Sau khi trốn khỏi vương triều Đạt Việt, Tề Khắc Đan dẫn theo tàn quân mai danh ẩn tích. Nay Á Thuật bỗng dưng xuất hiện ở nơi này, phải chăng Tề Khắc Đan cũng đã đến Trường An? Tuy trên danh nghĩa Đạt Việt đã đầu hàng nhưng Tề Khắc Đan còn sống ngày nào thì Đại Lịch vẫn còn nguy cơ nổ ra chiến tranh ngày nấy. Giả như hắn ta trở về đoạt lại Vương vị thì e rằng chiến hỏa ở vùng biên giới Tây Bắc lại cháy lên một lần nữa.
Nghĩ vậy, Cao Nguyệt cơ hồ không do dự, lập tức nói:
“Tôi phải về báo tin này cho Hầu gia biết ngay.”
“Bọn họ chưa chắc sẽ ở đây chờ cô đi báo tin quay lại.”
“Vậy phải làm sao? Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng nhởn nhơ đi lại như thế!”
Cao Nguyệt có vẻ nôn nóng, ngẩng đầu nhìn Thu Hân Nhiên. Thu Hân Nhiên không chờ nàng ta nói tiếp đã cướp lời:
“Cô đừng nhìn tôi. Tôi chỉ là một thầy bói bình thường mà thôi.”
Cao Nguyệt có vẻ hơi tức giận, nói:
“Chúng tôi ở Hoán Châu lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm. Khi đám Đạt Việt đánh tới thì ngay cả phụ nữ trẻ em cũng cầm gậy gộc ra khỏi thành nghênh địch. Cô sống ở trong cảnh thái bình thịnh thế, ấy vậy tới lúc nguy nan lại tham sống sợ chết.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Cao Nguyệt sinh ra và lớn lên ở biên ải Tây Bắc, mưa máu gió tanh cùng bão cát ở vùng biên cương đã mài dũa nàng ta thành một người khác biệt với dân chúng sống trong cảnh thái bình.
Thu Hân Nhiên thở dài nói:
“Cho dù tôi muốn giúp đỡ nhưng tôi ở lại đây chỉ sợ làm bại lộ kế hoạch của cô, đã giúp không được lại chỉ thêm phiền.”
Nghe lời nàng nói, Cao Nguyện giận không nói nên lời, mãi một hồi mới nhượng bộ, nói:
“Vậy tôi sẽ ở đây theo dõi bọn chúng, cô có thể đi đến biệt thự đưa tin giúp tôi không?”
Chuyện này cũng không khó nên Thu Hân Nhiên gật gù đồng ý:
“Tôi chỉ có thể giúp cô được như vậy thôi.”
Vẻ mặt của Cao Nguyệt hơi dịu lại, sợ nàng đổi ý vội lấy một tấm thẻ bài được điêu khắc tinh tế ở bên hông ra đưa cho nàng:
“Đây là thẻ bài làm tín hiệu của anh trai tôi cho tôi. Cô đến biệt thự thì đưa cái này ra, bọn họ sẽ biết phải làm gì.”
Thu Hân Nhiên nhận lấy thẻ bài quan sát một phen, nhận ra nó là đồ của Cao Dương. Nàng cất kỹ tấm thẻ bài vào trong người, nghe Cao Nguyệt dặn tiếp:
“Trong chuồng ngựa của quán trà có một con ngựa màu đỏ thẫm, nó là con ngựa của tôi. Cô đi xuống cầu thang thì vòng ra vườn sau, lấy nó mà cưỡi đến biệt thự. Cô đi nhanh về nhanh.”
Thu Hân Nhiên đành đứng dậy, lặng lẽ đi dọc theo hành lang xuống lầu rồi đi vòng ra sau quán trà. Phía sau cầu thang có một phòng nhỏ chứa đồ, nàng vừa đi vòng qua nó thì thấy ở bên cạnh chuồng ngựa có một người đàn ông cao lớn. Hắn ta ra vẻ là người trông ngựa nhưng hai mắt lại lấc láo nhìn quanh tựa như đang canh chừng.
Thu Hân Nhiên bỗng có dự cảm không lành, đang định đi vòng ra cửa chính thì một loạt tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống. Người đang đi xuống ăn vận trang phục giống với ba tên Đạt Việt lúc nãy. Thu Hân Nhiên kinh hoảng, sợ làm đám người bên ngoài chú ý, cuống quýt lùi lại. Vừa lúc này nàng phát hiện ra một căn phòng chứa đồ ở sau cầu thang thì lách mình vào đó.
Thu Hân Nhiên trốn vào trong phòng mới nhận ra đó là một cái hầm rượu, không gian ở bên trong không lớn lắm, trên mặt đất la liệt vò rượu, chỗ trống chỉ đủ cho một người đứng. Căn phòng chứa rượu này sát với gian phòng riêng ở trong quán trà, áp sát tai lên tường vừa vặn nghe được tiếng người nói chuyện ở bên trong.
Có lẽ đám người Đạt Việt này sợ đến những cửa hàng lớn sẽ làm người ta chú ý nên mới chọn một quán trà nhỏ và bình thường như thế này. Nàng nhích lại gần, áp tai lên tường nghe lỏm được một vài câu tiếng Hán bập bẹ ở phòng bên kia. Lúc này nàng hiểu ra mấy người Đạt Việt kia đứng ở ngoài là để canh chừng cho đám người trong phòng đàm luận. Chẳng biết bọn hắn đến gặp ai lại cẩn thận như thế.
Cao Nguyệt đang ở lầu hai không hề hay biết gì còn nàng thì lại lâm vào trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Thu Hân Nhiên cười khổ một tiếng, đành đứng trong phòng nhỏ xem tình hình thế nào.
Á Thuật dẫn thuộc hạ vào trong phòng thấy một gã trung niên tầm bốn mươi tuổi đã ngồi chờ sẵn ở bên cạnh bàn trà nhỏ đơn sơ. Người đó không phải ai khác chính là Tể tướng đương triều – Ngô Quảng Đạt. Gã trung niên thấy hắn đến, không đứng dậy chào mà chỉ im lặng chờ hắn ngồi xuống mới nói:
“Ngươi có biết nếu ngươi bị ai đó ở Trường An bắt gặp sẽ dẫn đến phiền phức thế nào không?”
Vẻ mặt của Ngô Quảng Đạt có vẻ đã mất kiên nhẫn tựa như không muốn ở đây thêm một chút nào. Á Thuật phớt lờ thái độ của lão, lãnh đạm đáp:
“Vua tôi nghe nói dạo này đại nhân đang gặp phiền toái nên lệnh tôi đến giúp đỡ một hai.”
“Quan hệ hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc từ bảy năm trước rồi.”
“Ngày trước đã hợp tác vui vẻ như thế, bây giờ chúng ta có thể chung sức một lần nữa cũng nên.”
Ngô Quảng Đạt trầm tư một hồi mới hỏi:
“Tề Khắc Đan muốn gì?”
Cuối cùng đã đi vào vấn đề chính, Á Thuật cũng không vòng vo, nói thẳng:
“Vua tôi muốn trở về Vương triều, lấy lại đất đai của ngài.”
“Điều này không thể.”
Gã trung niên nói:
“Hiện nay Tây Bắc đã là địa bàn của Hạ Tu Ngôn, quân Xương Vũ dưới thống lãnh của hắn thậm chí đã phát triển vượt xa hồi của Hạ Hoằng Anh rồi. Hơn nữa bây giờ mười ba châu ở biên cảnh lấy Hoán Châu làm trung tâm, quân đội trú đóng hình thành thế liên hợp tựa như tường đồng vách sắt. Ta nghĩ chuyện này ngươi hiểu rõ hơn ta.”
Á Thuật khiêm tốn và kính cẩn đáp:
“Tôi e đại nhân đã hiểu lầm. Vua tôi không phải muốn trở lại Vương triều để cướp đoạt đất đai của Đại Lịch. Hiện nay tuổi tác của ngài ấy đã cao nên muốn trở về cố hương mà thôi.”
Ngô Quảng Đạt cười khẩy, lạnh lùng nói:
“Bảy năm trước, vì muốn đạt được địa vị trong triều như hôm nay, ta đã lấy bản đồ quốc phòng của Hoán Châu ra trao đổi điều kiện đàm hòa. Nay Tề Khắc Đan muốn trở về Vương triều, thiết nghĩ cũng nên đưa ra thứ gì đó trao đổi có giá trị chứ?”
“Hai bên chúng ta đều có chung một kẻ địch. Nếu hắn còn sống thì đối với bất cứ ai trong chúng ta đều không có lợi.”
Á Thuật tựa như đã đoán trước được yêu cầu này của Ngô Quảng Đạt, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, từ tốn nói:
“Tôi đoán ngài cũng đã phát hiện ra rồi nhỉ. Hiện nay ngài bị địch vây bốn phía, cứ như vậy chẳng mấy chốc ngài sẽ mất đi lòng tín nhiệm của Hoàng đế, đến lúc đó có làm gì cũng đã muộn màng rồi.”
Ngô Quảng Đạt hừ một tiếng, nói:
“Chẳng qua là lũ sói con trở về báo thù mà thôi. Nơi đây là Trường An chứ không phải biên ải, bọn hắn cũng không tự tung tự tác mãi được.”
Á Thuật cười ha hả, nói:
“Đại nhân chưa từng đối đầu với hắn chắc không biết được lũ sói con này hung hãn thế nào bằng chúng tôi đâu. Tôi e rằng hắn còn hơn cả cha của mình. Chỉ cần là “con mồi” bị hắn để mắt đến thì trừ phi cắn đứt cổ họng của đối phương, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Người đối diện im lặng khá lâu tựa như đang cân nhắc đề nghị của Á Thuật. Mãi lâu sau gã trung niên mới lên tiếng:
“Ta có thể giúp Tề Khắc Đan trở về, với điều kiện Hạ Tu Ngôn phải chết.”
Á Thuật đặt tay lên trái tim, cúi đầu hành lễ chào, nói:
“Điều này cũng chính là tâm nguyện của chúng tôi.”
Hai người ở trong phòng bàn tính một phen, sau khi Ngô Quảng Đạt đi rồi, tên tùy tùng đi theo Á Thuật có vẻ tức giận nói:
“Đám người Hán quá xảo trá! Vừa chớp mắt đã trở mặt làm như không quen biết chúng ta. Tôi thấy lão cũng không thành tâm hợp tác đâu!”
Á Thuật cười khẩy, mỉa mai:
“Lão chỉ xem chúng ta là con dao giết người, vậy chúng ta xem lão như tấm ván qua sông là được!”
“Đây là ý gì?”
Á Thuật lắc đầu:
“Nơi này tai vách mạch dừng, chờ về rồi hẵng nói.”
Đám người ra khỏi phòng đi ngang qua phòng chứa đồ. Á Thuật liếc nhìn nắm tay ở trên cửa, dừng bước lại. Tên tùy tùng ở sau lưng thấy kỳ quặc, hỏi:
“Đại nhân?”
Á thuật rũ mắt, suy nghĩ một hồi lại lắc đầu rồi tiếp tục đi ra phía sau.
Thu Hân Nhiên đang ngồi xổm sau một vò rượu, đẩy tới đẩy lui mấy đồng tiền ở trên đất chơi đùa. Vừa rồi nàng không nghe được trong phòng nói gì, chỉ nghe được một chút tin tức đứt quãng. Sau khi xác định đám người ở sát vách đã đi hết, nàng xoa đôi chân đã tê rần rồi run rẩy đứng lên rồi lặng lẽ kéo cánh cửa ra xem xét. Ở bên ngoài chẳng thấy ai, nàng nhìn quanh một hồi mới rón rén lách người ra khỏi phòng.
Nàng thận trọng khép cửa lại, vừa định quay đầu thì có người nào đó ở sau lưng bịt kín mặt bằng một chiếc khăn ướt. Một mùi nồng gắt sộc vào khoang mũi, trong chớp mắt nàng cảm thấy trời đất quay cuồng và chìm vào trong bóng tối.
…
Chiều hôm đó Nguyên Chu đang trực trong Tư Thiên Giám bỗng nhận được tin nhắn khẩn của Định Bắc Hầu bảo cậu ra ngoài gặp mặt. Cậu chẳng thân quen gì với Định Bắc Hầu, nghĩ nát óc cũng không đoán ra lý do Hạ Tu Ngôn muốn gặp mình là gì. Nhưng khi thấy sắc mặt lo lắng và gấp gáp của người đưa tin, Nguyên Chu chẳng thể làm gì đành vội vàng lên xe đi cùng hắn ra khỏi cung.
Nguyên Chu yên lặng ngồi trên xe ngựa, đến khi ra khỏi cung mới phát hiện xe không chạy đến biệt thự của Hạ Tu Ngôn thì nghi hoặc không thôi. Sau khi rẽ bảy hướng tám ngã thì chiếc xe dừng lại trước một quán trà cách vườn Phương Trì không xa. Cậu vừa xuống xe thì được người mời đi lên lầu hai, Hạ Tu Ngôn đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nguyên Chu định là lễ chào thì bị đối phương ngăn lại, vẻ mặt lãnh đạm chỉ tay vào bàn nhỏ trước mặt, nói:
“Anh xem đây là ý gì?”
Nguyên Chu bước lên trước thấy ở trên bàn có bày mấy đồng tiền, không hiểu trăng sao gì, hỏi lại:
“Đây là?”
Cậu vừa ngẩng đầu lên thấy người đối diện có vẻ sốt ruột, lo lắng không yên. Hạ Tu Ngôn dựa vào lưng ghế, cầm hai đồng tiền lên, nói:
“Tôi thực không dám giấu giếm, chuyện sư tỷ của cậu mất tích có thể liên quan đến người Đạt Việt.”
Nguyên Chu nhất thời không hiểu được ý của Hạ Tu Ngôn, nhìn chằm chằm y hỏi lại xác nhận một lần nữa:
“Ngài nói cái gì?”
Người đối diện nhẫn nại lên tiếng giải thích:
“Thuộc hạ của tôi báo rằng hôm nay khi đám tay sai của Tề Khắc Đan xuất hiện ở trong quán trà này thì vừa lúc sư tỷ của cậu cũng ở đây. Nghe nói nàng đang định đến báo tin cho tôi nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu cả. Tôi sợ nàng đã bị lũ Đạt Việt phát hiện và bắt đi rồi.”
Nguyên Chu kinh hãi vô cùng, hỏi dồn:
“Đám người đó bắt sư tỷ của tôi đi đâu?”
“Hiện tại không tìm ra manh mối gì nhưng ở trong một phòng chứa đồ phát hiện ra cái này.”
Hạ Tu Ngôn chỉ tay vào mấy đồng tiền trên bàn, ra hiệu:
“Mặc dù tôi không dám chắc cái này có phải do nàng cố ý để lại hay không, tạm coi như đây là manh mối duy nhất. Tôi không hiểu quẻ tính nên mới thỉnh Nguyên Áp túc đến xem một chút.”
Nguyên Chu lo lắng không thôi, nghĩ đến an nguy của Thu Hân Nhiên quan trọng hơn thì kìm lại mọi nghi vấn ở trong lòng, vội nhìn mấy đồng tiền trên bàn, hỏi:
“Hầu gia chắc chắn mấy đồng tiền này giống y như lúc phát hiện sao? Có sai sót ở đâu không?”
“Đúng là như thế, không sai.”
Lúc này trên bàn gồm mười hai đồng tiền có mặt sấp hoặc mặt ngửa được xếp ngay ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn qua chẳng hiểu được cái gì. Nguyên Chu nhìn thoáng qua, nói:
“Đây là quẻ Càn. Càn ứng với trời, xem như là quẻ tốt.”
Hạ Tu Ngôn nhíu mày, hỏi:
“Nó có nghĩa là gì?”
Nguyên Chu cũng không hiểu nó có nghĩa là gì. Cậu cẩn thận quan sát đám đồng tiền trên bàn một hồi vẫn không nghĩ thêm được điều gì. Thu Hân Nhiên để lại một quẻ này muốn báo bình an sao? Chẳng lẽ nàng ấy lén đi theo đám người kia à?
Hạ Tu Ngôn không tinh thông giải quẻ, thấy Nguyên Chu chau mày cũng chỉ yên lặng chờ đợi không lên tiếng thúc giục. Y ra khỏi phòng đi xuống tầng một thì gặp Cao Dương vội vã chạy tới, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, trên tay của hắn còn cầm một tờ giấy đưa qua cho Hạ Tu Ngôn:
“Bên biệt thự báo rằng vừa nhận được một bức thư nặc danh.”
Hạ Tu Ngôn nhận lấy đọc lướt qua mấy chữ trên giấy, Triệu Nhung đi đến hỏi:
“Trên đó viết gì đấy?”
“Á Thuật tưởng nhầm nàng là Cao Nguyệt nên đã bắt nàng đi. Hẳn là hắn nhìn thấy thẻ bài trên người của nàng.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng trả lời, thuận tay đưa tờ giấy sang cho hắn. Triệu Nhung nhận lấy đọc thấy trên giấy viết “muốn Cao Nguyệt trở về bình an thì trước khi trời tối đến miếu Sơn Thần ở ngoại ô gặp mặt”.
“Ai đưa nó đến?”
“Là một đứa trẻ ăn xin trong thành. Thằng bé bảo có người cho nó mười văn tiền để đem bức thư này đến biệt thự.”
Triệu Nhung nhìn vẻ mặt của Hạ Tu Ngôn, chủ động đề nghị:
“Chi bằng để tôi đi.”
Hạ Tu Ngôn lắc đầu:
“Tôi đi.”
Cao Dương giật mình, can ngăn:
“Như vậy sao được?”
“Chuyện người Đạt Việt âm thầm lẻn vào Trường An may mà có Cao Nguyệt phát hiện. Chúng ta kịp thời ứng đối mới không để những người khác trong triều biết được.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nói tiếp:
“Nếu như có người rắp tâm dâng tấu lên Thánh thượng thì e là quân Tây Bắc phải chịu tội lơ là chức trách. Chưa kể không biết lũ người đó đến Trường An làm gì, phải chăng có người ở trong triều ngầm cấu kết với bọn hắn. Bây giờ anh vẫn tưởng chỉ là chuyện bắt cóc đơn giản thôi sao?
Cao Dương đổi sắc mặt, nhưng vẫn cắn răng khuyên lơn:
“Tuy là như thế nhưng chúng ta không biết bọn hắn có bao nhiêu người, rốt cuộc muốn làm gì. Ngài tự mình đến đó quả thực quá nguy hiểm.”
Cao Dương vừa dứt lời thì nghe tiếng bước chân dồn dập chạy ở trên hành lang của lầu hai. Nguyên Chu vẫn cầm mấy đồng tiền trên tay, đôi mắt sáng ngời, chưa chạy đến lan can đã thở hổn hển la lên:
“Hầu gia, tôi đã giải được rồi!”
Cả đám người ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một thanh niên đứng nhoài người ra khỏi lan can, mặt mày đỏ ửng, hưng phấn nói:
“Tôi đã giải được quẻ mà sư tỷ để lại rồi!”
– Hết chương 60 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT