Sau khi vị khách nữ nọ rời đi, Hạ Tu Ngôn chẳng thèm vén áo lên mà cứ thế ngồi xuống. Thu Hân Nhiên kinh ngạc, hỏi:
“Công tử bỏ quên cái gì sao?”
Hạ Tu Ngôn liếc nàng, nói:
“Tôi chỉ hỏi thăm một số chuyện mà thôi.”
‘Y xem mình thành thám báo từ lúc nào thế?’ Nàng âm thầm thở dài ở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đạm nhiên, đáp lời:
“Nếu bần đạo biết sẽ bẩm báo cho công tử hay.”
Hạ Tu Ngôn chậm rãi nói:
“Cô biết quan viên trong triều cần tuân thủ quy định gì hay không?”
Thu Hân Nhiên sửng sốt, ngay lập tức cười nói:
“Công tử đang nói gì bần đạo nghe không hiểu.”
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Hạ Tu Ngôn, sống lưng của Thu Hân Nhiên dần dần lạnh buốt. Thấy cậu bỗng nhiên vươn tay ra, nàng ngửa người ra sau theo bản năng, nào ngờ Hạ Tu Ngôn lại nắm lấy cổ tay của nàng, một tay khác nhanh nhẹn tháo mạng che mặt nàng đang đeo.
Thu Hân Nhiên thừ người ra như phỗng. Nàng trợn mắt há mồm nhìn cậu. Nàng có chết cũng không nghĩ cậu có thể làm như vậy, đây khác gì hành vi phóng đãng của mấy tên khốn khiếp!
Hạ Tu Ngôn vẫn cầm tay nàng, nhẹ nhàng cười nói:
“Bây giờ Thu Tư thần đã hiểu chưa?”
Tướng mạo của cậu vốn phong lưu bạc tình, lại thêm đôi mắt phượng hơi xếch kia khi cười lên mang lại cho người ta cảm giác rằng hành động của cậu vốn là trời sinh vô tâm, vậy nên sẽ dễ dàng bỏ qua sự ngả ngớn của cậu.
Thu Hân Nhiên hai mắt trợn tròn hỏi: “Thế tử làm gì vậy?”
Bây giờ Hạ Tu Ngôn đã thấy được nét mặt của nàng, nàng khẽ cắn môi làm nó đỏ ửng tựa như tô son, đôi mày nhíu lại, cả gương mặt đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay tức giận. Cậu nhìn nàng đến sững người. Thu Hân Nhiên giật tay ra khỏi tay của cậu, vội vàng mang lại mạn che mặt, nổi giận đùng đùng nhìn lại.
“Cô tức giận cái gì?”
Hạ Tu Ngôn hoàn hồn, bình tĩnh nói:
“Cô giả vờ làm thầy bói lừa lấy ngọc bội của tôi, bây giờ tôi phát hiện được thì người nên tức giận là tôi mới đúng.”
Thu Hân Nhiên hổn hển nói:
“Tôi lừa ngài lúc nào? Ngọc bội kia là thù lao mà ngài đã cho tôi vì tôi cung cấp tin tức cho ngài.”
“Vậy cô trả ngọc bội lại đây cho tôi.”
Hạ Tu Ngôn xoè tay trước mặt nàng nói. Thấy Thu Hân Nhiên trừng mắt nhìn lại, cậu cười khẽ nói:
“Cô là Tư thần quan, lại bày quán ở đây coi bói là có ý gì?”
Thu Hân Nhiên không vui, quay đầu đi đáp lời:
“Ngài luôn tự cho mình là đúng rồi ép bức và bắt nạt tôi như vậy vui lắm sao.”
“Sao lại không vui?”
Hạ Tu Ngôn sửa ống tay áo nói:
“Nếu quan viên của Bộ Lễ gặp cô ở đây, cô sẽ giải thích thế nào?”
Thu Hân Nhiên vừa định giải thích thấy một vị đạo sĩ đi từ xa đến gần, nàng quay người lên tiếng chào:
“Trương Đạo trưởng, ngài đã về rồi đấy à?”
“Đạo hữu đã hẹn với bần đạo đến giờ Thân thì đương nhiên bần đạo sẽ quay lại đúng giờ.”
Đạo sĩ họ Trương vừa nói, vừa ngồi xuống trước sạp hàng hỏi:
“Đạo hữu đang xem bói cho vị khách này sao?”
“Không đâu, vị khách này không đến xem bói.”
Thu Hân Nhiên cười híp mắt, lấy mấy đồng tiền từ trong tay áo giao cho đạo sĩ kia:
“Lúc đầu bần đạo đã giao hẹn là một canh giờ mười văn tiền, đây là hai mươi văn, mời Trương Đạo trưởng đếm lại đi.”
Đạo sĩ kia nhận tiền, cảm thán:
“Đạo hữu đúng là người không tầm thường, chỉ hai canh giờ đã kiếm được tận hai mươi văn.”
Đạo sĩ họ Trương này vốn là thầy bói ở chợ Đông trong thành.
Hôm nay nhân dịp Tết Thượng Tỵ nên bày quán kiếm chút tiền, ai ngờ lại có người rơi xuống sông, từ khi quan binh đến trấn giữ ở bờ sông thì chẳng còn mấy ai qua lại nữa. Đang buồn chán thu dọn sạp hàng thì vị thiếu nữ này đến muốn thuê sạp hàng của ông. Nếu không có việc bất ngờ gì, một buổi chiều sẽ kiếm được tầm hai mươi văn, nhưng hôm nay như vậy, sợ rằng làm ăn chẳng được gì nên đồng ý cho nàng thuê sạp xem bói.
Đạo sĩ đếm tiền xong, tốt bụng hỏi:
“Trừ đi tiền thuê sạp này, đạo hữu vẫn còn đủ tiền thuê xe đi về chứ?”
“Cũng vừa đủ.”
Thu Hân Nhiên cười híp mắt cười nói lời cảm ơn:
“Hôm nay cám ơn đạo trưởng rất nhiều.”
“Sao nói vậy chứ.”
Đạo sĩ họ Trương vuốt râu, nói:
“Đều là đệ tử Đạo môn cả không cần khách sáo như thế.”
Thu Hân Nhiên cùng Hạ Tu Ngôn rời khỏi sạp hàng xem bói, sóng vai đi về phía lầu Tuý Xuân. Trải qua sự việc vừa rồi, Thu Hân Nhiên im lặng suốt cả đoạn đường. Hạ Tu Ngôn bỗng lên tiếng hỏi:
“Nguyên Áp Tức đi đâu rồi?”
“Lúc bờ sông xảy ra chuyện, Nguyên Chu đã đi về trước rồi.”
Thu Hân Nhiên đáp lời xong chợt nhận ra điều gì, hỏi lại:
“Sao thế tử biết Nguyên Chu cũng đến đây?”
Hạ Tu Ngôn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ rũ mắt xuống hỏi ngược lại:
“Thu Tư thần có dự tính gì?”
Lúc hai người đi đến lầu Tuý Xuân thấy xe ngựa đón Hạ Tu Ngôn đã tới. Thu Hân Nhiên đứng nhìn cậu lên xe ngựa, thấy Hạ Tu Ngôn vén rèm xe, hỏi:
“Cô muốn đi nhờ xe không?”
Hai mắt Thu Hân Nhiên toả sáng, chần chừ nói:
“Chuyện này…”
Thường thì những lúc thế này nên khách sáo vài câu sau đó mới đồng ý, nàng đang nghĩ nên tỏ vẻ thế nào cho phải, người trong xe đã buông rèm xuống nói vọng ra:
“Có lên hay không thì cô mau quyết định đi.”
Thuê xe ngựa cũng cần tiền, bây giờ có thể tiết kiệm sao lại không đi nhờ chứ? Thu Hân Nhiên nghĩ ngợi một hồi rồi nhanh nhẹn trèo lên xe.
Chiếc xe ngựa này nhìn từ bên ngoài thì chẳng có gì đặc biệt, vào trong buồng xe mới thấy nó vô cùng thoải mái. Buồng xe đã được xông hương, ở giữa đặt một cái sập, trên đó có một cái bàn cùng với nước trà và điểm tâm. Thu Hân Nhiên sờ cái đệm đang ngồi, chẳng biết bên trong là gì, vừa nhẵn nhụi lại vừa êm ái.
Hạ Tu Ngôn có tuổi thơ khá đối lập. Lúc nhỏ, cậu được công chúa bảo bọc, nuôi dưỡng thành một công tử hoàng gia cao quý, nhưng từ khi đến Hoán Châu vào quân doanh ăn gió nằm sương, cậu chẳng còn quá để ý những thứ sang trọng, xa hoa như trước nữa.
Vẫn còn một quãng đường nữa mới đến đệ trạch Công chúa, Hạ Tu Ngôn đọc sách giết thời gian. Thu Hân Nhiên ăn một khối bánh ngọt, nhận ra đó là bánh xốp hoa đào của lầu Quy Hương có giá tới hai mươi lượng bạc một hộp. Nàng tò mò hỏi:
“Mỗi tháng Hạ Tướng quân sẽ gửi tiền sinh hoạt cho ngài sao?”
“Tôi không thiếu tiền sinh hoạt.”
Thu Hân Nhiên nghẹn lời không nói tiếp được, cảm thấy mình đúng là tự rước lấy nhục.
Thấy nàng mãi không nói thêm gì, Hạ Tu Ngôn lên tiếng nói:
“Cô vừa xem bói cho cô nương nhà ai vậy? Xem chừng nàng ta cũng khá hào phóng.”
Thu Hân Nhiên nhớ đến thu nhập của ngày hôm nay, lén sờ túi tiền bên hông, vui vẻ nói:
“Là cô con gái rượu của Hàn thượng thư. Thật là một cô gái ngây thơ, đáng yêu.”
“Cô biết thân phận của nàng ta sao?”
Ánh mắt của Hạ Tu Ngôn rời khỏi trang sách khiến cho còi báo động trong lòng của Thu Hân Nhiên bật liên hồi, nàng nhìn khuôn mặt như cười như không của cậu mới biết mình bị cậu gài bẫy, nhưng lúc này nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói:
“Cũng là tôi vô tình tính ra được.”
Hạ Tu Ngôn lại nhìn trang sách trên tay, lên tiếng châm chọc:
“Cô còn có thể tính ra người trong lòng nàng ta là một vị thế tử có thân thể ốm yếu, phụ mẫu lại có một người đã về cõi tiên. Quả thật là tính toán như thần.”
Thu Hân Nhiên ngượng ngùng đáp:
“Tôi chỉ nói đúng những gì trên quẻ xăm ứng mà thôi, thế tử chớ nhạy cảm như thế.”
“Tôi nhạy cảm cái gì?”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nói:
“Cô cũng đã nói người này không có duyên với nàng ta đấy thôi.”
Thu Hân Nhiên ngậm miệng không dám đáp lời, lại nghe cậu nói tiếp:
“Chẳng qua, tôi thật sự rất tò mò không biết nhân duyên của vị thế tử kia là người nào đấy?”
Thu Hân Nhiên nghiêm túc đáp:
“Vậy phải gặp mặt vị thế tử ấy một lần mới biết được.”
Nghe nàng nói vậy, Hạ Tu Ngôn khẽ bật cười, không làm khó nàng nữa. Thấy Hạ Tu Ngôn không nói thêm lời nào, Thu Hân Nhiên lại không kìm được lòng hiếu kỳ của mình. Đôi mắt của nàng xoay chuyển, tựa như vô tình hỏi:
“À thế tử nhận ra tôi từ lúc nào thế?”
Hạ Tu Ngôn không ngẩng đầu lên, đáp:
“Từ lúc cô đặt điều nói bậy trước mặt tôi.”
Trong phút chốc Thu Hân Nhiên nghẹn lời chẳng nói được gì, nhưng nàng vẫn cố gắng đáp lại:
“Vậy thế tử có tin mấy lời nói bậy kia của tôi không?”
Người đối diện liếc mắt nhìn đôi giày của nàng, trên đôi giày màu vàng đó còn dính một ít bùn đất màu xám, nếu cẩn thận quan sát còn có thể thấy một ít máu đỏ sẫm dính trên đó.
“Cô còn nhớ rõ lúc ở Hành cung tôi đã nói gì với cô chứ?”
Thu Hân Nhiên không hiểu tại sao cậu lại đổi đề tài một cách đột ngột như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại rồi hỏi dò:
“Thế tử nói nếu tôi cứ giữ tính khôn vặt sẽ chết sớm thôi.”
“Không tệ.”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng tựa như muốn nói trẻ nhỏ dễ dạy, cậu nói tiếp:
“Vậy hôm nay tôi sẽ dạy cô thêm một câu, đó là người thích xen vào chuyện của người khác thì cũng sẽ chết sớm.”
Thu Hân Nhiên hoảng sợ, hiểu ra cậu đã biết mọi việc nàng nói với cậu lúc đó nhưng cuối cùng cậu có giúp đỡ người kia hay không thì nàng không nắm chắc. ‘Thôi, kệ đi, người mà đám Đạt Việt muốn bắt là Hạ Tu Ngôn, kẻ chủ mưu bị điều tra ra là người nhà họ Chương, nàng chỉ là người vô tội bị liên luỵ vào thì có quan hệ gì chứ?’ Nàng lắc đầu, thấy mình quả thực đang tự chuốc lấy nhục.
Xe ngựa đã về đến đệ trạch của Công chúa, bác Lưu đã đứng ở ngoài cửa chờ từ sớm, thấy Hạ Tu Ngôn an toàn đi từ trên xe xuống mới nhẹ nhõm nói:
“Cậu đã về rồi, tôi nghe Cao Dương nhắn rằng nhanh chóng đưa xe đến lầu Tuý Xuân, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì…”
Ông chưa nói hết câu lại thấy một người khác vén rèm lên, nhô đầu ra lên tiếng chào hỏi với mình. Bác Lưu giật mình sững người một lúc mới nhận ra đó là ai, cười nói:
“Ôi trời, Thu Tư thần đấy à?”
