Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Gần canh hai, tiếng quạ đêm càng làm cảnh đêm trên núi thêm tịch liêu.

Quảng trường trước điện chính của chùa Thanh Long đèn đuốc sáng trưng, tiếng gõ mõ cùng tiếng tụng niệm của các tăng nhân vang vọng,. Bên trong điện thờ yên ắng lạ thường, Hoàng hậu quỳ gối trước hương án vừa lần tràng hạt vừa lẩm lẩm niệm kinh. Sau một ngày, hầu như tất cả mọi người đều thấy mệt mỏi, nhiều người rời khỏi điện về phòng của mình nghỉ ngơi, đêm càng khuya người ở lại càng ít. Thu Hân Nhiên nhìn đồng hồ nước, chỉnh sửa trang phục rồi lặng lẽ lui ra ngoài đi ra sau núi.

Ánh trăng đêm nay sáng tỏ, trong núi lại vô cùng u tịch. Nàng đi dọc theo hành lang dẫn đến điện Quan Âm thì nghe tiếng bước chân như có như không ở đằng sau. Nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy hành lang phía sau trống rỗng và đen kịt giống như một con mãng xà lớn đang há miệng.

Ở điện Quan Âm không có thủ vệ canh giác như ở điện chính. Mặc dù ở trong chùa không lo có kẻ xấu trà trộn vào nhưng đi một mình vào lúc đêm khuya tối mịt thế này có chút đáng sợ. Thu Hân Nhiên quay đầu lại, cảm giác luôn có người theo sau vẫn đeo bám khiến nàng vô thức bước đi nhanh hơn. Nàng liếc nhìn hai bên một thoáng, lách mình trốn sau một gốc thông bên cạnh hành lang dài và nép người sát thân cây im lặng chờ đợi. Một lúc sau, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng rõ ràng hơn. Có người nào đó đang giẫm lên từng bậc thang đến đây, tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến nàng theo bản năng nín thở chờ đợi. Nhưng đột nhiên tiếng bước chân kia biến mất.

“Cô đang làm gì ở đây?”

Trong đêm thu yên tĩnh thanh mát, một giọng nói quen thuộc của một thiếu niên vang lên.

Người đang trốn sau gốc cây từ từ bước lui sau, nhô đầu ra nhìn thấy thiếu niên mặc trang phục màu đen đang đứng dưới mái hiên nhìn mình. Thu Hân Nhiên sửng sốt, hỏi:

“Sao Thế tử lại ở đây?”

“Phòng ở của tôi ngay tại trên kia.”

Hạ Thu Ngôn nhìn nàng hỏi:

“Ngược lại sao cô lại ở đây?”

Thu Hân Nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu, phía sau điện Quan Âm tối như mực kia dường như có mấy gian phòng lấp ló ẩn mình sau rừng cây. Nàng nhớ lại lúc dùng cơm buổi tối cậu đã từng nói phòng ở của cậu khá xa, ước chừng cậu đang trên đường về phòng nghỉ ngơi, vừa vặn cùng đường với nàng.

Nàng hơi xấu hổ lúng túng đáp:

“Tôi…Tôi tình cờ đi ngang qua đây.”

Dứt lời, Thu Hân Nhiên lập tức thấy hối hận vì lời nói dối vụng về của mình. Hạ Tu Ngôn nhìn vẻ mặt của nàng tựa như đã đoán ra được điều gì, lên tiếng đầy ẩn ý, hỏi:

“Chẳng lẽ vừa rồi cô cho rằng có người đang theo dõi cô sao?”

Thu Hân Nhiên nghẹn lời, Hạ Tu Ngôn lại bật cười lớn đến mức khiến cho người giận sôi, cậu nói tiếp:

“Tư thần đi lại vào ban đêm có lòng phòng bị thế này rất tốt.”

Thu Hân Nhiên liếm môi, đoán chừng cậu sẽ nói thêm vế sau hết sức trêu ngươi nữa. Quả thật, Hạ Tu Ngôn liếc mắt nhìn cái bóng dưới chân nàng rồi từ tốn nói:

“Chỉ là lần sau Tư thần tốt nhất nên nhìn kỹ xem chỗ trốn có che được cái bóng do ánh trăng chiếu xuống hay không.”

Thu Hân Nhiên cúi đầu nhìn kỹ mới nhận ra rằng lúc này vì quá khẩn trương nên nàng đã không chú ý cái bóng của mình bị ánh trăng phản chiếu in lên bức tường trắng ở bên kia hành lang. Thấy vẻ mặt rầu rĩ của nàng, Hạ Tu Ngôn khẽ nhếch miệng cười, nói:

“Đi thôi, chẳng phải cô cũng muốn đến điện Quan Âm sao?”

Thu Hân Nhiên vừa bị mất mặt xấu hổ trước cậu nên mạnh miệng nói:

“Tôi nói muốn đi đến điện Quan Âm khi nào chứ?”

Hạ Tu Ngôn liếc cô hỏi lại:

“Vậy cô cũng ở hướng đó à?”

Thu Hân Nhiên lại nghẹn họng. Hạ Tu Ngôn cười khẽ một tiếng, cất bước đi dọc theo hành lang dẫn lên núi. Đạo sĩ nhỏ vẫn đứng nguyên lại chỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi theo.

“Hôm nay sao tôi chẳng thấy Cao thị vệ đâu vậy ạ?”

“Hôm nay ở trong chùa trừ chúng tăng nhân thì tất cả thủ vệ đều là người trong cung.”

Thu Hân Nhiên đi phía sau, vừa giẫm lên cái bóng của Hạ Tu Ngôn vừa nói chuyện phiếm:

“Hôm nay là lần đầu tôi nhìn thấy Thế tử mặc trang phục màu đen, trông rất khác ngày thường, rất anh tuấn và uy vũ.

Hạ Tu Ngôn dừng bước, chợt nhớ đến trong tiệc giao thừa năm ngoái, Lý Hàm Như cũng đã từng nói muốn gả cho một ‘anh hùng anh tuấn uy vũ’. Cậu quay đầu nhìn cô gái đi ở sau lưng đang mải miết giẫm lên cái bóng của cậu và suýt chút nữa đâm sầm vào người của cậu. Nhìn nàng ngơ ngác ngẩng đầu, Hạ Tu Ngôn biết câu nói vừa rồi của nàng chỉ là lời khen vu vơ mà thôi, không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy bực bội vì tình cảnh hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thế này.

“Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy Tư thần mặc trang phục màu trắng.”

Đúng là Thu Hân Nhiên không bao giờ mặc trang phục màu trắng. Hôm nay đến lễ cúng nên nàng mới thay đồ trắng. Thấy Hạ Tu Ngôn vui giận thất thường đang đứng trên bậc thang nhìn mình, nàng cho rằng hẳn cậu cũng sẽ đáp lại lời khen ban nãy của mình, nào ngờ cậu lại mở miệng nói:

“Nhưng cô mặc trang phục này không đẹp chút nào.”

Thu Hân Nhiên cứng họng một thoáng, thầm nghĩ bụng sao lúc dùng bữa tối nàng lại cảm thấy Hạ Tu Ngôn chỉ là không giỏi khen ngợi người khác? Rõ ràng là ngay cả một câu tiếng người thì Hạ Tu Ngôn cũng không nói được!

Qua một hồi lâu nàng mới thốt lên được một câu:

“Thế tử quả là người thẳng thắn…”

Hai người sánh bước đi tiếp, chẳng mấy chốc đã đến gần điện Quan Âm, từ đằng xa đã có thể thấy cung nữ Tiểu Tùng đứng chờ ở đó. Cũng không biết Tiểu Tùng đã đứng chờ bao lâu, cô nàng đi tới đi lui có vẻ khá lo lắng. Tiểu Tùng ngẩng đầu lên thấy Thu Hân Nhiên đến thì thở ra một hơi, chạy lên trước vài bước nghênh đón, nào ngờ mới đến gần lại kinh ngạc phát hiện còn một người khác đi theo sau Thu Hân Nhiên.

“Hạ… Kính chào Hạ thế tử.”

Tiểu Tùng hoảng hốt khom người hành lễ. Hạ Tu Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Tùng nhận ra đó là cung nữ giả vờ đánh rơi khăn tay ở nhà ăn lúc tối, không khỏi nhìn sang Thu Hân Nhiên.

Thu Hân Nhiên vội giải thích:

“Thế tử đang định trở về phòng nghỉ ngơi, vừa vặn đi cùng đường với tôi.”

Hạ Tu Ngôn nghe được ý bóng gió tiễn khách trong lời nói của nàng. Cậu cũng không muốn xen vào chuyện của nàng nên chỉ cười nhạt quay đầu muốn đi khỏi đó. Ngay lúc này, bỗng dưng hàng loạt tiếng bước chân vang lên. Tối nay Tiểu Tùng lén trốn ra gặp Thu Hân Nhiên, trong lòng luôn lo sợ bị người phát hiện, nào ngờ lại gặp bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Tùng kinh hãi, cũng không biết lấy can đảm ở đâu, cô kéo ống tay áo Thu Hân Nhiên rồi đẩy nàng vào điện Quan Âm, nói:

“Xin ngài lánh tạm vào trong điện Quan Âm một chút, tôi đi xem bên kia thế nào.”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thu Hân Nhiên còn chưa kịp nói câu nào đã bị Tiểu Tùng đẩy vào điện Quan Âm, ngay cả Hạ Tu Ngôn đứng bên cạnh cũng đi theo vào. Hai người vừa vào phòng thì nghe một giọng nữ dịu dàng ở bên ngoài vang lên:

“Tiểu Tùng? Sao em lại ở đây?”

Thu Hân Nhiên nghe giọng nói này quen quen, dường như đã nghe ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó là ai. Nàng ngước nhìn người bên cạnh theo bản năng. Hạ Tu Ngôn lúc này vẫn bình thản như thường, chú ý đến ánh mắt của nàng thì im lặng ra hiệu bằng khẩu hình miệng:

“Từ Tần.”

Quả nhiên ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng của Tiểu Tùng đáp lại:

“Em đến đây lấy nước để nương nương rửa mặt.”

Giọng nói của Tiểu Tùng hơi run rẩy vì khẩn trương, nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện ra nhưng Từ Tần có vẻ không để tâm lắm, chỉ lên tiếng trả lời:

“Lâu rồi chưa ra khỏi Hoàng cung, chị muốn ngồi một mình ở đây hóng gió một lúc, em đi về trước đi.”

Từ Tần thích yên tĩnh, thường hay đi dạo một mình ở Ngự hoa viên nên chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái nhưng Tiểu Tùng vừa nghĩ đến trong điện Quan Âm còn có hai người Thu Hân Nhiên thì vội vàng nói:

“Nhưng ở ngoài cung không thể so với trong cung được, hơn nữa đêm càng khuya sương càng dày nặng, hay vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Từ trước đến giờ, Từ Tần rất dễ tính hay nghe lời khuyên lơn, nhưng không hiểu sao hôm nay nàng ta lại tỏ ra khá khó chịu, nói:

“Trong chùa đều có thủ vệ canh phòng, có gì không an toàn? Ta muốn ngồi dưới ánh trăng ngắm cảnh đấy, sao nào?”

Hạ Tu Ngôn dường như không kiên nhẫn nghe đôi chủ tớ bên ngoài nói chuyện, cúi đầu hỏi người bên cạnh:

“Rốt cuộc đêm nay là thế nào?”

Thu Hân Nhiên nghe Tiểu Tùng ở bên ngoài đang cố gắng khuyên Từ Tần đi về nghỉ ngơi, suy nghĩ mỗi thoáng rồi đẩy thiếu niên áo đen đi vòng ra sau tượng phật, nhỏ giọng kể tóm lược mọi chuyện cho cậu biết. Đương nhiên nàng giấu nhẹm đi chuyện Tiểu Tùng trộm trang sức của Từ Tần, chỉ nói vì thấy thương cảm cho Tiểu Tùng nên đã đồng ý cho mượn tiền mà thôi.

“Cô cũng có thiện tâm nhỉ.”

Thu Hân Nhiên nghe cậu khẽ cười khẩy một tiếng, đoán chừng cậu sẽ nói tiếp là “chớ xen vào chuyện của người khác” hoặc là “trong cung cấm cung nhân trao nhận riêng”, nhưng thiếu niên chỉ mím môi không nói thêm gì nữa.

Chẳng biết bên ngoài đã yên tĩnh lại từ khi nào, cũng không biết tình hình ra sao. Thu Hân Nhiên nghiêng tai lắng nghe một hồi không nghe được gì, đang định lặng lẽ ra bên ngoài nhìn một chút thì người bên cạnh kéo cổ tay của nàng lại, nói khẽ:

“Chờ một chút.”

Vẻ mặt của Hạ Tu Ngôn nghiêm túc, nói:

“Lại có người đến.”

Cậu vừa dứt lời thì bên ngoài lại có một giọng nữ khác vang lên:

“Sao Từ Tần lại ở nơi này?”

Lần này Thu Hân Nhiên nhận ra được giọng bên ngoài là của Thục Phi.

Đêm nay quả là náo nhiệt, sao ai nấy cũng đều chạy đến điện Quan Âm vắng vẻ ở sau núi vậy?

Thu Hân Nhiên nghe tiếng đáp lời nhỏ nhẹ của Từ Tần ở bên ngoài vang lên:

“Đêm đã khuya sao Thục phi nương nương cũng tới nơi này?”

“Lời này ta nên hỏi Từ Tần mới phải, đang đêm khuya khoắt sao cô lại đến đây một mình?”

“Tần thiếp… Tần thiếp ở gần nơi này, lại khó được dịp xuất cung nên mới đến đây đi dạo một lát.”

“Ta nhìn có vẻ không phải như thế.”

Thục phi cười lạnh nói tiếp:

“Chỉ sợ Từ Tần ngồi nơi này là đang chờ đợi người nào đó nhỉ?”

Từ Tần giật thót, hỏi:

“Nương nương nói vậy là có ý gì?”

“Bổn cung cố ý đến thông báo cho cô hay, đêm nay người cô chờ sẽ không tới.”

Trong nháy mắt Từ Tần hiểu ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hỏi:

“Tờ giấy kia là người để lại?”

Thục phi cười khẩy khinh thường nhiều lời với nàng ta, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh:

“Bắt con đàn bà ti tiện này lại cho ta!”

Từ Tần chưa kịp hét lên đã bị người ta bịt miệng lại, sau đó tiếng la kinh hoảng của Tiểu Tùng cũng vang lên:

“Mấy người… mấy người đang làm gì vậy? Nương nương…”

Thu Hân Nhiên giật mình, chưa kịp phản ứng gì đã bị Hạ Tu Ngôn kéo đi, hai người khom mình trốn phía sau lưng tượng phật.

Trong điện Quan Âm có một bức tượng Phật bà ngàn tay cao tầm một người trưởng thành, phía sau bức tượng là một hõm tường đủ cho một người trưởng thành đứng. Thu Hân Nhiên có vóc dáng khá cao, Hạ Tu Ngôn còn cao hơn nàng nên hai người đành phải khom mình cùng nhau nép sau bức tượng phật, có thể nói đây là nương nhờ Phật bà Quan Âm ngàn tay ngàn mắt che mắt người khác.

Bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng lôi kéo, cuối cùng Tiểu Tùng cũng bị người ta bịt miệng lại. Cửa chính của điện Quan Âm bị người đá văng, tiếp theo là tiếng quần áo sột soạt như bị kéo lê trên đất và tiếng vật nặng bị ném xuống đất. Sau cùng là cửa điện Quan Âm bị người ta đóng lại từ bên trong.

Lúc này giọng nói của Thục phi vang lên rõ mồm một bên tai, mọi người ở trong điện đều có thể nghe thấy:

“Ra tay.”

– Hết chương 33 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play