Mấy ngày sau, cuộc điều tra về chuyện xảy ra vào đêm Thất Tịch đã có kết quả, Hoàng hậu cho gọi Thu Hân Nhiên vào cung hỏi chuyện.
Cung Từ Nghi đốt đàn hương, trong điện được trang trí vô cùng giản dị. Hoàng hậu gả cho vua Tuyên Đức từ hồi ông chưa đăng cơ, tính đến nay đã hơn hai mươi năm. Bà là một người hiền hậu, sinh được hai con trai một con gái, trong triều trên dưới ai nấy cũng đều khen ngợi bà. Từ sau khi công chúa Thanh Hòa về cõi tiên, Hoàng hậu ngã bệnh đã lâu không xuất hiện, mãi đến Thất Tịch năm nay mới lấy lại tinh thần tổ chức yến tiệc thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thu Hân Nhiên đến cung Từ Nghi, Hoàng hậu đã ngồi ở trong điện chính, vẻ mặt ôn hòa, nói:
“Tư thần chớ câu nệ, hôm nay bổn cung gọi cô đến để hỏi lại chuyện đêm Thất Tịch một lần nữa. Cô nói đi, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thu Hân Nhiên ổn định tâm lý, thuật lại ngọn ngành chuyện đêm đó một lần nữa. Nàng nói xong, trong điện yên tĩnh một hồi Hoàng hậu mới lên tiếng:
“Thật ra bổn cung đã điều tra chuyện tối hôm đó kỹ càng, đa phần khá trùng khớp với chuyện Tư thần vừa kể. Chỉ là…”
Bà nhìn người đang mặc áo quan màu xanh, nói tiếp:
“Hôm đó cô chỉ thấy một mình Tu Ngôn ở cung Tố Tiêu thôi sao?”
Thu Hân Nhiên vẫn gật đầu đáp phải.
Bà đặt mạnh chén trà đang cầm trên tay xuống, gương mặt lạnh như băng, nói:
“Ngươi có biết lừa gạt Thánh thượng sẽ bị phán tội gì không?”
Thu Hân Nhiên giật mình vội quỳ xuống nói:
“Xin nương nương bớt giận. Những lời thần nói đều là sự thật.”
“Ngươi còn dám mạnh miệng cãi láo! Hàm Như đã khóc lóc nói rõ mọi chuyện rồi. Ngươi còn coi bổn cung là kẻ mù hả?”
Thu Hân Nhiên kinh hãi, nói:
“Thất Công chúa đã nói hết với nương nương rồi sao?”
Hoàng hậu không lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Thu Hân Nhiên dập đầu nói:
“Tội của thần đáng chết vạn lần.”
“Ngươi có tội gì?”
“Bẩm nương nương, đêm đó thần đang đi từ đài Quan Tinh về nhà công vụ, nửa đường thì bắt gặp Thất Công chúa. Chuyện này rất kỳ lạ, hơn nữa thần lo lắng nếu đêm đó thần ở cung Từ Nghi nói ra sự thật sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thất Công chúa và Hạ thế tử nên mới to gan giấu giếm việc này. Thần kính mong nương nương tha cho thần tội lừa gạt.”
Trong điện im lặng như tờ, mãi một lúc lâu mới nghe Hoàng hậu lên tiếng hỏi:
“Bổn cung nghe nói ở Học cung Hàm Như cũng không hòa nhã gì với ngươi, tại sao ngươi lại muốn giúp nàng che giấu?”
Thu Hân Nhiên lại nói:
“Công chúa có tâm tính đơn thuần, thẳng thắn chứ không phải là người xấu. Rõ ràng đêm đó là kẻ gian bày kế hãm hại, nếu thần nói ra sự thật há chẳng phải đúng ý của kẻ đó hay sao.”
“Ngươi cũng khá thông minh nhạy bén đấy!”
Hoàng hậu bình thản đáp lời, trong lời nói chẳng đoán được vui giận thế nào. Trong điện lại chìm vào yên tĩnh, một lát sau Thu Hân Nhiên nghe được hàng loạt tiếng bước chân từ sau bình phong truyền đến.
“Cô đứng lên trước đi.”
Hoàng hậu khẽ nói. Thu Hân Nhiên đứng lên, ngẩng đầu thấy người ngồi ở trước mặt đã trở lại bộ dáng ôn hòa hiền lành như bình thường, bên cạnh của bà còn có một người phụ nữ cao sang lạnh lùng, chính là Trần Quý phi, mẹ đẻ của Lý Hàm Như. Hoàng hậu mỉm cười, nghiêng đầu hỏi:
“Em thấy thế nào?”
Trần Quý phi không lên tiếng, nhìn vị quan áo xanh đang đứng trong điện rồi gật đầu. Trần Quý phi là con gái nhà Tướng, dù Lý Hàm Ý và Lý Hàm Như ương ngạnh bá đạo như thế nào, mỗi lần đứng trước vị mẫu phi này đều trở nên ngoan ngoãn như chim non. Trần Quý phi lạnh lùng lên tiếng nói:
“Hàm Như bốc đồng, làm việc không biết nghĩ trước tính sau, bổn cung đã dạy dỗ nàng một phen rồi. Chuyện yến tiệc đêm Thất Tịch hôm đó, bổn cung đã nợ cô một phần ân tình.”
Thu Hân Nhiên vội vàng đáp lễ:
“Hạ quan không dám.”
“Có cái gì không dám?”
Trần Quý phi nhướng mày, có vẻ không kiên nhẫn nói:
“Cô còn nhỏ tuổi, sao lại học điệu bộ của mấy lão già cổ hủ kia rồi?”
Nghe bà nói như vậy, Thu Hân Nhiên ngượng ngùng, chắp tay đáp lễ không dám khước từ nữa. Hoàng hậu dịu dàng nói:
“Được rồi, em cũng đừng dọa nàng.”
Bà quay đầu nhìn Thu Hân Nhiên, nói:
“Bổn cung sẽ phái người điều tra rõ chuyện đêm Thất Tịch một lần nữa, thế nhưng chuyện liên quan đến Thất Công chúa thì không tiện công khai ra bên ngoài, sợ rằng cô phải chịu ấm ức một phen.”
Thu Hân Nhiên hiểu ý, lập tức nói:
“Hạ thần hiểu được, xin nương nương an tâm.”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng, nói thêm:
“Nếu hôm ấy để cho người ta bắt gặp Hàm Như ở cùng với Tu Ngôn, không biết sẽ có tin đồn như thế nào. Nhưng cô và Tu Ngôn vốn có hiềm khích, nói hai người say rượu rồi xảy ra tranh chấp thì không làm cho người ta nghĩ nhiều. Cứ như vậy đi, đối với danh dự của cô và Tu Ngôn đều tốt.”
“Vâng, nương nương suy tính chu đáo.”
Thân phận của nàng và Hạ Tu Ngôn chênh lệch rất lớn, dù người ta biết hôm đó Hạ Tu Ngôn dùng Dung Lê Hương thì cũng chẳng nổi lên sóng gió gì. Người ngoài nghe được cùng lắm chỉ nghĩ rằng Hạ Tu Ngôn muốn lăng nhục nàng, nàng phản kháng ra tay đánh lại cũng coi như hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, dù Hạ Tu Ngôn có lỗi trước nhưng nàng lại ra tay đánh cậu ta trọng thương…
Quả nhiên Hoàng hậu nói tiếp:
“Việc này cũng nên kết thúc, dù Tu Ngôn say rượu thất lễ trước nhưng cô lại ra tay đánh thằng bé trọng thương, mặc dù…”
Thu Hân Nhiên tinh ý đón lời:
“Thần xin đến tạ lỗi với Hạ thế tử.”
Hoàng hậu nhìn nàng, đôi mắt ánh lên vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
“Việc này không nên kéo dài, lúc này Tu Ngôn đang ở cung Phúc Khang, chi bằng cô theo bổn cung qua đó, ngay trước mặt Thái hậu giải quyết hết thảy mọi việc.”
Vậy là Thu Hân Nhiên theo Hoàng hậu đến cung Phúc Khang. Hai người vừa đến ngoài cửa cung đã nghe được tiếng nói cười vui vẻ bên trong.
Ở trong cung Phúc Khang, ngoài Hạ Tu Ngôn còn có các hoàng tử đang ngồi trò chuyện với Thái hậu. Không biết người nào vừa nói đùa làm cả phòng ai nấy đều cười vui vẻ. Thái hậu thấy Hoàng hậu đến, trên mặt vẫn còn nét cười, hỏi:
“Sao Hoàng hậu lại đến đây thế?”
“Chỗ của ngài vui vẻ như thế này, thần thiếp đến để dính chút vui mừng.”
Hoàng hậu mỉm cười, đến ngồi bên cạnh Thái hậu.
“Thần thiếp nghe nói Tu Ngôn ở đây nên dẫn người đến thăm hỏi.”
Nói đoạn, bà nhìn người đang đứng ở đằng sau. Thu Hân Nhiên bước lên trước một bước, hành lễ chào:
“Thần Thu Hân Nhiên tham kiến Thái Hậu.”
Lúc này Thái hậu mới để ý cô gái đang mặc áo quan màu xanh, tóc búi cao và cài trâm gỗ đang đứng ở sau, nhớ ra nàng là người nào, sắc mặt của Thái hậu lạnh nhạt, nói:
“Hoàng hậu dẫn nàng ta đến đây làm gì?”
“Tiệc Thất Tịch hôm trước Thu Tư thần đã ngộ thương Tu Ngôn, Thánh thượng phạt nàng đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm một thời gian, nay kỳ hạn đã hết nên thần thiếp dẫn nàng đến tạ tội với Tu Ngôn.”
Thái Hậu nhìn Hạ Tu Ngôn đang ngồi trên ghế, mặt mày lãnh đạm. Trời vừa trở lạnh cậu đã mặc thật dày trông có vẻ rất yếu ớt. Từ lúc Thu Hân Nhiên bước vào, Hạ Tu Ngôn chẳng thèm nhướng mày lấy một cái.
Thu Hân Nhiên quay người sang, khom lưng chắp tay nói với cậu:
“Hôm đó thần đã cư xử không đúng mực, xin thế tử rộng lòng tha thứ cho.”
Hạ Tu Ngôn không lên tiếng chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà tựa như chẳng nghe thấy gì.
Bầu không khí trong điện bỗng trở nên nặng nề, Lý Hàm Phong lên tiếng hoà hoãn:
“Tôi nghe nói Thu Tư thần đã bị cấm túc ở Tư Thiên Giám một thời gian dài, coi như đã chịu phạt rồi. Tu Ngôn tha thứ cho nàng ấy lần này đi, được không?”
Hạ Tu Ngôn chỉ im lặng. Người dám ở trong cung Phúc Khang có thái độ kiêu ngạo như vậy hẳn chỉ có một mình vị này.
Thu Hân Nhiên đành quỳ xuống, nói:
“Đêm Thất Tịch thần đã lỗ mãng ra tay đánh thế tử trọng thương, xin thế tử rộng lòng tha thứ.”
Thấy cậu vẫn im lặng như cũ, Lý Hàm Linh cười nói:
“Xem ra Tu Ngôn giận lắm đây mà. Cậu so đo với nàng thật đấy à?”
Lý Hàm Tinh cố tình nói thêm vào:
“Tu Ngôn vốn có sức khoẻ không tốt, bị người ngoài đánh cũng đã đành, đây nàng ấy là một viên quan nho nhỏ lại dám to gan ra tay với thế tử. Đúng là không nên dễ dàng tha thứ cho nàng.”
Dứt lời, hắn nhấp nháy đôi mắt hồ ly, chẳng biết đang nói giúp hay đang quạt gió thổi lửa.
Thu Hân Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế nâng tay áo quá mặt, lén làm mặt quỷ với hắn rồi nói tiếp:
“Nếu thế tử vẫn còn tức giận, thần nguyện để ngài trách phạt. Chỉ xin thế tử tha thứ tội bất kính cho thần.”
Nàng vừa nói xong, Hoàng hậu cũng lên tiếng:
“Tiệc Thất Tịch hôm đó là do bổn cung chủ trì vậy mà lại xảy ra chuyện như thế. Chuyện này không thể chỉ trách một mình Thu Tư thần, bổn cung cũng có một phần trách nhiệm.”
Cuối cùng Hạ Tu Ngôn cũng chịu gật đầu, sắc mặt hoà nhã hơn đôi chút, nói:
“Hoàng hậu nương nương đã quá lời rồi. Vốn là do Tu Ngôn uống say làm chuyện thất lễ.”
Nói đoạn, cậu lạnh lùng nhìn vị quan đang quỳ trên đất, nói:
“Đêm đó Thu Tư thần hẳn cũng bị hoảng sợ rồi, việc này nên chấm dứt ở đây thôi.”
Cậu vừa mở lời, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thu Hân Nhiên nói:
“Cảm tạ thế tử khoan dung.”
“Cô đứng lên đi.”
Hạ Tu Ngôn liếc nàng, thản nhiên nói.
Thu Hân Nhiên theo Hoàng hậu đến đây vì chuyện đêm Thất Tịch, lúc này Hạ Tu Ngôn đã chịu tha thứ nên nàng không ở lại nữa, nhanh chóng cáo từ rời khởi cung Phúc Khang.
“Ta thật không hiểu được Thánh thượng.”
Sau khi Thu Hân Nhiên rời đi, Thái hậu không vui nói:
“Đã phong cho một cô gái làm quan ở trong cung thì cũng thôi đi, ấy vậy còn để nàng ta gây chuyện náo loạn như thế.”
Bà vừa nói vừa nhìn sang Hạ Tu Ngôn:
“Ai gia đã nghe chuyện ngọc bội rồi. Nếu trong lòng của cháu vẫn thấy không thoải mái, ai gia sẽ bảo Thánh thượng. Cứ giữ người như vậy ở trong cung sớm muộn gì cũng gây hoạ.”
Hạ Tu Ngôn rủ mi đáp:
“Cháu không để ý đến nàng, ngài cũng chớ lo lắng.”
“Ài—”
Thấy cậu như vậy, trong lòng của Thái hậu thương xót vô cùng, nói:
“Ai gia sợ cháu một thân một mình ở kinh thành, dù chịu ấm ức gì cũng chỉ biết giấu ở trong lòng.”
Lý Hàm Tinh chớp mắt nói:
“Tổ mẫu không thể thiên vị như thế, nếu chúng cháu gặp chuyện gì ấm ức cũng muốn đến chỗ của người tố khổ.”
Thái hậu lườm hắn nói:
“Trong cung này thử hỏi có kẻ nào dám làm cháu ấm ức hả? Người khác không đến chỗ của ai gia cáo trạng cháu thì đã cảm tạ trời đất rồi!”
Đám người trong phòng cười vang, chuyện vừa rồi cứ như vậy qua đi chẳng ai nhắc lại nữa.
Hạ Tu Ngôn ngồi một lúc rồi lấy cớ cảm thấy không khoẻ rời đi trước.
Sáng sớm trời đổ một trận mưa, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Cậu ra khỏi cung Phúc Khang, đi dọc theo đường cung dẫn ra bên ngoài. Vừa đến chỗ rẽ cậu dừng chân lại nói với nội thị đi theo hầu bên cạnh:
“Nhìn sắc trời có vẻ âm u, ngươi quay về lấy ô đến đây!”
Nội thị vâng lệnh quay về lấy ô.
Chờ người đó đi xa, Hạ Tu Ngôn mới bước đến chỗ rẽ trước mặt, nhìn thấy góc áo xanh lộ ra sau tường đỏ. Cậu dừng lại giả vờ ho khan một tiếng. Chốc lát sau, đạo sĩ nhỏ vừa ở cung Phúc Khang ló đầu ra.
Đạo sĩ nhỏ thấy cậu, bước từ sau góc tường và híp mắt cười, giọng của nàng có vẻ hơi khàn khàn.
“Kính chào Hạ thế tử.”
Hạ Tu Ngôn nhìn vị quan nhỏ mặc trang phục màu xanh đang đứng chắp tay cúi đầu trước mặt, sau cổ áo lộ ra cần cổ trắng nõn, vừa liếc mắt đã thấy vết bầm tím do cậu gây ra vào đêm đó.
Cậu lờ mờ nhớ lại hôm đó mình đã giữ gáy của nàng, cảm xúc mềm mại trên đầu ngón tay lại ùa về làm cậu bối rối, vội liếc mắt đi nơi khác, lạnh lùng hỏi:
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
“Tôi chờ thế tử để nói lời cảm tạ.”
Hạ Tu Ngôn phát hiện nàng đã nói lời này với cậu không biết bao nhiêu lần. Thấy cậu vẫn hững hờ, Thu Hân Nhiên gãi đầu nói:
“Ngọc bội đã bị vỡ ở lầu Tuý Xuân hôm đó…”
Nàng dừng lại một chút rồi ngập ngừng lên tiếng:
“Là di vật của công chúa Minh Dương sao?”
Hạ Tu Ngôn sửng sốt. Chuyện đã qua lâu như vậy mà nàng vẫn nhớ lời của cậu đã nói hôm đó. Cậu đáp:
“Là di vật của mẹ tôi.”
Dứt lời, cậu thấy vẻ áy náy và thương tiếc trên mặt nàng thì cười nói:
“Mẹ tôi để lại rất nhiều thứ, lần trước cô chơi trò “đánh bài lá” chẳng phải là đồ của bà ấy để lại sao?”
Thu Hân Nhiên vừa thấy hổ thẹn chưa được nửa khắc đã bị lời của cậu làm nghẹn họng, lắp bắp nói:
“Nó… nó cũng tính là di vật hả?”
“Tại sao không? Chẳng phải nó là của mẹ tôi sao?”
Hạ Tu Ngôn liếc nhìn nàng, nói tiếp:
“Lúc cô lừa tôi lấy di vật của bà, cô không nằm mơ thấy ác mộng hả?”
“…”
Thu Hân Nhiên trừng mắt định phản bác nhưng nhớ đến cái gì, vẻ mặt chán nản, buồn rầu nói:
“Cho dù nó không phải là di vật của Công chúa thì một ngọc bội tốt như thế bị vỡ cũng thật là đáng tiếc.”
“Vàng bạc ngọc báu có tốt đến đâu cũng chỉ là vật chết.”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:
“Làm sao có thể quý giá hơn tính mạng của con người.”
Thu Hân Nhiên kinh ngạc chớp mắt mấy cái. Nàng không ngờ cậu có thể nói những lời như vậy. Hạ Tu Ngôn thấy ánh mắt của nàng nhìn mình, hỏi:
“Sao thế?”
Thu Hân Nhiên dời mắt, nói:
“Thất Công chúa không giống người bỏ thứ kia cho ngài.”
Hạ Tu Ngôn không ngờ Lý Hàm Như đã cố tình đẩy nàng ra thế thân vậy mà nàng vẫn nói giúp cho nàng ta. Cậu trầm mặc một hồi mới nói:
“Hôm đó cô không khai Lý Hàm Như ra coi như đã cho Trần Quý phi một ân tình. Có được lời hứa hẹn của bà ta cũng không dễ, biết đâu tương lai nó sẽ cứu mạng của cô lúc nguy khốn.”
Thu Hân Nhiên tự giễu nói:
“Thế tử trù tôi sau này còn gây hoạ nữa sao?”
Hạ Tu Ngôn im lặng nhìn nàng tựa như đang nói ‘biết rõ còn hỏi’. Cậu đoán chừng gã nội thị đi lấy ô hẳn cũng sắp trở lại, quay người đi không nhiều lời với nàng nữa.
Thu Hân Nhiên đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Hạ Tu Ngôn. Nàng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mây đen giăng tận chân trời báo hiệu mưa gió sắp đến. Lúc mới đến Trường An, nàng tràn đầy háo hức và chờ mong, ấy vậy mà bị vây trong Hoàng cung này vỏn vẹn chỉ hai năm đã làm lòng của nàng cảm thấy mệt mỏi muốn rời bỏ nơi này.
‘Người đời thường nói ý trời khó lường, nhưng khó lường không phải ý trời mà là lòng người. Chỉ trong nháy mắt, lòng người trăm biến vạn hoá, ý trời cũng ngàn chuyển vạn dời. Bây giờ con cho rằng mình đã ngộ ra được đại đạo, nhưng thật ra con vẫn chưa gặp đủ tất cả loại người trong thế gian mà thôi.’
Lời của Bão Ngọc đạo nhân tựa như vẫn còn văng vẳng bên tai. Đạo cô cầm phất trần đứng bên cửa sổ hướng mắt nhìn ra mây mù vờn quanh những dãy núi xanh, ánh mắt của bà tựa như đang nhìn về nơi xa thẳm.
Thu Hân Nhiên không hiểu. Nếu lòng người là tương đồng, vậy sao Tiểu Tùng lại chết? Nếu lòng người là bất đồng? Vậy sao Lý Hàm Viên lại chết?
Nghĩ đến đây, nàng thở dài một hơi. Sư phụ nói không sai, quả thật nàng không thể tính được lòng người.
– Hết chương 42-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT