt tình.

Chương Hủy nhớ đến hồi còn ở vườn Phương Trì, có lẽ lúc đó cô và y gần gũi nhau nhất, đôi khi trong viện chỉ có riêng hai người. Tuy rất nhiều người trong kinh đến vườn Phương Trì để làm thân với Định Bắc Hầu nhưng y chưa từng gặp bọn họ lấy một lần. Y thường ngồi ngẩn người nguyên cả ngày ở nhà thủy tạ ngoại trừ một lần nọ. Lần đó có một vị khách nữ giả nam đang ngồi nói chuyện với người bạn đi cùng ở trong đình gần nhà thuỷ tạ. Giọng nói của vị khách nữ đó trong trẻo hoạt bát, tựa như tiếng chim hoàng oanh mùa xuân, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy tràn trề sức sống. Thanh niên ngồi bên cạnh cửa sổ trong nhà thủy tạ nâng trán, cả người đang chìm trong bóng tối bỗng nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Vào khoảnh khắc đó, Chương Hủy sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quái:

“Nếu vị khách nữ đó đến xin gặp chắc Hạ Tu Ngôn sẽ không từ chối đâu nhỉ.”

“Chương cô nương còn có việc gì chăng?”

Thanh niên thấy nàng đứng ở cửa hồi lâu, chẳng biết đang suy nghĩ gì thì lên tiếng nhắc khéo đuổi khách.

Chương Hủy giật mình nhớ lại chuyện chính. Cô đưa hộp gỗ nhỏ đang cầm tay ra trước, nói:

“Đây là hương Bạch Đàn tôi mang từ Trường An đến. Tôi nhớ hương này giúp Hầu gia ngủ ngon giấc nên mới đưa đến một ít.”

Hạ Tu Ngôn nhìn hộp nhỏ một thoáng nhưng không đưa tay ra đón.

“Chương cô nương có lòng nhưng hương này không có tác dụng gì với tôi.”

Chương Hủy khẽ giật mình, thốt lên:

“Nhưng ở vườn Phương Trì…”

Hạ Tu Ngôn đáp:

“Chẳng qua tôi thường ở vườn Phương Trì, nếu trên người không nhiễm chút hương thơm nào thì sao có thể qua mắt thiên hạ được.”

Chương Hủy không ngờ nguyên nhân là như thế, lắp bắp nói:

“Thì ra là thế, vậy mà tôi cứ tưởng…”

Hạ Tu Ngôn liếc nàng, nói:

“Chương cô nương vừa mới đến, chi bằng trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói đoạn, y toang đóng cửa lại. Chương Hủy bỗng thấy không cam lòng, nhịn không được hỏi:

“Hầu gia đã có người trong lòng hay chưa?”

Thu Hân Nhiên mang áo choàng của Chương Dung đến thì vừa lúc thấy cảnh này. Nàng hơi ngạc nhiên, dừng bước lại, giương mắt nhìn đôi trai gái đang đứng cuối hành lang. Nàng nghe Hạ Tu Ngôn hỏi:

“Sao cô nương lại hỏi như thế?”

Chương Hủy siết chặt hộp gỗ nhỏ trên tay, nhẹ giọng nói:

“Hầu gia có ơn to lớn đối với tôi. Sau khi quay về Hoán Châu… Tôi xin nguyện nâng khăn sửa túi, hầu hạ ngài cả đời để báo đáp mối ân tình này.”

Chương Hủy cúi thấp đầu, giọng nói mỗi lúc một nhỏ, đến cuối thì không nghe gì nữa, tựa như đang chờ y trả lời. 

Thu Hân Nhiên không ngờ mình lại bắt gặp cảnh này, vội vàng quay người định chạy về. Vừa vặn Hạ Tu Ngôn nhìn qua hành lang thấy bóng lưng chạy trốn của ai đó thì quát lên:

“Đứng lại!”

Giọng của y trầm trầm vô cùng uy nghiêm. Thu Hân Nhiên lại nghe y quát lần nữa mới dừng bước.

“Ai đang trốn ở kia. Còn không mau bước ra!”

Một hồi sau, bóng người từ sau hành lang mới lề mề lê bước đi vào trong sân. Sau khi nhìn rõ người đó là ai, Hạ Tu Ngôn sững người một thoáng. Thu Hân Nhiên vội đưa cái áo đang cầm trên tay lên, lúng túng nói:

“Tôi… Tôi định mang nó đến trả cho Chương tướng quân.” 

Nàng không lên tiếng giải thích còn đỡ, vừa giải thích thì Hạ Tu Ngôn lại nhớ đến hình ảnh thanh niên cúi đầu cẩn thận cài nút áo trên cổ cho nàng. Ánh mắt của y lạnh đi, bước đến cầm cái áo trên tay của nàng đưa qua cho Chương Hủy:

“Vừa lúc Chương cô nương cũng định đến thăm anh trai của mình, chi bằng nhờ nàng ấy chuyển giúp, em khỏi phải mất công đi một chuyến.”

Chương Hủy vô thức đưa tay nhận áo choàng, ngước mắt nhìn cô gái đang đứng trong sân giận mà không dám nói chỉ hằm hằm trừng mắt nhìn thanh niên trước mặt. Hạ Tu Ngôn nhìn lại nàng rồi nhếch môi cười nhẹ, trên mặt tỏ vẻ vui thích đắc ý. Chương Hủy bỗng dưng bừng tỉnh, nhớ đến ngày đó ở vườn Phương Trì, người bạn đi cùng vị khách nữ giả nam kia đã tức giận gọi tên bạn của mình. Bây giờ cô mới nhớ được, người bạn đi cùng dường như đã gọi ba chữ “Thu Hân Nhiên!”.

Chương Hủy đứng trong sân nhìn hai người đang ngầm đấu nhau tự nhiên như chốn không người, nhớ đến vừa rồi đang thổ lộ lại bị chen ngang thì đỏ mặt xấu hổ, không thể ở đó thêm được nữa. Cô vội hành lễ rồi quay người đi nhanh sang chỗ của Chương Dung.

Trong sân chỉ còn lại hai người, Thu Hân Nhiên lúng túng, ho khan mấy tiếng, nói:

“Vậy thì tôi cũng xin phép về trước.”

“Đứng lại!”

Hạ Tu Ngôn ngăn nàng lại.

“Tôi nhớ hình như em cũng đang giữ áo choàng của tôi. Sao không thấy em giặt sạch rồi trả lại cho tôi thế?”

Nghe vậy, Thu Hân Nhiên nhìn y với vẻ mặt kỳ quái, nói:

“Trước đó ở trong cung, chẳng phải Hầu gia nói mình không cần nó nữa, còn bảo tôi cắt vụn nó cơ mà.”

Hạ Tu Ngôn cứng đờ cả người, sắc mặt lại tỏ ra bình tĩnh nói:

“Tôi nói không cần thì em cũng không trả à? Đạo trưởng đúng là người thành thật quá.”

Thu Hân Nhiên cảm thấy y quả thật rất vô lý, lại nghĩ đến Chương Hủy thì chẳng hiểu sao trong lòng bực bội, giận nói:

“Trả thì trả! Tôi cũng chẳng ham mê gì áo của anh!”

Nàng giận lườm y một cái rồi quay đầu định bỏ đi.

Hạ Tu Ngôn chưa từng thấy dáng vẻ tức giận như thế của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt nàng ngày thường luôn cười bây giờ lườm y lại có thêm mấy phần sinh động. Một chút khó chịu trong lòng của y lúc trước bỗng chốc tan thành mây khói, ngược lại còn thấy thú vị. Y cố ý kéo dài câu cuối, nói vọng theo:

“Em đi đâu. Tôi vẫn chưa nói việc chính đây.”

Cô gái ở trước mắt nén giận nhìn y. Hạ Tu Ngôn khẽ cười hỏi:

“Sao gần đây em lại tránh mặt tôi?”

Thu Hân Nhiên giật mình, thốt nên:

“Tôi nào có?”

Vừa dứt lời nàng mới nhận ra mình phủ nhận quá nhanh, ngược lại làm lộ sơ hở. Nghĩ vậy nàng cảm thấy Hạ Tu Ngôn thật đáng ghét.

Mà chưa kể bây giờ y còn đang liếc nàng như đang chờ nàng nhận tội. Thu Hân Nhiên chán nản, tựa như đưa ra quyết định gì đó nói:

“Tôi không đi theo ngài về Hoán Châu nữa đâu.”

Một giây trước, khuôn mặt của Hạ Tu Ngôn vẫn như gió xuân ấm áp. Một giây sau, khi nghe xong câu nói của nàng, khuôn mặt đó đã phủ băng sương lạnh giá:

“Em nói cái gì?”

Thu Hân Nhiên bị giọng nói lạnh lẽo của y dọa sợ, nhưng lấy hết dũng khí lặp lại:

“Tôi… Tôi thấy đường xa núi cao nên không muốn đi nữa.”

“Vậy em không cần toàn nhà ba sân cùng gian cửa hàng ở khu phố sầm uất nữa?”

Vẻ mặt của Hạ Tu Ngôn tối sầm.

Thu Hân Nhiên thoáng dao động nhưng rồi kiên định đáp:

“Không cần nữa!”

“Khá lắm!”

Tuy là lời khen nhưng nghe ngữ điệu lại như nghiến răng nghiến lợi. Hạ Tu Ngôn nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt chuyển đổi mấy lần, sau đó mới hòa hoãn nói: “Vì sao?”

Vì dường như em đã thích chàng rồi. [2]

[2]

Thu Hân Nhiên nghĩ thầm, nàng dấn thân vào hồng trần ba ngàn trượng, chẳng những không tìm được con “đường” tu đạo trong tim, đã vậy còn để trái tim mình đắm chìm trong hồng trần.

Nếu nàng thích một người buôn bán nhỏ cũng thôi đi, nhưng nàng lại thích Hạ Tu Ngôn, chuyện này quá đáng sợ.

Mấy ngày nay nàng đã trốn trong phòng rầu rĩ, tự tính nhân duyên cho mình. Một hồi thì bói ra đại cát, một lúc lại bói ra đại hung. Nàng giận đến mức vứt luôn đám quẻ bói qua một bên. Cuối cùng nàng nằm trong phòng nghĩ, quả thật mình thích hợp ở trên núi hơn. Ở đó nào có yêu đương luyến ái như thế này, huống chi nàng còn không biết mình tu đạo vì cái gì? Chẳng lẽ nửa đời người còn lại nàng chỉ sống mơ màng trong tình yêu để rồi khiến cho các sư huynh đệ đồng môn chê cười sao?

Hạ Tu Ngôn thấy sắc mặt của nàng đã biến đổi mấy lần nhưng miệng ngậm chặt cứ như cái hũ chìm, nửa lời cũng không nói. Trái tim của chàng tựa như bị nàng nhào nặn, cuối cùng không nhịn được xoay người lạnh lùng nói:

“Em đã đến đây rồi thì muốn đi cũng không được. Chi bằng em về chuẩn bị đồ đạc đi, ngày mai chúng ta lên đường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play