Mấy ngày sau vẫn không có tung tích của Mai Tước. Những tin đồn bên ngoài càng lúc càng rầm rộ, hầu như tất cả bá tánh khắp các ngõ ngách trong thành đều sôi nổi bàn tán chuyện này. Ngay lúc này, có quan viên trong triều dâng sớ hặc Ngô Quảng Đạt dung túng cho con trai cưỡng bức gái nhà lành, cậy thế ức hiếp bá tánh không sao chịu nổi, oán thán rợp trời.
Trong triều ai nấy đều nghĩ chuyện này như viên đá ném vào biển rộng, chẳng gây ra được sóng gió gì [1], mọi chuyện rồi cũng chỉ xử qua loa như trước đây. Nào ngờ mấy ngày sau tấu sớ hặc tội liên tiếp được dâng lên, khẩn cầu nghiêm trị Ngô Bằng, trong đó còn vạch tội hắn chiếm đoạt ruộng đồng, đánh người và phóng ngựa bừa bãi trên đường.
[1]
Cuối cùng chuyện này không thể làm à uồm cho xong chuyện. Vẻ mặt của vua Tuyên Đức thâm trầm, lệnh Đại Lý Tự điều tra tình hình cụ thể. Các quan viên đồng loạt liếc mắt thăm dò thái độ của Tể tướng họ Ngô. Ngô Quảng Đạt đang đứng khom lưng cúi đầu ở trong hàng ngũ đầu tiên chẳng ai nhìn ra được gì từ bóng lưng của lão. Nhưng phàm là người làm quan trong triều đều lờ mờ đoán được những sự kiện liên tiếp xảy ra vào mấy ngày gần đây hẳn là có bàn tay của ai đó thao túng, có lẽ triều đình sắp nổi sóng rồi.
Lúc Triệu Nhung đến biệt thự thì Hạ Tu Ngôn đang ngồi ở trong phòng cho cá ăn. Cao Dương và Hạ Trung ngồi bên cạnh. Trong phòng yên tĩnh làm người ta có cảm giác tựa như đang ở phủ Định Bắc Hầu tại Hoán Châu.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hạ Trung nhấp một ngụm trà Cao Dương vừa pha cho, chép miệng có vẻ không ưng ý lắm, nói:
“Uống trà này không thoả thích như uống rượu, chỉ tổ nhạt mồm nhạt miệng.”
Cao Dương không quan tâm lời chê bai của Hạ Trung, sau khi Triệu Nhung ngồi xuống bên cạnh bếp lò thì rót một chén trà đưa cho hắn.
Hạ Tu Ngôn quay đầu lại, thả hết thức ăn trên tay xuống cho lũ cá đang tụ tập ở trong bể, thuận miệng hỏi:
“Ngoài kia sao rồi?”
Cao Dương đáp:
“Thưa mấy năm nay Ngô Bằng ngang ngược và làm không ít chuyện tày đình. Vậy nên Đại Lý Tự chỉ cần điều tra qua loa là có thể tìm ra được một đống. Sáng nay bọn họ đã sai người bắt Ngô Bằng về thẩm vấn rồi.”
Nghe vậy, Hạ Trung vui vẻ nói:
“Ai ôi, Ngô Quảng Đạt trơ mắt nhìn con trai bị người ta dẫn đi như thế hả?”
Cao Dương xem thường, đáp.
“Chỉ dẫn hắn đi thẩm vấn mà thôi, cũng không phải đi xử tội.”
“Mấy năm gần đây, nhà họ Ngô là cây cao đón gió lớn. Thánh thượng hẳn là mượn chuyện này cảnh cáo một phen chứ không thật sự muốn xử tội lão.”
Hạ Trung có vẻ nản lòng thoái chí, hỏi lại:
“Vậy công sức của chúng ta bấy lâu đều đổ xuống sông xuống biển à?”
Cao Dương cười, lắc đầu nói:
“Cũng không hoàn toàn vô ích, gió thổi bèo trôi, mưa gió thật sự sắp đến rồi.”
“Tôi chẳng hiểu mấy lời văn nhã của đám các anh.”
Hạ Trung nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu hỏi Triệu Nhung:
“Sao lần này Ngô Bằng lại thành thật thế?”
Triệu Nhung kể:
“Hôm đó hắn đã uống Dung Lê Hương, đầu óc không tỉnh táo nên tưởng chừng mình đã đánh chết Mai Tước. Hơn nữa Thu cô nương còn giả làm nữ quỷ bò vào từ cửa sổ doạ hắn sợ đến mức chết giả, lại thêm bên ngoài dấy lên nhiều tin đồn như thế nên ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ mình đã gặp quỷ.”
Triệu Nhung nhớ lại dáng vẻ đêm đó của đạo sĩ nhỏ. Nàng tự xoã tung mái tóc dài của mình rồi vụng về bò qua bệ cửa sổ. Thanh niên mang mặt nạ bạc hơi mỉm cười. Còn thanh niên đang ngồi cho cá ăn chợt nhớ đến điều gì, vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Trong cung có tin tức gì không?”
Triệu Nhung đáp:
“Mấy ngày trước có người âm thầm đi điều tra bên phường Đại Nghiệp, hẳn là người của Đại hoàng tử. Lúc này nếu hắn biết lai lịch của Mai Tước thì chắc sẽ như chim sợ cành cong, suy diễn chuyện đêm đó là nhắm vào hắn. Nếu như vậy thì dù hắn có liên quan đến Ngô Bằng hay không, trước khi tìm được Mai Tước, hắn sẽ tránh không dính vào chuyện lần này.”
“Nghe nói mấy ngày nay lại có thêm mấy tấu sớ hặc tội Ngô Quảng Đạt. Chuyện này không phải do chúng ta sắp xếp. Tôi xem chừng lão ta trước mặt thì được người ta ton hót lấy lòng chứ sau lưng thì bị chán ghét oán hận. Thế nên việc này vừa ra cả có không ít kẻ muốn đạp lão một cước.”
Hạ Trung cười gian hai tiếng, hỏi:
“Hầu gia, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Đợi.”
“Đợi cái gì?”
Ngô Quảng Đạt không phải thằng ngu. Nếu hiện tại lão còn chưa nghĩ ra kẻ nào đứng sau chuyện này thì chết cũng đáng.”
Hạ Tu Ngôn nhếch môi cười khẩy, lạnh lùng nói:
“Ta đã nhập cuộc vui, giờ chờ xem lão ta tiếp chiêu thế nào.”
Y đứng dậy, phủi vụn thức ăn cho cá trên tay rồi bước ra khỏi phòng:
“Anh đi gặp Lan Huệ đi, nàng ấy hẳn đã chờ lâu rồi.”
Sau khi bóng lưng của Hạ Tu Ngôn biến mất, Cao Dương cũng vỗ tay đứng lên. Hạ Trung kéo áo của hắn, kỳ quái hỏi:
“Mấy ngày gần đây Hầu gia gặp chuyện gì thế? Tình hình đang thuận lợi thế này sao ngài ấy có vẻ chẳng vui mừng gì hết vậy.”
Ngay cả gã vô tâm và không tinh tế như Hạ Trung cũng nhận ra được thì xem ra ngày đó ở vườn Phương Trì chắc đã xảy ra chuyện gì rồi. Cao Dương ngoảnh đầu lại nhìn Triệu Nhung. Thanh niên mang mặt nạ thấy hai người đồng loạt nhìn mình thì sửng người, sau đó chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Tiết Thanh Minh hôm ấy, Thu Hân Nhiên đi một mình đến chùa Thanh Long. Trong chùa không có nhiều khách hành hương lắm, sư thầy phụ trách tiếp đón dẫn nàng đi vào trong phòng làm việc, nói:
“Thí chủ gửi thứ này trong chùa đã lâu, năm nay vẫn không tính mang về sao?”
“Vâng, xin làm phiền nhà chùa một thời gian nữa.”
“Thí chủ chớ nói thế. Năm nào thí chủ cũng cúng nhường tiền hương hỏa, nhà chùa làm những chuyện này là đương nhiên.”
Nhà sư cười, dẫn nàng đi ra khỏi phòng rồi đưa cho nàng một cái chìa khóa bằng đồng, dặn:
“Thí chủ cầm lấy cái này, bao giờ muốn lấy đồ đã gửi thì cầm nó đến cho nhà chùa là được.”
Thu Hân Nhiên nhận chìa khóa trong tay của nhà sư, nói cảm tạ với ông ta. Trước khi đi, nàng không kìm được hỏi ra:
“Mấy năm này… có ai đến viếng thăm không ạ?”
“Không có một ai.”
Nhà sư có chút không hiểu, kỳ quái hỏi:
“Phải chăng thí chủ đang chờ đợi người nào à?”
Thu Hân Nhiên lắc đầu, cũng không biết nàng đang tiếc nuối hay nhẹ nhõm, đáp:
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, xin sư phụ chớ để trong lòng.”
Lúc Thu Hân Nhiên rời khỏi phòng làm việc thì trời vẫn còn sớm nên nàng định đi đến điện An Thần — nơi khách hành hương hay tới cũng bái — nằm ở phía sau chùa Thanh Long. Nàng men theo con đường mòn xuyên qua cổng Nguyệt Môn và đi ngang qua một cái viện nằm ở giữa rừng thông. Xung quanh khá hẻo lánh và yên tĩnh, thường thì chỉ những người đến cúng bái thân bằng quyến thuộc mới đặt chân đến đây.
Ngay lúc này trời bỗng đổ mưa, thoạt đầu chỉ lác đác vài giọt rồi càng lúc càng nặng hạt. Vì thế nàng phải chạy vào một gian thờ cách điện An Thần không xa để tránh mưa. Gian thờ này thờ phụng bài vị của những người đã khuất, hơi u ám và cũ kỹ, dường như phần lớn các bài vị ở đây đều của mấy người tứ cố vô thân.
Chỉ là không ngờ trong gian thờ đó còn có một thanh niên mặc áo vải nâu xanh. Người nọ nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại. Thấy thiếu nữ chạy vào gian thờ và giũ nước mưa đang dính trên trang phục của mình, anh ta thoáng sững người.
Thu Hân Nhiên nhìn chiếc mặt nạ bạc trên mặt của người thanh niên trước mắt, nhớ lại hình như mình đã từng gặp anh ta một lần ở biệt thự của Hạ Tu Ngôn. Hơn nữa đêm đó ở bên ngoài vườn Phương Trì, anh ta chính là người đánh xe ngựa đưa Mai Tước đi. Nàng hơi e dè nói:
“Triệu tướng quân đấy ư?
Triệu Nhung không ngờ nàng vẫn nhớ mình, cười khẽ đáp:
“Thu cô nương vẫn còn nhớ tôi à?”
Thu Hân Nhiên cười đáp lại:
“Tôi kiếm sống nhờ vào xem tướng. Nếu không nhớ rõ mặt mũi người ta thì sao kiếm nổi chén cơm?”
Nói đoạn, nàng nhìn quanh gian thờ một vòng, thuận miệng hỏi:
“Tướng quân đến chùa dâng hương sao?”
“Tôi có thân nhân đang thờ phụng ở trong chùa.”
Thu Hân Nhiên bất ngờ, hỏi:
“Tướng quân vốn là người Trường An hả?”
Triệu Nhung gật đầu, đáp:
“Vâng, thuở niên thiếu tôi đã từng ở Trường An.”
“Vậy sao ngài lại đi Hoán Châu?”
“Người thân trong nhà qua đời hết nên tôi mới đi Hoán Châu.”
Nàng và hắn cũng không thân quen nên cũng không tiện hỏi tiếp, thế là nàng đổi chủ đề, nói:
“Triệu tướng quân vẫn còn trẻ vậy mà đã ra tòng quân, quả làm cho người ta nể phục.”
Nghe nàng nói đến đây, trong ánh mắt của thanh niên mang mặt nạ bạc tựa như đang cười, anh ta lên tiếng hỏi:
“Sao hôm nay cô nương lại đến chùa dâng hương thế?”
“Tôi có vị cố nhân thờ phụng ở nơi này.”
Nói đoạn, nàng kìm không được hỏi ra:
“Mai Tước cô nương lúc này…”
“Hầu gia đã an bài cho nàng ấy ở một nơi an toàn rồi, cô nương chớ lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.”
Triệu Nhung không phải người nói nhiều, hai người cũng không thân quen nên sau khi chào hỏi vài câu thì chỉ yên lặng đứng nhìn màn mưa ở bên ngoài. Thu Hân Nhiên thấy trên tay của hắn có cầm một cây dù thì tự hỏi tại sao hắn có dù nhưng vẫn ở đây tránh mưa với mình, phải chăng hắn đang chờ đợi ai đó?
Thu Hân Nhiên đang nghĩ như vậy thì có một người khác che dù đi vào trong gian thờ. Sau khi người đó gập dù để lộ gương mặt thanh tú thì nàng mới nhận ra cô gái đó chính là Lan Huệ cô nương của vườn Phương Trì. Lan Huệ đang cầm một cái giỏ trúc đựng hoa tươi và nến thơm, dường như đang đi cúng bái ai đó.
Lan Huệ nhìn thấy Thu Hân Nhiên cũng đứng trong gian thờ thì kinh ngạc, nhìn sang Triệu Nhung đang đứng bên cạnh theo bản năng. Thu Hân Nhiên bỗng hiểu ra: Đây hẳn là người mà anh ta đang chờ.
Ba người im lặng nhìn nhau một thoáng. Thu Hân Nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, tuy không biết vì sao hai người kia lại hẹn gặp mặt ở nơi hẻo lánh thế này nhưng bây giờ nàng đứng ở đây chẳng khác gì kỳ đà cản mũi. May thay cơn mưa bên ngoài đã nhỏ dần, từng hạt mưa nhỏ li ti rơi lất phất. Nàng khẽ ho một tiếng, nâng áo bước xuống bậc thềm định chạy ra ngoài. Hai người còn lại nhận ra ý định của nàng. Lan Huệ chỉ im lặng còn Triệu Nhung lại lên tiếng gọi nàng lại.
Thu Hân Nhiên ngoảnh lại nhìn thấy hắn đưa cây dù đang cầm trên tay ra, nói:
“Bây giờ trời vẫn đang mưa. Nếu cô nương không chê thì có thể dùng tạm cây dù này của tôi.”
Vị Triệu tướng quân này nhìn qua có vẻ lãnh đạm vậy mà lại là người khá nhiệt tình. Thu Hân Nhiên cảm khái một hồi, nhưng nghĩ lại nếu mượn dù của anh ta thì phải đến biệt thự của Hạ Tu Ngôn một chuyến thì nhã nhặn từ chối:
“Tôi xin cảm tạ ý tốt của ngài. Chẳng qua chỉ có mấy bước mà thôi, mưa này cũng không có gì đáng ngại.”
Thanh niên đối diện nghe xong vẫn kiên trì đưa dù cho nàng. Thu Hân Nhiên hơi lúng túng, chẳng biết làm sao. Lúc này Lan Huệ chủ động đề nghị:
“Chi bằng cô nương dùng tạm cây dù của tôi.”
Lan Huệ tựa như hiểu được băn khoăn của Thu Hân Nhiên, mỉm cười nói:
“Tôi ở vườn Phương Trì, nếu cô nương không tiện đến thì phái người đưa qua trả cho tôi là được.”
Thu Hân Nhiên nhìn mưa ở bên ngoài, trong lòng có chút dao động, hỏi:
“Nếu tôi mượn cây dù này thì cô nương biết đi về thế nào?”
Lan Huệ cười đáp:
“Tôi xem mưa cũng sắp tạnh rồi. Tôi ở nơi này cúng bái một hồi, chờ mưa tạnh rồi ra về là được.”
“Đã như vậy thì tôi xin cảm tạ ý tốt của cô nương.”
Thu Hân Nhiên nhận lấy cây dù trong tay của Lan Huệ, thấy thanh niên mang mặt nạ bạc đã thu cây dù lại thì cười với hắn một cái. Trước khi đi, nàng vô tình liếc thấy trên bài vị mà thanh niên kia cúng bái hoàn toàn trống không, trên đó chẳng viết chữ nào. Nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì chỉ quay người đi ra ngoài.
Thu Hân Nhiên vừa che dù vừa đi đến điện An Thần thì mưa cũng dần ngớt, tiếng mưa tí tách rơi trên rừng thông nghe thật an tường và thanh tịnh. Đi đến nửa đường, nàng nghĩ bụng mình nên quay lại gian thờ kia trả dù lại thì tốt hơn, miễn cho sau này phải đi một chuyến.
Lúc quay trở lại gian thờ, nàng loáng thoáng nghe tiếng hai người đang nói chuyện thì thầm nghĩ may mắn bọn họ vẫn chưa đi. Chỉ là lúc bước đến gần, nàng nghe cô gái bên trong nói:
“Con gái nhà họ Chương không thể cứ sống trốn chui trốn nhủi mãi thế này được…”
Thu Hân Nhiên dừng bước, lại nghe thanh niên ở bên trong đáp lời:
“Nhiều năm qua anh để em bơ vơ một mình ở đây khiến em phải chịu ấm ức tủi thân rồi.”
“Ai không chịu uất ức chứ. Anh ở biên quan vào sinh ra tử, sau khi về kinh cũng không thể lộ mặt ra gặp người khác. Như vậy anh không ấm ức sao?”
Cô gái lại dịu dàng nói:
“Nếu có thể rửa oan khuất của nhà họ Chương thì dù chịu uất ức đến đâu em cũng không sợ, dù cho đổi cả cái mạng này em cũng cam lòng.”
Triệu Nhung chau mày ngắt lời của nàng, nói:
“Em nói bậy bạ gì thế. Dẫu cho oan khuất của nhà họ Chương có lớn hơn nữa thì cũng không bì được tính mệnh của em.”
Lan Huệ cười, thở dài một hơi nói:
“Đúng vậy, cả anh và em đều phải sống…”
Nghe đến đây, Thu Hân Nhiên lặng lẽ đi ra khỏi gian thờ. Mưa đã ngớt, một vài giọt nước còn đọng trên mái hiên rơi lộp bộp xuống bậc thang. Nàng che dù đi vào sâu trong núi, họa tiết đóa lan trắng như tuyết trên mặt dù tựa như lặng lẽ nở rộ, điểm xuyết vào khung cảnh rừng lá thông xanh mướt ướt đẫm mưa xuân.
– Hết chương 58 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT