Tối hôm qua, bệnh tình Đường Duật đột ngột diễn biến nặng, quả thực dọa Trần Tử Huyên và cả mấy người Lê Hướng Bắc sợ một trận.

Mặt trời nhô lên, ánh ban mai chiếu xuống khắp nơi, mọi việc đều quay về quỹ đạo, lý trí trở lại, Lê Hướng Bắc chột dạ giải thích: “Đường Duật chỉ bị thương ngoài da, chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm với ngoại thương. Không hiểu tại sao anh ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng như thế.” Cũng may, tối hôm qua, sau khi Đường Duật được đưa vào phòng cấp cứu đã khôi phục bình thường, anh ta không cần phải làm phẫu thuật, ba tiếng ngắn ngủi trôi qua, tim anh ta đã đập trở lại bình thường, các chỉ số khác cũng phục hồi, đến các bác sĩ cũng đều kinh ngạc, không thể tin nổi.

“Tôi thừa nhận, chúng tôi quá kích động.” Trải qua một đêm, Lê Hướng Bắc đã bình tĩnh lại, ban ngày tư duy cũng rõ ràng hơn, anh ta chứng kiến bệnh tình Đường Duật nguy kịch, suýt nữa thì bỏ mạng, quả thực hơi hối hận, đang tự kiểm điểm.

Anh ta cũng chỉ muốn biết đầu đuôi sự việc, không máu lạnh đến mức muốn cả mạng của Đường Duật.

Trần Tử Huyên lạnh mặt nhìn anh ta, không có cảm xúc gì cả, chẳng quan tâm.

Bây giờ, chỉ có hai người bọn họ trông giữ ngoài phòng bệnh của Đường Duật, Lê Hướng Bắc biết cô rất tức giận, lần nào có chuyện gì liên quan tới Đường Duật, Trần Tử Huyên đều không chút do dự đứng về phía Đường Duật. Lê Hướng Bắc thấy cô chưa chịu để ý tới mình, tính khí thiếu gia của anh ta nổi lên, không kiên nhẫn nữa, tự giễu một câu: “Đường Duật là bên yếu đuối, tôi và Nguyễn Chi Vũ là cường hào ác bá, được chưa!”

Cửa thang máy mở ra, một bóng người hùng hổ chạy tới, Lê Hướng Bắc nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, quay người lại theo bản năng, Mạc Cao nổi giận đùng đùng, mắng mỏ: “Mấy người cứ tự cho mình là cậu ấm nhà giàu, con mẹ nó, mày không có cha dạy dỗ, mày chẳng là cái thá gì hết!” Mạc Cao tức giận, đấm một phát lên sống mũi Lê Hướng Bắc.

“A…” Lê Hướng Bắc bị đau kêu lên một tiếng, thấy rõ người trước mặt, mới không đánh lại.

Anh ta bịt mũi bị chảy máu, đau đến mức mắng người: “Chú có bệnh hả?”

Mạc Cao là chú họ của Đường Duật, Lê Hướng Bắc nhận ra ông ta, nhưng Mạc Cao tự nhiên lại đánh người, mẹ kiếp, bệnh thần kinh à!

“Bởi vì hành vi của Đường Duật vô cùng kỳ quái, khó hiểu, chúng tôi mới nghi ngờ anh ta.”

“Mấy người mới nghi ngờ mà đã đánh cháu tôi thành như vậy hả! Lê Hướng Bắc, cậu to gan lắm, nếu mấy người mà rơi vào tay tôi, thế sự luân thường, không biết khi nào mấy người sẽ gặp xui xẻo đâu!” Mạc Cao coi Lê Hướng Bắc như kẻ thù, hung hăng chửi mắng.

“Không phải đâu.” Trần Tử Huyên không muốn bọn họ gây lộn ở ngoài phòng bệnh, kéo Mạc Cao lại: “Lúc bọn họ tìm thấy Đường Duật, cậu ấy đã bị thương thành thế này rồi.”

Mạc Cao quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, cười nhạo: “Cô tin bọn họ được sao, đám công tử bột như bọn họ, từ nhỏ đến lớn đều cao cao tại thượng, chỉ tay năm ngón.”

“Đường Duật ở một nơi tôi rất quen thuộc, tôi đã sai người đi tìm hiểu, ở căn nhà trọ của Đường Duật, trước bọn họ thì không có ai bước vào đó hết.” Mạc Cao vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt Lê Hướng Bắc: “Mấy người này ỷ thế hiếp người, lũ cẩu tạp…”

Mặt Trần Tử Huyên cứng đờ, nhanh chóng nhìn về phía Lê Hướng Bắc: “Các người nói dối sao?”

Lê Hướng Bắc bực tức gào lên với bọn họ: “Con mẹ nó, tôi thề với trời, chúng tôi không đánh Đường Duật, Trần Tử Huyên, sao cô vẫn không tin bọn tôi chứ!”

Mạc Cao nghe vậy, cười khẩy: “Vậy vào hỏi Đường Duật đi.”

“Không phải chúng tôi đánh!” Lê Hướng Bắc tức giận, sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói. Vậy ai mới là người nói dối?

Có lẽ do suốt một đêm không nghỉ, đầu óc Trần Tử Huyên trống rỗng, rất rối loạn.

“Đừng ầm ĩ nữa.” Cô thấp giọng quát lên, Mạc Cao và Lê Hướng Bắc cũng không muốn cãi nhau, hai người nhìn nhau một cái, vô cùng chán ghét đối phương,

“Người nhà họ Đường không tới sao?” Trần Tử Huyên nhìn cửa phòng bệnh trước mặt, chợt nhớ ra tối hôm qua nghe bác sĩ nói, muốn liên hệ với người nhà để ký giấy thông báo tình hình nguy kịch.

Đây là một chuyện vô cùng buồn cười: “Người nhà họ Đường à, bọn họ nhận được điện thoại, tất cả đều làm bộ không biết, ước gì Đường Duật chết luôn trên bàn phẫu thuật, bớt một người chia gia sản.” Mạc Cao nghiến răng nghiến lợi cười khẩy, tình thân lạnh lùng cỡ nào chứ, trong mắt bọn họ chỉ có tiền mà thôi.

Trần Tử Huyên đã sớm biết, trong thế giới của Đường Duật, chỉ có một mình anh ta mà thôi.

Từ khi anh ta ra đời, không có ai bảo bọc anh ta, vì vậy anh ta không hiểu tình cảm, không biết đối nhân xử thế.

Trần Tử Huyên cúi đầu xuống, tâm tư nặng trĩu.

“Cô mau về nhà họ Nguyễn đi.” Mạc Cao nhìn cô, lạnh nhạt căn dặn: “Tôi hỏi thăm được, cô sống rất tốt ở nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn cũng rất thương cô, mấy gia tộc hào môn đó kị nhất là lời đàm tiếu.” Mạc Cao đẩy cô một cái, ngữ khí đầy vẻ lạnh lùng.

Ông ta quả thực hi vọng Trần Tử Huyên sống không tốt ở nhà họ Nguyễn, như vậy bọn họ mới có cớ đến gần cô hơn một chút, trên thực tế thì cô là con dâu nhà họ Nguyễn, mà từ trước tới nay ông ta luôn bất hòa với nhà họ Nguyễn.

“Đi đi, đây không phải là nơi cô phải trông giữ, cô không nên ở lại đây.” Mạc Cao bước vào phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái, nhanh chóng khóa trái cửa lại.

Hành lang vắng vẻ vang vọng những lời Mạc Cao nói, cô là người nhà họ Nguyễn, không nên ở lại đây.

“Trần Tử Huyên, cô về đi.” Lê Hướng Bắc cũng giục cô rời khỏi đây, sắc mặt Trần Tử Huyên tái nhợt, quay đầu lại, Lê Hướng Bắc trừng mắt về phía cánh cửa bị khóa trái, tức giận tự lẩm bẩm: “Tôi đợi tên khốn Mạc Cao đi ra, hỏi Đường Duật cho rõ ràng… Ông đây không muốn đội cái rồi này mãi đâu.”

Trần Tử Huyên không kiên trì nữa, cô không phải bác sĩ, cô không giúp được Đường Duật, mà anh ta đã bắt đầu hồi phục rồi, cô cũng không cần phải lo lắng tới những gì đồng tiền cổ kia nói nữa.

Cô mơ mơ màng màng đi đến đại sảnh bệnh viện, cùng những người khác đi ra khỏi thang máy, ra khỏi đại sảnh, ánh mặt trời chói chang khiến cô phải giơ tay lên che, thức suốt hai đêm liền, tâm sự trùng trùng, tinh thần của cô vô cùng tồi tệ.

“Trông cô cứ như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên phía bên tay phải cô.

Trần Tử Huyên không có biểu cảm gì, xoay người lại, Lucy đưa cho cô một cốc cà phê đen.

Mùi cà phê thơm phức, đánh thẳng vào khứu giác: “Cô cần nâng cao tinh thần, cô mà té xỉu, tôi không muốn phải cõng cô đâu.”

Trần Tử Huyên cầm lấy cốc cà phê được đưa tới trước mặt mình, nói: “Có chuyện gì không?” Bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện với Lucy.

“Tôi nhìn thấy cô cãi nhau với một đồng tiền cổ.” Lucy nói thẳng luôn.

Trần Tử Huyên giật mình nhìn thẳng cô ta, không ngờ Lucy sẽ nhắc đến đồng tiền cổ, cô ta nhìn thấy, chắc có lẽ sẽ cho rằng cô bị thần kinh.

Đồng tiền cổ nói, Đường Duật sẽ chết, nó còn nói vào ngày trăng tròn gì đó. Trần Tử Huyên cho rằng nó nói nhăng nói cuội, cô nói cô sẽ không tin.

Trần Tử Huyên nhấp một ngụm cà phê, nó giúp tâm trạng cô thả lỏng không ít, nhưng mà bây giờ cô vẫn không có tâm trạng thảo luận những chuyện này.

“Tôi quả thực cũng không tin… nhưng mà tôi tò mò.” Ánh mắt Lucy nóng như lửa đốt, muốn dò hỏi tin tức hữu ích từ cô: “Trần Tử Huyên, cô nghe thấy âm thanh kỳ ảo gì ư?” Cô ta có thể thông qua sự thay đổi của Trần Tử Huyên mà suy đoán tâm lý của cô.

“Âm thanh kỳ ảo…” Trần Tử Huyên mỉm cười.

Nụ cười của cô khá cứng nhắc: “Nguyễn Chi Vũ phái cô theo dõi tôi, cô chỉ hỏi chuyện âm thanh kỳ ảo kia, anh ấy sẽ không hài lòng với báo cáo của cô đâu.” Nói xong, cô thẳng tay vứt cốc cà phê vào thùng rác.

Dường như từ trước tới nay, giữa cô và Nguyễn Chi Vũ không tồn tại chút tin tưởng nào, anh luôn muốn phái người điều tra cô, theo dõi cô.

Lucy nhún vai, cô ta không phủ nhận, quả thực chính Nguyễn Chi Vũ bảo cô ta đi theo dõi Trần Tử Huyên.

Trần Tử Huyên xoay người rời đi, Lucy nhướng mày nhìn cô đi về phía bãi đỗ xe, không đi theo nữa, bởi vì đã có người đợi ở bên đó rồi.

“Lên xe.” Nguyễn Chi Vũ đứng cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, hình như anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa chính, khi nhìn thấy cô thì liền lập tức gọi cô lại.

Trần Tử Huyên dừng lại, nhìn anh một giây, không chút do dự, cũng không có lý do từ chối mà đi thẳng về phía anh.

Nguyễn Chi Vũ mở cửa xe ra, ngón tay nhanh chóng dập tắt mẩu thuốc lá, ngồi vào ghế lái, hôm nay anh tự mình lái xe.

Trần Tử Huyên ngồi ghế kế bên anh, nhìn gạt tàn trong xe, đã có bảy, tám mẩu tàn thuốc bị dập, anh không thích hút thuốc lá, chỉ khi Nguyễn Chi Vũ vô cùng buồn bực mới hút, khoảng thời gian cô mang thai, anh dường như cai thuốc rồi. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, đi ra khỏi khu vực đông đúc của bệnh viện.

Nguyễn Chi Vũ thuận miệng hỏi: “Cậu ta tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.” Cô biết anh đang hỏi Đường Duật đã tỉnh lại chưa.

Sau đó, trong xe vô cùng yên tĩnh, hình như không tìm được chủ đề gì để nói nữa.

Xe vẫn tiến về phía trước, tốc độ lái xe của Nguyễn Chi Vũ không nhanh không chậm, bỗng nhiên anh mở miệng hỏi: “Tin tức của Mạc Cao không sai, trước bọn anh, giám sát xung quanh khu vực đó không thấy ai đi vào nhà trọ của cậu ta, trong phòng cũng không tìm được dấu vân tay ngoài mấy người bọn anh.” Vì vậy, Đường Duật bị thương nặng như thế, mấy người bọn họ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được gì.

Mà Nguyễn Chi Vũ cũng không muốn mở miệng bảo cô tin tưởng anh. Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng phía trước, dường như anh lái xe vô cùng tập trung, giọng điệu bình thản: “Ngày mai, em hỏi Đường Duật, tại sao bọn họ lại thành như vậy.”

Đường Duật bình thường sẽ chẳng đế ý đến ai, ngoại trừ Trần Tử Huyên, chỉ có Trần Tử Huyên mới có thể hỏi ra sự thật.

“Em biết rồi.” Cô đáp một tiếng máy móc.

Xe dừng lại ở cổng lớn nhà họ Nguyễn, Nguyễn Chi Vũ, gò má của anh vô cùng tiều tụy, anh vẫn ngồi trên xe, dường như rất mệt mỏi, anh ngả người về phía sau, ngẩng đầu lên, lại châm một điếu thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play