Cô ba bật khóc rồi nói: “Cha, bây giờ ở đây không còn là nhà của con nữa rồi, lâu rồi con mới về nhà một lần đã bị người ta bắt nạt, cô cháu dâu này lại nói con như vậy… Con biết, tất cả mọi người đều khinh thường con…” Khi Trần Tử Huyên hiểu ra câu nói của cô ba thì cô bắt gặp ánh mắt đen và vẻ mặt đang suy nghĩ của ông cụ Nguyễn.

Ánh mắt đó làm cô giật mình, cô vội vàng đứng dậy nói rõ với mọi người: “Cháu, cháu không cố ý mắng…” Cô không cố ý mắng cô ba như thế, cô cũng không hay cãi nhau với người khác.

“Cha, cha cũng nghe thấy cô cháu dâu này nói rồi đấy, người cháu dâu như thế này…” Cô ba nắm bắt cơ hội này để chèn ép Tử Huyên nên bà ta giả vờ tủi thân rồi nói một cách chính xác: “Mặc dù Tử Huyên sinh cho nhà họ Nguyễn chúng ta hai bé sinh đôi, nhưng cha không được chiều cô cháu dâu như vậy nữa, cha nhìn cô cháu dâu này đi, con về nhà cô ta bắt nạt con cũng được, nhưng nếu ở bên ngoài mà xảy ra chuyện này thì sẽ làm ô uế đến danh tiếng của nhà họ Nguyễn chúng ta…” Ông cụ Nguyễn hiểu rõ tính cách của con gái mình, ông ta nghiêm khắc quát một câu: “Danh tiếng gì! Bàn tán là chuyện của người khác, nếu mình thật sự giỏi thì còn sợ người khác nói xấu mình à!” Trong lòng cô ba và Giang Hoa Nhân rất bất mãn, cha không mắng Tử Huyên mà lại mắng bọn họ.

Cô ba không giả vờ oan ức nữa mà giận giữ nói: “Cha, cha càng già đầu óc càng loạn rồi, cô cháu dâu họ Trần này chỉ là một người ngoài, con mới là con gái ruột của cha, con mới là người của nhà họ Nguyễn, làm sao cha cứ bênh vực cho con đàn bà này thế…”

Vẻ mặt ông cụ Nguyễn tối sầm lại, quát một tiếng: “Cô câm mồm lại cho tôi!” Cho dù cô ba bị nuông chiều đến kiêu ngạo thì bây giờ cũng không dám gây chuyện với cha, sau trò cười này thì mọi người giải tán một cách không tình nguyện.

Lúc ông cụ đi qua bên cạnh Trần Tử Huyên, ông lạnh lùng nói một câu: “Khi nói chuyện thì phải có chừng mực.” Cả người Trần Tử Huyên căng thẳng, cô đứng nhìn ông cụ Nguyễn đi xa dần, bóng lưng của ông cụ oai phong thẳng tắp, cô nhìn theo cảm thấy trong lòng hơi buồn bực.

Trần Tử Huyên biết mình đã làm ông cụ thất vọng.

Sau khi cô trở về phòng ngủ, cô ở trong phòng suy nghĩ một lúc xem có phải cô được mọi người chiều chuộng quá nên sinh hư không, nhưng hôm nay cô ba nói những câu khó nghe như vậy nên cô không nhịn được mà nói lại.

Cô gấp chân ngồi trên giường rồi suy nghĩ lung tung.

Lúc quay đầu đột nhiên đôi mắt Trần Tử Huyên sáng lên, cô nhìn tủ ở đầu giường, đây là chỗ Nguyễn Chi Vũ cất đồng xu cổ.

“Chết tiệt, mình biết rồi, nó đang xúi mình làm việc bậy!” Lúc suy nghĩ, đột nhiên Trần Tử Huyên hiểu ra, vẻ mặt cô dần trở lên tức giận, cô cảm giác mình bị đồng xu cổ lừa gạt.

Sắc mặt Trần Tử Huyên tràn đầy vẻ tức giận, cô nhặt đồng xu cổ nên và ném xuống sàn nhà: “Là mày hại tao, tại mày mà bọn họ nghĩ tao bị bệnh tâm thần, bây giờ mày còn dám lừa tao nữa!” Cô xỏ dép bông vào định dùng chân đá đồng xu cổ đi.

Hình như đồng xu cổ này rất thông minh, nó biết tiếp theo cô định làm việc gì, nên nó tức giận nói: “Tôi không cho phép!”

Bây giờ làm sao Trần Tử Huyên còn sợ nó, cô chỉ muốn giẫm nó, nên cô giẫm đi giẫm lại liên tục, nếu như nó không phải là một đồng xu thì bây giờ đã bị cô giẫm nát rồi.

Nó nghĩ cô là một người bắt nạt ư: “Tao sẽ vứt mày vào bồn cầu để mày dính phân.” Trần Tử Huyên lên giọng cảnh cáo nó.

“Cô là một người đàn bà điên!” Hình như đồng xu cổ có tính sạch sẽ, nghe được chữ “bồn cầu” và “phân” thì nó la hét dữ dội vang vọng cả không gian xung quanh.

“Nhà họ Nguyễn nhiều kẻ ác như vậy, rốt cuộc cô thích Nguyễn Chi Vũ ở chỗ nào, Nguyễn Chi Vũ làm sao tốt bằng Đường Duật, cô đúng là loại đàn bà không có mắt…” Giọng nói như có như không giống như một bài hát vang vọng khắp căn phòng.

Trần Tử Huyên bỏ qua câu mắng cô không có mắt của đồng xu cổ, cô ngạc nhiên nói: “Mày biết Tiểu Trụ Tử ư?” Cô dừng lại động tác giẫm đồng xu cổ ở dưới sàn nhà rồi cảnh giác nhìn nó.

Hình như đồng xu cổ vẫn chưa hết giận, âm thanh lạnh lùng vang dội nói ở bên tai cô: “Nếu cô muốn Đường Duật và Lê Kỳ Phong còn sống thì cô phải nghe tôi…” Trần Tử Huyên ngạc nhiên, Đường Duật và anh trai Lê Hướng Bắc? Đường Duật đã mất liên lạc với cô từ một khoảng thời gian dài trước khi tết đến, chú Mạc Cao dùng mọi cách cũng không tìm thấy anh ta, còn anh trai của Lê Hướng Bắc thì cũng mất liên lạc sau chuyến đi công tác vào tháng trước…

“Mày, có phải mày biết việc này đúng không?” Trần Tử Huyên cảm giác bây giờ cô giống như một người bị “bệnh tâm thần”, cô căng thẳng hỏi đồng xu cổ chuyện này. ngôn tình tổng tài

“Cô không được để chung tôi với tiền, đồ trang điểm hay mấy vật dụng linh tinh khác, chuẩn bị cho tôi một cái túi nhỏ, nó phải thoáng mát sạch sẽ kháng khuẩn, không có mùi khác.” Đột nhiên đồng xu cổ nói ra một đống yêu cầu mà cô không hiểu, giống như nó rất không hài lòng với hoàn cảnh sống bây giờ của bản thân.

“Túi áo khoác của cô rất bẩn, từ bây giờ quần áo quá mười hai tiếng cô nhất định phải giặt sạch. Còn nữa cô không được trực tiếp dùng tay cầm tôi!”

Cái gì! Sắc mắt Trần Tử Huyên dần dần tối lại, cô chưa bao giờ gặp được thứ nào không hiểu chĐông Uyển đồng xu cổ này, bây giờ cô rất tức giận.

Tất cả quần áo của cô là đặt may riêng, có người giặt giũ đúng giờ, vậy mà nó lại dám chê bẩn, vua của UAE cũng không kén chọn như nó.

“Mày nghĩ mày là ông chủ à, để tao cho mày biết một chút, đứa ăn đậu ở nhờ nhà người ta thì phải như thế nào…” Trần Tử Huyên vồ qua, cô muốn cầm được đồng xu cổ trên sàn nhà: “Mày cứ đợi đấy, tao bắt được mày, tao cho mày vào nồi sắt nung cho đến khi tan chảy thì thôi.” Nhưng mà đồng xu cổ biết bay, nó chui vào trong áo khoác của cô.

Khi Nguyễn Chi Vũ mở cửa đi vào phòng thì anh sững sờ một giây, sau đó nhíu mày, anh nhìn khuôn mặt Trần Tử Huyên rất tức giận vặn chiếc áo khoác của mình.

Trần Tử Huyên nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, trong phút chốc cô dừng động tác trên tay mình lại, cô không biết diễn tả hoàn cảnh bây giờ của mình như thế nào.

Cô không thể nói với anh là cô đang cãi nhau với một đồng xu cổ được…

“Em đã uống thuốc an thần mà bác sĩ cho chưa?” Hình như Nguyễn Chi Vũ không để ý đến hành động kỳ lạ của cô, anh đi đến bên cạnh cô rồi hỏi cô hôm nay có uống thuốc đúng giờ không.

Trần Tử Huyên cúi đầu, cô nhìn áo khoác trên tay, trong lúc này vẻ mặt cô rất phức tạp, bọn họ không tin cô….

Nguyễn Chi Vũ nhìn khuôn mặt mất mác và lo lắng của cô, anh hạ giọng mình nhẹ xuống rồi nói: “Em không cần phải để ý đến mấy cô đó.” Sau đó anh ôm cô vào trong ngực mình.

Khi anh vừa về đến nhà bác Phương đã nói cho anh biết hết chuyện lúc chiều xảy ra ở vườn hoa.

Tính cách của mấy bà cô như thế nào anh biết rõ, đặc biệt là cô ba hay nói đểu phóng đại mọi chuyện lên. Bình thường Trần Tử Huyên không bao giờ cãi nhau, nghe nói lúc nãy cô bị ông nội phê bình dạy nói chuyện phải chú ý lớn bé, nên anh cảm thấy nhất định là cô về phòng ngủ vặn áo mình cho hả giận.

“Em không bị bệnh… Anh không cần như thế, ôm em như con chó vậy.” Cô nói nhỏ, giống như lẩm bẩm.

Nguyễn Chi Vũ thấy cô còn chê anh ôm, vẻ mặt anh nghiêm túc, hơi cười nói: “Hình như em không vui.”

Trần Tử Huyên là một con vịt cứng đầu: “Em rất vui.” Cô nhớ lại chuyện chiều nay, anh vội vàng chạy về phòng ngủ tìm cô, có lẽ về việc cô cãi nhau với cô bà vào chiều nay: “Là do em nói chuyện không chú ý đến lớn bé, các cô ấy là bậc bề trên, sau này em sẽ không vi phạm nữa…” Nói xong cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đây không phải là lỗi của cô, nên đừng hy vọng cô dịu dàng nói xin lỗi, cùng lắm thì lần sau nếu nhìn thấy mấy bà cô đó, cô sẽ tránh đi không chạm mặt họ.

Nguyễn Chi Vũ không nói nhiều, anh chỉ cười một tiếng: “Sau này em sẽ không vi phạm à?” Anh không trách mắng cô, nhưng anh đã biết rõ tính cách của cô, lần sau, nếu mấy bà cô còn chọc tức cô thì sự việc vẫn như ngày hôm nay.

Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói chế giễu của anh, cô giống như người xấu giải thích cho mình: “Sao, trong suy nghĩ của anh thì vợ anh tệ như vậy à? Hôm nay vốn dĩ em không muốn cãi nhau với họ, nhưng do… bọn họ quá đáng.”

Nguyễn Chi Vũ gật đầu: “Bọn họ đúng là rất quá đáng.” Anh thuận theo lời cô nói, bỏ qua chuyện này.

Dù sao đây chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa mấy người đàn bà, nhưng hình như cô ba phản kháng rát quyết liệt, lúc đến bữa tối cô ba không ở lại ăn, bà ta còn tuyên bố mình là con gái đã lấy chồng, không dám ở lại đây ăn cơm.

Trong bữa ăn này của Trần Tử Huyên rất vô vị, cô cảm thấy hơi bối rối, cho dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô không thực sự giải quyết được mấy vụ chiến tranh giữa mấy người đàn bà, cô rất buồn bực.

“Chị dâu.” Đột nhiên Nguyễn Chi Nghiên gọi nhỏ cô, sau đó đẩy một chiếc bánh bông lan đến trước mặt cô.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, cô không quan tâm đến chiếc bánh ngọt này mà chỉ cảnh giác nhìn Nguyễn Chi Nghiên.

Làm sao cô có thể quên Nguyễn Chi Nghiên là một người rất ác độc chứ.

Đồng xu cổ kia đã nói cho cô biết chính Nguyễn Chi Nghiên là người tấn công cô.

Cho dù người khác có tin hay không thì lúc cô nghe được đồng xu cổ nói chuyện này, dù cô không có chứng cứ nhưng vẫn đề phòng cô ta.

Nguyễn Chi Nghiên cuối cùng cũng can đảm nói chuyện với cô, nhưng Trần Tử Huyên lại rất đề phòng nhìn cô ta, hai biểu hiện khác nhau này làm cho mọi người ở xung quanh nhìn thấy rõ ràng và họ cũng không hiểu.

Bác Phương biết Nguyễn Chi Nghiên là một người sống nội tâm và rất nhạy cảm, bà sợ cô ta tổn thương, nên nhìn Trần Tử Huyên rồi giải thích một chút: “Đây là bánh bông lan mà cô Nghiên đã làm trong bếp chiều nay, cô Nghiên muốn chia sẻ với mợ chủ một chút.”

“À.” Trần Tử Huyên thờ ơ nói.

Biểu hiện của cô bây giờ là một người chị dâu rất giả tạo giả vờ thân thiết.

Giang Hoa Nhân nhìn Trần Tử Huyên một cái, sau đó mở miệng nói: “Bây giờ Chi Nghiên rất thân thiết với mọi người trong phòng bếp, lần này con bé tự làm bánh bông lan, đầu bếp hương dẫn con bé cũng nói bây giờ con bé rất kiên nhẫn và không còn sợ hãi như trước nữa.”

“Công việc thực tập ở bên ngoài của con bé cũng rất tốt, rốt cuộc đứa nhỏ này cũng từ từ trưởng thành rồi.”

Ông cụ Nguyễn nghe được câu nói này, trong lòng ông cụ rất vui: “Cầm một miếng bánh bông lan Chi Nghiên tự làm đến cho ông ăn thử nào.” Mặc dù lúc đầu Nguyễn Chi Nghiên là đứa bé được nhận nuôi từ cô nhi viện, nhưng đã sống với ông ấy nhiều năm rồi, gọi ông là ông nội hơn hai mươi năm rồi, ông cụ rất thương đứa cháu gái tự kỷ này, ông cụ hy vọng cô ta có thể sớm sống được một cuộc sống như người bình thường.

Ngay cả ông cụ Nguyễn cũng muốn ăn thử một miếng bánh ngọt mà Nguyễn Chi Nghiên làm, cho nên mỗi người trên bàn đều ăn một miếng, ngay cả một người không thích ăn bánh ngọt như Nguyễn Chi Vũ cũng ăn thử một miếng.

Nhưng Trần Tử Huyên cầm muỗng lên, cô nhìn một miếng bánh bông lan trước mặt mình, đối với cô miếng bánh bông lan này giống như thuốc độc nên cô rất khó ăn nó.

Nguyễn Chi Vũ cảm thấy rõ ràng hôm nay cô rất kỳ lạ.

Anh đưa tay đẩy trước bánh ngọt ra khỏi chỗ cô, rồi vô ý nói: “Cô ấy vừa uống thuốc nên không ăn được đồ ngọt.” Rõ ràng là Trần Tử Huyên không vui, không muốn ăn miếng bánh ngọt này, bây giờ Nguyễn Chi Vũ lại nói cho cô một lý do chính đáng.

Ai nói uống thuốc thì không được ăn bánh ngọt chứ.

Nhưng Giang Hoa Nhân không dám nói lung tung, bà ta đè nén sự tức giận lại vào trong lòng, ông cụ Nguyễn cũng suy nghĩ sâu xa nhìn Trần Tử Huyên, hình như ông cụ đang trách cô không hiểu chuyện, không biết lớn bé.

Bình thường Trần Tử Huyên rất thân thiết với ông cụ, nếu là người khác thì cô không quân tâm, nhưng việc này cô không giải thích được nên bị ông cụ trách mắng, cô rất phiền muộn.

Cô rất ghét mấy quy củ của những gia đình lớn này, nhất là một gia đình có họ hàng thân thích đông đúc, cô không biết mình phải giải thích như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play