“Bác Lưu không nhận ra cháu hả?”
“Thu Tư thần ăn vận thế này tôi nhận không ra đấy.”
Bác Lưu cười hỏi:
“Thu Tư thần sao lại đi cùng với công tử nhà tôi thế? Hôm nay Cô ở lại cùng dùng cơm với chúng tôi nhé?”
Giờ này cũng sắp đến giờ cơm, Thu Hân Nhiên nhớ đến cơm canh của thím Trương bất giác liếm môi, cảm thấy ở đệ trạch này, ngoại trừ vị thế tử trước mặt ra, còn lại cái gì cũng tốt. Bác Lưu tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, cười ha hả nói với người bên cạnh:
“Chẳng mấy khi có khách đến chơi, công tử thấy sao?”
Một người ngồi trên xe ngựa và một người đứng dưới xe ngựa nhìn sang Hạ Tu Ngôn, cậu cũng nhìn lại họ, hơi nhếch môi cười nói:
“Thu Tư thần là người bận rộn, chúng ta không nên làm phiền cô ấy.”
Nói xong cậu cứ thế đi thẳng vào trong không thèm quay đầu lại. Bác Lưu không thể giữ Thu Hân Nhiên lại ăn cơm nên hơi tiếc nuối. Ông nhìn theo xe ngựa đi về hướng hoàng cung mới lưu luyến đóng cửa.
Hạ Tu Ngôn không trở về phòng mà ngồi đọc sách ở trước sảnh chờ dùng cơm, nghe được bác Lưu và thím Trương đang to nhỏ trò chuyện.
“… Sao thế tử và Thu Tư thần lại cùng nhau về vậy?”
“Chắc hai người họ tình cờ gặp mặt.”
“Đã vậy sao không giữ cô ấy lại dùng cơm?”
“Tôi cũng chẳng biết đám thanh niên trẻ tuổi nghĩ gì nữa. Có lẽ do Thu Tư thần hôm nay mặc trang phục nữ, chỉ mời một mình cô ấy chắc thế tử không tự nhiên…”
“Ôi, tôi chưa thấy Thu Tư thần mặc váy đâu.”
Thím Trương cười nói:
“Nhìn dáng vẻ thanh thoát của cô ấy, chắc mặc váy vào hẳn sẽ đẹp lắm nhỉ.”
Bác Lưu cũng cười đáp:
“Đẹp lắm. Tôi thấy cô ấy đứng cùng với công tử nhà chúng ta trông rất đẹp đôi.”
Hạ Tu Ngôn ngồi trong sảnh đang lật sang một trang sách mới nghe vậy thì nắm tay lại đưa lên che miệng ho nhẹ một tiếng. Cả sảnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Một lúc sau bác Lưu đi vòng qua tấm bình phong đến trước mặt của cậu, chắp tay cười nói:
“Cơm canh đã chuẩn bị xong rồi, tôi đang tính đi thỉnh cậu dùng cơm, không biết cậu đang ngồi đây.”
Hạ Tu Ngôn buông sách trên tay xuống, không nói gì chỉ gật đầu rồi đi ra trước dùng cơm.
Đêm đó, Hạ Tu Ngôn đã nằm mơ. Trong giấc mơ, sương khói mờ ảo, có người nào đó đứng ở sau bịt kín mắt của cậu lại, khi cậu bắt được tay của người đó thì nhìn thấy người đó đeo mạn che mặt chỉ để lộ ra một cặp mắt hoa đào cong cong như đang cười với mình. Cậu vươn tay tháo mạng che mặt của nàng, đôi mắt cười cong cong thành vành trăng non kia tròn xoe. Cậu khẽ dùng sức nắm chặt cổ tay của nàng, thiếu nữ kia ngượng ngùng nhìn lại cậu, đôi mắt long lanh như hàm ý xuân, nàng cắn nhẹ bờ môi và chậm rãi nhích đến gần…
Hạ Tu Ngôn mở mắt, choàng tỉnh dậy. Ban đêm trời hơi oi bức nên cửa sổ phòng ngủ của cậu không đóng kín, gió đêm lạnh lẽo lùa vào khe cửa khiến cậu thanh tỉnh hơn. Nhớ đến đôi mắt hoa đào trong mộng kia cậu không nhịn được nắm chặt tay, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Hạ Tu Ngôn lại nằm xuống nhưng cứ trở mình trằn trọc chẳng thể nào ngủ ngon giấc.
– Hết chương 28 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT